Tuy chỉ đang ngồi, nhưng lại khiến người ta có cảm giác ông ta như một thanh kiếm sắc bén, một cỗ lực lượng không thể che dấu được quanh quẩn quanh người ông ta.

- Thiên Kiếm Chân Quân!
Đường Kiếp thấp giọng lẩm bẩm một tiếng.

Giống như cảm nhận được, lão nhân trong tĩnh thất đột nhiên mở mắt nhìn lên bầu trời, trên mặt không hiểu sao lộ vẻ kinh hãi, cảm giác như có gì không đúng, nhưng không xác định được là tại sao.

Đường Kiếp hừ lạnh một tiếng, đột nhiên tay chỉ vào viên pha lê:
- Cửu Cung bế, Càn Khôn chuyển, Vô Song kiếm trận, khóa!

Chỉ nghe tiếp rắc rắc vang lên, Vô Song Kiếm Các đột nhiên nổi lên một mảnh linh quang.

Chỉ có điều này linh quang không phải hướng ra phía ngoài, mà là hướng vào phía trong sụp đổ, giống một chiếc bát úp ngược, bay thẳng đến trong các đè xuống, nhằm vào gian tĩnh thất kia.

Linh triều mạnh mẽ áp xuống, ngay cả vị Thiên Kiếm Chân Quân kia cũng nhận ra không ổn, sắc mặt đại biến, lấy tay làm kiếm chỉ vào khoảng không, một đạo kiếm khí thoát ra khỏi bàn tay, đâm thủng nóc nhà, bay thẳng lên trời, cùng lúc đó chỉ thấy linh triều tụ hội, dần hình thành một thanh kiếm khổng lồ.

Hai thanh kiếm chạm vào nhau, mới đầu không tiếng động, tiếp theo là một cỗ linh áp thổi quét tới, ở nháy mắt thổi quét khắp phía chân trời, đem mây mù đẩy ra, tản ra một mảnh ánh sáng ngút trời, khiến cho mọi người ngây ngẩn.

- Kẻ nào dám tới Vô Song Kiếm Các giương oai?
Vị Thiên Kiếm Chân Quân hiển nhiên cũng nổi giận, chân khí lay động, âm thanh truyền đi ngàn dặm.

Mà ngay cả đám ngươi Vô Phong Tử ở cách xa ngàn dặm cũng cảm nhận được âm thanh này, sắc mặt đều đại biến, thét lên:
- Không ổn rồi, Kiếm Các!

Nhưng mà khí thế uy mãnh, tiếng thét chấn động đó không ảnh hưởng tới Đường Kiếp chút nào.

Ở trung tâm kiểm soát Vô Song Kiếm trận, nơi này vốn là nơi được bảo vệ nghiêm mật.

Nhìn tư thế bá ngạo không chịu nổi của lão nhân, liên tục tấn công vào Vô Song đại trận, Đường Kiếp chỉ cười cười nói:
- Còn khỏe mạnh hùng hổ đến thế sao? Vậy để ta cho thêm chút gia vị. Vô Song Kiếm Trung, xuất!

Hắn vươn tay ra, vỗ vỗ một cái, vô số thanh bảo kiếm đã đồng thời vù vù bay lên, ở phía chân trời xuất hiện hào quang như rồng bay, bay vút về phía lão nhân.

- Không thể thế được.
Nhìn vô số tia sáng mờ mờ trên đỉnh đầu, Thiên Kiếm Chân Quân kinh hãi ngây người.

Vô Song Kiếm Trủng ngoại trừ để kế thừa Kiếm Các ra, còn có một tác dụng nữa, đó chính là bộ phận quan trọng tạo thành kiếm trận.

Khi Vô Song Kiếm Trận gặp phải cường địch, thì chính là lúc hàng ngàn thanh bảo kiếm trong Vô Song Kiếm Trủng phát huy uy lực, toàn bộ bảo kiếm xuất kích, uy lực của nó to lớn không thể ngờ được.

Mặc dù là Thiên Kiếm Chân Quân, nhưng khi đối mặt với công kích khủng bố nhất của Vô Song Kiếm trận, ông cũng không dám coi thường, chỉ hô lên một tiếng:
- Khốn khiếp!
Sau đó linh khí toàn thân tăng vọt, trong khoảnh khắc có không biết bao nhiêu kiếm hoa, toàn bộ Vô Song Kiếm Các đều ánh lên tia sáng kiếm hoa chói lọi. Kiếm khí xông thẳng lên trời, lnh hoạt, sắc bén, giống như vầng thái dương chiếu rọi khắp mặt đất, đám đệ tử ngã đầy trên mặt đất, sợ hãi không dám ngẩng đầu lên.

