Cuối cùng Đường Kiếp lần này không để bản thể xuất động, vẫn bảo vệ được bí mật của bản thể, tuy nhiên theo thời gian dần trôi qua, sự tồn tại của bản thể, mấy người Nam Ngưng Giang bọn họ sẽ càng ngày càng có manh mối.

Lại quá một ngày nữa, trên đường đi qua núi, Đường Kiếp lại bị Vô Sông Kiếm Các ngăn cản.

Vô song Kiếm Các là một môn phái trong Mạc Khâu, trong phái cao thủ nhiều như mây, lão tổ là một vị tu luyện ngàn năm Tử Phủ Chân Quân, là quyền chưởng môn là Thiên Tâm đỉnh cao.

Bọn họ cũng là số ít môn phái không cần Nam Ngưng Giang thông tri, mà sẽ chủ động trinh sát chủ động đuổi giết.

Gặp phải môn phái lớn như vậy, Đường Kiếp cũng chỉ có thể quay đầu bỏ chạy.

Vô Song Kiếm Các cũng không dễ dàng buông tha cho hắn, đã đuổi giết ba ngày ba đêm mới dừng lại.

Vì muốn bắt được Đường Kiếp, Vô Song Kiếm Các từ chưởng môn tới trưởng lão, Cửu Đại chân nhân cùng lúc ra tay, một vị Hóa Hồn, ba vị Tâm Ma, năm vị Linh Hoàn, truy đuổi Đường Kiếp, từ chân trời đến góc biển từ thiên nhai đến hoàng tuyền, nếu không phải hắn có phục chế thể là loại thần thuật chạy trốn, lại có thần y có thể ngăn cản thần niệm tìm kiếm, đối mặt với sự đuổi giết của Hóa Hồn Chân Nhân, Đường Kiếp hoặc là chỉ còn cách trốn bên trong Thiên Hạ Xã Tắc Đồ, kéo dài hơi tàn, tuy nhiên việc đó cũng tất sẽ bại lộ quân bài cuối cùng của hắn.

Cuối cùng tránh được một kiếp Đường Kiếp chỉ thở dài một tiếng, khoác lên thạch y giấu mình vào trong nước, hắn thậm chí có thể cảm thấy kia từng đạo thần niệm xẹt qua.

Mặc dù là đã mất dấu mình, nhưng mấy tên gia hỏa này vẫn như cũ không chịu từ bỏ truy tìm hắn.

- Khốn khiếp!
Đường Kiếp nghiến răng hừ một tiếng, đám gia hỏa này thực sự coi bản thân hắn thành đá lót đường rồi.

Nếu đối phương muốn lấy máu thịt của mình thành cầu thang cho bọn họ tiến cấp, vậy cũng đừng trách hắn độc ác.

- Tàn Ngân, có thể nghe được tiếng ta không?
Đường Kiếp phát động pháp thuật Tâm đầu ý hợp. Đây là lần đầu tiên sau khi giao Tâm đầu ý hợp cho Tịch Thương Nguyệt, hắn mới sử dụng pháp thuật này.

- … Vâng…. Có.
Từ trong đàu hắn vang lên tiếng đáp “gian nan” của Tịch Tàn Ngân, cuối cũng Tịch Tàn Ngân cũng miễn cưỡng nắm giữ được Tâm đầu ý hợp.

Đường Kiếp cười nói:
- Tốt lắm, Tàn Ngân, chuyện trong thành Cửu Hợp cũng may mà có ngươi.

- Đáng tiếc vẫn để công tử bị ám toán.

- Không sao hết, chuyện đó cũng không làm khó được ta, hiện tại ta có chuyện cần ngươi hỗ trợ.

- Ngài nói đi.

- Ta cần tư liệu về Vô Song Kiếm Các.

- Vô Song Kiếm Các… Đúng rồi, ngài đang bị bọn họ đuổi giết, bọn họ không phải do Nam Ngưng Giang phái tới. Nam Ngưng Giang hiện đã biết ngài muốn tới khu Thông Linh Sơn, đã bố trí người đợi sẵn ở đó.

- Không vấn đề gì hết, ta cũng không có ý định giấu giếm bọn họ, tuy nhiên trước đó, ta muốn thu thập mấy con sâu này đã, cho ta tư liệu về Vô Song Kiếm Các đi, tất cả, càng tỉ mì càng tốt.

- Ngài chờ ta một lát.

Một lúc sau, Tịch Tàn Ngân đã đọc tư liệu về Vô Song Kiếm Các cho Đường Kiếp.

