Phía trước nàng, Nam Ngưng Giang đang ngưng thần xem xét, phía trước nữa là một đám đệ tử Thiên Thần Cung, đang dọn sạch đống hoang tàn, kiểm kê hào cốt.
Rất nhanh, người phụ trách thu dọn Chu Phương Hoa đã báo lại:
- Kiểm tra xong. Vạn Tuyền Tông tổng cộng có ba trăm bốn mươi hai người, ngoài một trăm hai mươi bảy phụ nữ và trẻ em, thì có tổng cộng tám mươi ba thi thể, còn bốn mươi người không rõ tung tích.
- Qủa nhiên.
Nam Ngưng Giang cũng không thấy kỳ quái, vì dù sao nơi này cũng không phải môn phái đầu tiên.
Từ sau khi rời khỏi Vô Song Kiếm Các, hành động của Đường Kiếp liền xuất hiện biến hóa cực lớn, mỗi lần ra tay đều phóng hỏa đốt thi thể, không nghi ngờ gì nữa, đây là hắn đang định che giấu điều gì đó.
Che giấu điều gì? Nam Ngưng Giang không rõ, nhưng gã biết rằng, bất luận là Đường Kiếp có ý định che giấu điều gì, thì hiển nhiên cũng đại biểu cho việc chuyện đó gây bất lợi cho Thiên Thần Cung.
Thời khắc này khi gã đang trầm tư, thì trên bầu trời có ba người đang bay tới.
Người cầm đầu mặc trường bào ống tay áo rộng, thoạt nhìn bình thản không có gì đặc biệt, nhưng khi cẩn thận chú ý, sẽ cảm thấy một cỗ áp lực vô hình, đè xuống khiến cho mọi người không thể ngẩng đầu lên được. Phía sau còn có hai người, một người mặc áo bạc một người mặc áo vàng kim, cả hay đều cầm quải trượng, thoạt nhìn có vẻ vô cùng già nua.
Nam Ngưng Giang hiển nhiên cũng cảm nhận được cỗ áp lực này, ngẩng đầu nhìn lên, không khỏi biến sắc mặt, bước lên trước vài bước, quỳ gối nói:
- Bái kiến Huyền Chung đạo nhân, Kim Ngân nhị lão. Thực không ngờ trong cung lại phái Huyền Chung đại nhân tới.
Huyền Chung Tử là Hóa Hồn Chân Nhân lâu đời nhất Thiên Thần Cung, địa vị thực lực cực cao, được mọi người tôn sùng, mặc dù còn chưa tới Thiên Khôi, nhưng cũng là một đại nhân vật, được tôn như vua một nước, nên cũng phải quỳ gối nghênh đón.
Lúc này nghe thấy Nam Ngưng Giang nói vậy, Huyền Chung Tử hừ một tiếng:
- Ngươi cho là lão phu muốn đi chuyến này sao? Thật sự là vì Đường Kiếp gần đây gây chuyện thực sự quá lớn, mà các ngươi lại chậm chạp không có tiến triển, cho nên trong cung cảm thấy, tăng thêm hai vị Tâm Ma Chân Nhân cũng chưa chắc đã đủ, lại thêm ta vào, đề phòng bất trắc. Nam Ngưng Giang, ta hỏi ngươi, vì sao Đường Kiếp đã trúng Phí Linh Tán, mà ngươi vẫn còn chưa bắt được hắn? Ngược lại mặc hắn chạy loạn giết chóc? Ngươi cũng gần đây hắn đã điệt bao nhiêu môn phái không?
Nam Ngưng Giang cười nói:
- Bẩm đại nhân, thiên hạ không có phương pháp vẹn toàn, Đường Kiếp mặc dù trúng Phí Linh Tán, nhưng không có nghĩa là sẽ nhất định bị chúng ta tóm được, dù sao Phí Linh Tán cũng có chỗ không đủ.
- Ồ? Nói nghe xem nào.
Huyền Chung Tử nói.
Nam Ngưng Giang lấy ra bình nhỏ ngửi một chút, sau đó tay vung lên, bản đồ xuất hiện, điểm màu tím hiện lên trên bản đồ đại biểu Đường Kiếp:
- "Đại nhân mời xem, Phí Linh Tán sở dĩ có thể dùng để truy tìm dấu vết, không chỉ là bởi vì nó có thể định vị, mà quan trọng nhất là nó có thể cùng Phù quang ảnh của ta kết hợp. Nếu như không có Phù quang ảnh…
Cánh tay Nam Ngưng Giang thu lại, bản đồ biến mất, trước mắt mọi người chỉ còn sót lại một tầng sương tím mờ.