- Cũng không tồi đâu.
Đường Kiếp nhìn thấy cảnh tượng này, chỉ cười một tiếng, sau đó xoay người bước ra ngoài.

Lúc này Thiên Kiếm Chân Quân và Vô Song Kiếm trận hình thành thế giằng co, tạm thời không có kết quả, nên đây đúng là thời cơ ra tay.

Ra khỏi Thiên Xu Lầu, có vài tên đệ tử đã chạy tới, nhìn thấy Đường Kiếp cùng nhau nói:
- Chưởng môn, có chuyện gì vậy, tại sao Vô Song Kiếm…

- Xoẹt!
Ánh đao lóe lên, đầu của mấy kẻ đó cùng bay lên trời.

Bước chân của Đường Kiếp càng lúc càng nhanh, không ngừng tiến về phía trước:
- Không có chuyện gì cả.

Lại có thêm hai gã đệ tử đi tới, nhìn thấy cảnh này, đồng thời kinh hãi hô lên:
- Ngươi không phải…

Hai tay đột nhiên duỗi ra, nắm lấy cổ họng hai kẻ đó, lãnh khốc nói:
- Nhỏ giọng một chút.

Khuôn mặt Đường Kiếp biến hóa, khuôn mặt Vô Phong Tử biến trở thành khuôn mặt vốn cỏ của hắn, đồng thời tay cũng dùng sức bóp vỡ cổ hai người bọn họ, sau đó tay hắn vung lên, Xã Tắc Đồ hiện ra.

Qủy Vệ phi thân ra ngoài.

- Giết sạch những người có thể giết, cướp hết tất cả những thứ có thể đoạt, tuy nhiên đừng đụng tới lão nhân kia.

Qủy Vệ gật đầu, sau đó liền phi thân rời khỏi.

- Y Y!

Bóng dáng nhỏ bé lóe lên, bông hoa trong áo Đường Kiếp,Y Y biến trở lại hình người.

- Triệu tập hắc nghiệt!

- Grào!
Tiếng rống vang lên, yêu vật từ dưới nền đất hiện hình, bắt đầu cắn nuốt đệ tử Kiếm Các.

Vô song Kiếm Các thân là thượng phái, đệ tử phần đông, ước chừng ngàn ngườ, vẻn vẹn Thoát Phàm đã có tới mấy trăm người. Hơn nữa thực lực của những người này so với môn phái bình thường và tiểu môn phái lại mạnh hơn rất nhiều. Thân là Kiếm Tu, công kích linh hoạt, sắc bén, chỉ cần có một nhóm người có thể liên hợp lại, Đường Kiếp sẽ khó có thể đối phó được.

Nhưng Đường Kiếp lại ở trong các, lại sở trường dịch dung, nên nếu thực sự đụng phải kẻ địch không đối phó được, hắn sẽ lựa chọn thay đổi khuôn mặt chạy trốn, người khác không làm gì được hắn. Thực lực hùng mạnh không phát huy được tác dụng, nên toàn bộ đều tạo thành dinh dưỡng cho hắc nghiệt.

Trăm đệ tử ngàn môn hạ, tiếng la thảm thiết vang lên khắp nơi, khiến cho tâm thần vị Thiên Kiếm Chân Quân cũng rung động. Nhưng ông ta đang bị Vô Song Kiếm Trận áp chế, khó mà thoát thân được. Vô Song Kiếm trận chính là đại trận thủ núi của Vô Song Kiếm Các, ý nghĩ tồn tại của nó là để đối phó với kẻ thù. Nếu yếu đi, đồng nghĩa với việc tồn tại không còn ý nghĩa. Bởi vậy Thiên Kiếm lão nhân không chống đỡ nổi cũng không có gì kỳ quái, nếu chống đỡ được thì là chuyện lạ, dốc toàn lực ứng phó.

Cùng lúc đó, Đường Kiếp biến thành một gã đệ tử Kiếm Các, đi về phía nhà kho, nếu đã tới đây, tất nhiên không thể tay không mà về rồi.

Một gã đệ tử nắm chặt lá bùa phi tốc, chạy nhanh đến nói:
- Thiên Thần Cung đưa tin, Đường Kiếp ở trong Kiếm Các, Đường Kiếp ở trong Kiếm Các!

Đường Kiếp đánh ra một quyền, khiến cơ thể tên đệ tử kia nổ tung, sau đó lạnh lùng buông ra một câu:
- Biết rồi.

Dọc theo hành lang gấp khúc, Đường Kiếp đã đi tới nhà kho.