Đường Kiếp cố gắng nhớ kỹ, sau đó Đường Kiếp bất động thanh sắc, từ từ lui lại phía sau. Dòng nước đục ngầu cản trở tầm mắt, hắn bơi dọc theo lòng sông, cho tới tận khi gần như sắp mất khống chế Phục chế thể mới thoát khỏi dòng nước.

Ngay sau đó vô số ánh mắt, thần niệm đồng thời hướng phục chế thể, mượn thời cơ này, Đường Kiếp đã rời khỏi đáy nước, chuyển phương hướng khác bay đi.

Khi chín vị đại Chân Nhân của Vô Song Kiếm Các phát hiện ra điểm này, đã là nửa canh giờ sau.

Trong nửa canh giờ, Đường Kiếp cũng làm được rất nhiều chuyện.

Hắn hướng về phía Vô Song Kiếm Các điên cuồng lao đến, Xuyên vân toa không tiếc lấy ra sử dụng, khiến tốc độ của hắn đạt tới mức cao nhất có thể, chỉ nửa đêm đã bay tới bầu trời phía trên Vô Song Kiếm Các.

Ở đây có một vách đá dựng đứng hiểm trở, thẳng đứng cao cả ngàn mét, trên đỉnh núi cao có một tòa cung điện hùng vĩ, đó chính là Vô Song Kiếm Các.

Cả tòa Kiếm Các thoạt nhìn liền giống như là một thanh kiếm khổng lồ đâm thẳng về phía chân trời, chung quanh có vô số "Tiểu Kiếm" bảo vệ, ở phía sau Kiếm Các lại là Kiếm Trủng tiếng tăm lừng lẫy của Vô Song Kiếm Các, nghe nói bên trong mai táng vô số bảo kiếm.

Vô song Kiếm Các không giống với những nơi khác, đệ tử Kiếm Các sau khi chết, sẽ không Quy Khư, mà là đem tất cả tinh khí thần linh đều dồn lên thanh kiếm mình từng sử, bởi vậy cho dù là thanh kiếm bình thường nhất, theo chủ nhân đến chết, cũng sẽ biến thành một một bảo kiếm tuyệt hảo, chính vì nguyên này, Vô Song Kiếm Các không thiếu nhất thiếu chính là danh kiếm, bảo kiếm, thần kiếm, có thể nói Kiếm Trủng chính là phúc địa của bọn họ.

Kiếm sau khi được đưa vào Kiếm Trủng, sẽ đứng nguyên ở đó, đợi đệ tử Kiếm Các chọn lựa.

Khi gặp được chủ nhân thích hợp, chúng sẽ đi theo đệ tử kia, hình thành tổ hợp mới, cũng giao kinh nghiệm và một phần lực lượng của chủ nhân trước kia truyền lại cho chủ nhân mới. Đây cũng chính là phương thức kế thừa của Vô Song Kiếm Các, loại kế thừa độc đáo, đã khiến cho Vô Song Kiếm Các trở nên hùng mạnh. Nếu không tính Thiên Thần Cung thì Vô Song Kiếm Các đã trở thành môn phái mạnh nhất ở Mạc Khâu,

Khi Đường Kiếp tới đây, Vô Song Kiếm Các vẫn chưa ý thức được rằng khiếp nạn lớn nhất của đời họ đang đến gần.

Điều này cũng khó trách, Vô Song Kiếm Các thân là thượng phái, mặc dù chín vị chủ quản trưởng lão không ở nhà, nhưng vẫn còn có một vị Tử Phủ Chân Quân trấn thủ, ai dám chạy đến nơi đây đến gây rối chứ?

Nhưng Đường Kiếp lại tới.

Bay thấp trên Kiếm Các, Đường Kiếp vung tay lên, biến thành bộ dạng của vị chưởng môn Vô Phong Tử của Kiếm Các

Các đệ tử thấy chưởng môn bay tới, vội quỳ xuống:
- Bái kiến chưởng môn!

Đường Kiếp chỉ hừ một tiếng, sau đó cất bước đi.

Vô Phong Tử vốn là người uy nghiêm, ít nói, nên khi Đường Kiếp giả mạo ông ta, cũng không cần phải nói nhiều.

Bên ngoài cửa Kiếm Các có một cổng chào lớn, khí thế uy nghiêm, tên là Hạ Vân Lầu.

Ý chỉ bất cứ kẻ nào muốn tiến vào Kiếm Các, đều phải đi bộ vào.

Thời khắc này Đường Kiếp vượt qua Hạ Vân Lầu, cổng chào không có một tia động tĩnh, khóe miệng Đường Kiếp lộ ra nụ cười mỉm, biết mình đã qua cửa quan trọng nhất.