Nam Ngưng Giang chr vào màn sương màu tím nói:
- Ba vị đại nhân, mời xem. Chỉ bằng nó, có khả năng xác định được vị trí của Đường Kiếp không?
Huyền Chung Tử và Kim Ngân nhị lão nhìn nhau, đồng thời gật đầu.
Đích thực là có dấu ấn, nhưng cần phải có bản đồ nơi đó mới có thể phát huy được tác dụng.
Huyền Chung Tử nói:
- Vậy ngươi không phải có Phù quang ảnh rồi ssao?
Nam Ngưng Giang cười khổ nói:
- Vấn đề là, ta không thể duy trì nó mãi được.
Huyền Chung Tử bừng tỉnh, chả trách cho dù Đường Kiếp trúng Phí Linh Tán, mấy người Nam Ngưng Giang cũng không thẻ định vị được vị trí Đường Kiếp mãi. Chính vì do Phù quang ảnh tiêu hao linh khí rất lớn, cho nên Nam Ngưng Giang cũng chỉ có thể duy trì một thời gian ngắn rồi dừng lại.
- Trừ cái đó ra, còn có một chút nhân tố khác đã ảnh hưởng tới truy kích của chúng ta.
Nam Ngưng Giang nói:
- Phí Linh Tán và Phù quang ảnh kết hợp tuy rằng có thể hiển thị vị trí Đường Kiếp lúc đó, nhưng Đường Kiếp giảo hoạt, thường xuyên di chuyển, khiến cho chúng ta rất khó truy tìm, chỉ có thể không ngừng điều động những thế lực ở nơi đó ngăn cản hắn. Nhưng mà những kẻ đó quá mức vô năng, không ngăn cản được Đường Kiếp.
- Hắn không biêt mệt sao? Cứ bay mãi trên không trung hắn vẫn chịu được à?
Ngũ Ưng cười khổ:
- Hắn có Xuyên Vân thoi, có gì mà không chịu được chứ? Thằng nhãi này khi bị nhốt ở Mạc Khâu, đã bắt đầu cướp bóc các nhà kho, không biết thu được bao nhiêu bảo bối. Thay vì dùng sức mà dùng pháp bảo, đối với hắn chỉ là chuyện nhỏ. Chỉ riêng kho của chúng ta, các loại như phi toa, bảo thuyền, tiên vân, trong tay Đường Kiếp phải có ít nhất là mười kiện, linh thạch vô số. Nếu là để mặc kệ cho hắn bay, thì hắn có bay mười năm không cần nghỉ cũng không vấn đề gì đâu.
Huyền Chung Tử nghe thấy vậy cũng đành á khẩu.
Chu Phương Hoa nói tiếp:
- Huống chi Phù quanh ảnh chỉ hiển thị vị trí và địa hình, chứ không có dấu hiệu độ cao. Chúng ta cho dù biết hắn ở nơi nào, nhưng từ mặt đất đến không trung, độ cao mấy vạn mét, hắn rốt cuộc ở độ cao nào thì khó mà biết được. Mây bay vạn trượng, Đường Kiếp lại tự ý biến hóa ẩn trốn, cho dù đuổi tới, cẩn thận từng bước, thì hắn vẫn sẽ tùy thời bỏ chạy được. Lúc trước mấy nghìn người vây một mình hắn, không phải cũng vẫn để hắn chạy thoát sao?
- Nhưng không phải các ngươi có Hoàng Chân Nhân tương trợ sao?
- Vậy Hoàng Chân Nhân cũng phải gặp được hắn mới được. Kẻ này ít khi dừng lại, chỉ dừng lại để giết chóc. Tốc độ bay lại nhanh, tài nguyên có thể dùng phong phú hơn chúng ta nhiều, bay trên trời hay độn thổ, không gì không làm được, ngài nói xem chúng ta phải truy thế nào?
Lão nhị cũng tiếp lới phàn nàn.
Huyền Chung Tử bọn họ nguyên lai là đến đây để khởi binh hỏi tội đấy, nhưng lãnh đạo không chuyên nghiệp mà khởi binh hỏi tội cấp dưới chuyên nghiệp, thì kết quả thường thường sẽ biến thành hạ cấp tập trung kể khổ với thượng cấp.