Dù sao cũng là thượng phải tiên môn, nhà kho của Vô Song Kiếm các vừa nhìn đã thấy là nơi đại khí rộng rãi.

- Bên trong chắc hẳn cũng có không ít đồ tốt.
Đường Kiếp lẩm bẩm nói, dĩ nhên lấy ra Xã Tắc Đồ đang định đóng gói toàn bộ nhà kho lại, nhưng bên trong nhà kho đột ngột bắn ra một đạo điện quang, bắn thẳng vào cổ họng Đường Kiếp.

Đường Kiếp ngửa mặt ra sau, tia điện quang sượt qua mặt hắn bay đi.

Trong nhà khó có bốn đạo nhân ảnh bay ra, mỗi người trong tay cầm một thanh kiếm, ánh mắc sắc bén, dường như ánh sáng kiếm khí tràn ngập bốn phía cũng không hề ảnh hưởng tới bọn họ.

- Tứ Kiếm Thị!
Đường Kiếp lẩm bẩm nói.

Bốn người này chính là Kiếm Thị nổi dnah của Vô Song Kiếm Các rồi, tuy chỉ là Thoát Phàm đỉnh cao, nhưng lực chiến đấu rất mạnh, nghe nói thực lực mỗi người đều tương đương với Thiên Tâm. Điều đáng sợ nhất là họ không sợ chết, vô cùng hũng hãn, nhưng cũng rất mực trung thành.

Tuy nhiên, bọn họ cũng chưa phải là toàn bộ lực lượng thủ vệ nhà kho.

Trong kho truyền đến tiếng quát khẽ, lạnh băng:
- Đường Kiếp! Ngươi thật to gan, dưới sự đuổi giết của chưởng môn, không cầu sống sót, ngược lại dám phản kích xông vào Kiếm Các, mưu đồ chiếm đoạt đồ cất giấu trong kho.

Thanh âm như sấm rền, quanh quẩn trong lòng Đường Kiếp, khiến cho không gian bị chấn động.

Một luồng linh quang từ trong tràn ra, bay tới chân Đường Kiếp.

Linh Hoàn Chân Nhân.

- Linh Hoàn thứ mười.
Đường Kiếp lẩm bẩm nói:
- Ta còn tưởng rằng Vô Song Kiếm Các tổng cộng có chín vị Chân Nhân chứ.

- Nội tình Kiếm Các, một kẻ như ngươi sao biết được chứ?
Cùng với âm thanh này, một đạo kiếm quang đột nhiên đâm ra, giống như sóng biển, sắc bén. Đây chính là thực lực của vị Chân Nhân này, hiển nhiên thực lực ông ta hơn hẳn mấy trưởng lão đuổi giết Đường Kiếp.

Đường Kiếp lại chỉ cười lạnh nói:
- Vậy nội tình của ta, sao ngươi biết được?

Sau đó, Xã Tắc Đồ chính thức được triển khai, gió bão nổi lên, thủy mạc thiên hoa nghịch chuyển, một hắc động đột nhiên xuất hiện.

Kiếm quan gần như đâm vào hắc động.

Cùng lúc đó, một cỗ lực lượng hùng hồn từ trong hắc động bí mật phát ra, đánh thẳng lên kiếm phong sắc bén kia.

Mãnh mẽ nghiền nát!

——————————————

Nửa canh giờ sau.

Khi Vô Phong Tử xuất hiện trên bầu trời Kiếm Các, thì đã thấy bên dưới là một mảnh hỗn loạn.

Toàn bộ Vô Song Kiếm Các giống như bị gió bão thổi qua, gần như không nhìn được ra kiến trúc xây dựng nữa, trên mặt đất người chết đầy đất, máu chảy thành sông.

Vô Phong Tử kích động không kềm chế nổi, trong miệng thì thào:
- Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?

Ông ta giống như kẻ điên xông vào, nhìn ngó khắp nơi:
- Có ai còn sống sót không? Có ai còn sống không?

Tiếng la thét vang vọng quanh quẩn, truyền đi bốn phương.

- Chưởng… môn…
Một giọng nói yếu ớt vang lên.

Vô Phong Tử tiến lên, từ trong đống xác chết lôi ra một đệ tử.

Trước ngực của gã trúng một trảo, chính là móng vuốt của Qủy Vệ, ngay cả trái tim cũng bị bóp nát, nhưng mà gã vẫn còn sống.

- Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Vô Phong Tử thét lên.

- Đường Kiếp… giả mạo ngài… trà trộn vào Kiếm Các… đại khai sát giới… giết người cướp nhà kho.
Đệ tử đó run rẩy trả lời.

- Đường Kiếp!
Nghe thấy tên này, trước mắt Vô Phong Tử choáng váng.