Pháp nhãn trong Hạ Vân Lầu, là Động hư phá ngông, phòng ngựa đạo chích trà trộn vào.

Chỉ có điều pháp nhãn này tuy tốt, nhưng lại không nhìn thấu được năng lực của Ảo ảnh yêu hồ. Ảo thuật dịch dung, vốn không phức tạp, ngay cả học sinh Linh Đài cũng có thể học được. Nhưng thuật dịch dung của Ảo ảnh yêu hồ rất, kể cả khi ở cảnh giới cao cấp, trừ phi ngộ đạo cấp Động Hư phá ngông, nếu không cũng đừng mơ tưởng nhìn thấu được.

Vô Song Kiếm Các có pháp nhãn giám sát đã có thể nói là pháp thuật bậc cao rồi, nhưng vẫn còn cách xa Đường Kiếp, cuối cùng cũng không thể làm gì được hắn.

Nhanh chóng tiến vào, Đường Kiếp đi thẳng tới Thiên Xu Lầu.

Thiên Xu Lầu là khu vực trung ương của Kiếm Các, cũng là khu vực quan trọng nhất, có thể nhìn rõ bốn phương tám hướng Kiếm Các.

Đường Kiếp tinh thông trận đạo, liếc mắt một cái đã nhìn ra, Thiên Khu Lầu là tâm trận của Vô Song Kiếm Trận.

Phàm là đại phái, tất phải có đại trận.

Đại trận thủ hộ của Vô Song Kiếm Các, nghe nói tuy là thủ sơn trận, nhưng khí phách vô song, kiếm khí vô biên, là đại trận phòng thủ có công kích dũng mãnh nhất thiên hạ, cho dù là Tử Phủ Chân Quân cũng không đối phó được.

Đường Kiếp muốn chính là điều này.

Đường Kiếp sải bước thẳng hướng Thiên Xu Lầu, hai gã đệ tử thủ hộ ở đó thấy vậy, quỳ gối xuống:
- Chưởng môn!

Đường Kiếp đẩy thẳng cửa bước vào, đồng thời nói:
- Bảo vệ Thiên Xu Lầu, không được cho bất cứ kẻ nào tới quấy rầy bản tôn.

- Tuân mệnh!
Hai đệ tử thủ hộ đồng thời lên tiếng.

Đường Kiếp liền tiến vào bên trong lầu.

Thời gian của hắn không nhiều lắm, tuy rằng mấy người Vô Phong Tử bọn họ, tạm thời chưa thể nhanh như vậy phát hiện, nhưng Vô Song Kiếm Các có quy củ của Vô Song Kiếm Các. Sở dĩ hắn có thể tiến quân thần tốc như vậy, chủ yếu vẫn là bởi vì uy nghiêm của chưởng môn và pháp nhãn không có hiệu quả. Nhưng theo thời gian biến hóa, đê tử bên trong các rất nhanh sẽ ý thức được có chỗ không đúng, lỗ hổng lớn nhất chính là vì sao đuổi giết có chín người đi, mà trở về lại chỉ có một? Mà Đường Kiếp có khả năng dịch dung cũng đã không phải bí mật. Ngoài ra Nam Ngưng Giang bọn họ có thể định vị được vị trí của mình, bất cứ lúc nào cũng có khả năng phát hiện rồi thông tri Kiếm Các, đây cũng đồng dạng là một lỗ hổng.

Đường Kiếp không thể trông cậy vào này việc lỗ hổng không bị người phát hiện, cho nên điều hắn cần phải làm là, trước khi bọn họ kịp phản ứng, mình phải làm xong một số chuyện nên làm, dùng tốc độ để đền bù vấn đề.

Tiến vào Thiên Xu Lầu, Đường Kiếp nhìn thấy không gian toàn ánh sao lóng lánh, cả lầu dầy đặc trận vân, lóe sáng từng vầng sáng một.

Bên trong có một khối pha lê sáu cạnh, giống như viên pha lê ở Phong Ma Đảo, thông qua viên pha lên, có thể nhìn thấy toàn bộ tình hình của Vô Song Kiếm Các.

Đường Kiếp liên đi vài bước tiến lên, ngón tay chỉ vào viên pha lêt, hình ảnh trên viên pha lê biến ảo, toàn bộ cảnh tưởng bên trong các đều tường tận hiện lên trước mắt.

Hình ảnh giống như biến ảo, trong đó một cảnh tượng đưa tới sự chú ý của hắn. Đó là một gian tĩnh thất, trong tĩnh thất có một vị lão nhân đang ngồi ngay ngắn.