Huyền Chung Tử thực lực tuy cường đại, nhưng khả năng truy bắt một lại kém xa so với thập nhị ưng, bởi vậy bọn họ nói cái gì, ông ta cũng chỉ có thể nghe cái đó.
Lúc này bị Thập nhị ưng ngươi một câu ta một câu nói cho choáng váng đầu óc, chỉ có thể nói:
- Không phải là còn có vận truyển trận sao? Chỉ cần biết hắn ở nơi nào, chúng ta trực tiếp vận chuyển mình tới nơi đó là được?
- Lời này cũng không sai, vấn đề là chúng ta biết hắn ở đâu, Đường Kiếp cũng cũng biết điều này. Cho nên từ làn tranh đoạt Ngũ Khí Triều Nguyên Đan ở Pháp Hoa Thiên Các, kẻ này chưa từng tới quá gần bất cứ nơi nào có vận chuyển trận hoặc thành trì lớn nào cả.
Huyền Chung Tử nghe được cũng hít một hơi
Ông ta cả đời tu luyện, chỉ quan tâm tới thiên hạ đại đạo, đối với truy giết đuổi bắt này cũng không thành thạo, thời khắc này nghe bọn họ giải thích như nghe thiên thư, chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt nhức đầu, cuối cùng phất tay nói:
- Thôi thôi, mấy thứ đó lão phu cũng không hiểu lắm. Nhưng mặc kệ dù như thế nào, không thể để Đường Kiếp tiếp tục làm loạn như vậy được.
Trong khoảng thời gian này Đường Kiếp giết người vô số, vô cùng nhẫn tâm, giết chóc khiến cho Thiên Thần Cung cũng không nhịn nổi kinh hãi lạnh người.
Tuy rằng người chết phần lớn không phải người của Thiên Thần Cung, nhưng môn phái khác cũng là những môn phái chống đỡ Mạc Khâu, Thiên Thần Cung là thân cây, bọn họ chính là cành lá. Cành lá bị chém sạch, thân cây cũng không phát triển được. Còn nữa biên giới vẫn đang bị phong kín, đối với loại chặn biên quan trên diện rộng này, tổn thất rất lớn, ảnh hưởng không nhỏ tới thương mại, hao tổn này thậm chí còn vượt qua những tổn thất mà Đường Kiếp tạo thành ở những nơi hắn giết chóc.
Nếu cứ truy tìm hắn một năm như vậy, không cần Đường Kiếp phải ra tay, mà Thiên Thần Cung sẽ hộc máu trước.
Chính vì nguyên nhân này, Thiên Thần Cung mới phải gấp rút tóm được Đường Kiếp.
Mỗi một ngày không tìm được hắn, tổn thất đều là con số ở trên trời.
Huyền Chung Tử phụng mệnh đến đây, chính là vì muốn nhanh chóng giải quyết việc này đấy.
Nam Ngưng Giang lại nói tiếp:
- Dục tốc bất đạt, việc cấp bách kỳ thực không phải là bắt được Đường Kiếp, mà là gây sức ép cho hắn trước đã. Đường Kiếp có vô số pháp bảo trong tay, nhưng sức lực cũng có hạn, giống như việc không thể giống như việc bay mãi ngày đêm không nghỉ ngơi, vừa chiến đấu vừa chạy trốn, tinh lực cũng sẽ có lúc cạn. Khi hắn tinh lực cạn kiệt, chính là lúc chúng ta ra tay bắt hắn.
Huyền Chung Tử khoát tay:
- Không đợi tới lúc đó được, vì chặn đường về của Đường Kiếp, nến biên giới bị phong tỏa tạo thành tổn thất cực lớn, mỗi ngày đều là con số trên trời. Nếu cứ tiếp tục hành hạ hắn, thì Thiên Thần Cung ta năm nay phí cung phụng cũng không cần phát nữa, toàn bộ mọi người tự mình đi trồng rau luôn.
Nam Ngưng Giang ngẩn ra:
- Nhưng tiếp xúc quá sớm, Đường Kiếp lại chưa đến giới hạn, chỉ sợ thừa sức để phản kháng chúng ta.
- Đây chính là nguyên nhân vì sao lão phu tới đây. Chuyện chiến đấu, giao cho mấy người chúng ta, các ngươi phụ trách bức hắn xuất hiện là được.
Nam Ngưng Giang gật đầu nói:
- Vâng.
Gã vung tay lên, bản đồ lại xuất hiện lần nữa.
Hai tay gã huy động, một bản đồ vùng núi hiện ra trước mắt.