Lão nhị Điền Chung dẫn đầu nói trước:
- Không tìm được thi thể của Chu Thương Vật, tạm thời không thể xác định sống chết của gã, bất quá thi thể ba người sư đệ của y thì đã tìm được, đều bị người dùng vuốt bóp vỡ tim mà chết, có lẽ do tên Quế Chân Nhân kia làm. Một đấu với ba, có thể có được chiến tích như vậy, đích thực là thực lực của Quế Chân Nhân mạnh hơn so với mười một năm trước.

- Tổng cộng là một trăm mười hai cỗ thi thể.
Chu Phương Hoa cũng nói:
- Nhìn thi thể, có tám phần mười là chết dưới tay Đường Kiếp, còn lại là do cây cỏ tinh giết chết. Khí tức còn lưu lại cho thấy, bọn họ quyết đấu trên trời, mặt đất có vô số khe hở, chính là hắc nghiệt. Nhưng mà vấn đề cũng chính ở chỗ này, hơn một trăm người, lại bị Đường Kiếp và một cỏ tinh dễ dàng giết chết, hơn nữa trong số đó có gần nửa là một kích trí mạng, bọn họ gần như ngay cả cơ hội trả đòn cũng không có. Tuy nói cảnh giới của mấy người này hơi thấp một chút, thực lực yếu một chút, nhưng dù gì cũng là hơn một trăm người, lại còn có một vị Tâm Ma kỳ, và ba vị Linh Hoàn thống lĩnh, lại có thể thất bại hoàn toàn như vậy, thực vô lý.

Lão ngũ gật đầu:
- Đúng thế, chính là dù gì thì Môn Chủ Thần Ngự Môn Chu Thương Vật cũng là Tâm Ma Chân Nhân, cho dù ba sư đệ bị Quế Chân Nhân cuốn chân, nhưng dù sao gã cũng vẫn có thể xuất thủ, nhưng tại sao hiện tại ngay cả thi thể cũng không tìm thấy vậy?

Lục muội lại nói:
- Đó là bởi vì Đường Kiếp bắt được nhi tử Chu Thương Vật, lấy nhi tử áp chế gã, khiến cho Chu Thương Vật tự sát.

Mọi người cùng nhau hỏi:
- Làm sao ngươi biết?

- Vừa mới hỏi qua người ở phụ cận, có người thấy cảnh đó.

Nam Ngưng Giang ngẩng đầu nhìn lên không trung:
- Lão nhị, độ cao chiến đấu là bao nhiêu?

Mắt Lão nhị hiện ra linh quang, nói:
- Từ dấu vết linh triều còn lưu lại, chiến đấu cũng phải ở ở độ cao khoảng trên một dặm đấy.

Nam Ngưng Giang từ tốn nói:
- Với độ cao này phát sinh chiến đấu, một phàm nhân có thể nhìn được sao?

Mọi người đồng thời không nói gì, Lục muội đỏ mặt nói:
- Là ta sơ sót, nhất định là Đường Kiếp dùng ảo thuật lừa gạt đám phàm phu, để bọn họ tới lừa gạt chúng ta.

Tam muội Chu Phương Hoa đăm chiêu nói:
- Hắn nếu muốn lừa gạt chúng ta, thì cần gì phải ẩn núp. Đừng nói là thực lực chân chính của hắn, có thể chống đỡ được Tâm Ma nha?

- Chuyện này không có khả năng, hắn ngay cả Thiên Tâm còn chưa nhập, làm sao có thể làm được điều đó?
Có người lập tức phản đối.

- Ta nói là thực lực chứ không phải cảnh giới. Đừng quên hắn còn có Quế Chân Nhân, liền có thể đối phó với Linh Hoàn rồi. Nếu hắn có Tâm Ma Chân Nhân tương trợ, vậy tương đương với thực lực Tâm Ma thì có gì mà lạ?

Nghe thấy như thế, trong đầu mọi người đồng thời nổi lên bóng dáng thần bí cao lớn bên ngoài Pháp Hoa Thiên các.

- Đúng thế, sau lưng Đường Kiếp, đích thực còn có một bóng người.

Có người nói:
- Người này giọng điệu khá lớn, ngay khi Hà Chân Nhân vừa tới thì chạy mất dạng, từ chuyện này đoán được, có lẽ thực lực thật sự chỉ ở tại Linh Hoàn, còn vẫn thua Tâm Ma.

Nam Ngưng Giang thản nhiên nói:
- Cũng có thể là thực lực thấp hơn Hà Chân Nhân cộng thêm chúng ta nữa.

Lời này vừa nói ra, mọi người lại rơi vào im lặng.

Cho dù Đường Kiếp thực có ý định giấu diếm, nhưng sự thực là dưới sự áp bức của Thiên Thần Cung, hắn cuối cùng vẫn phải từng bước lộ dần thực lực đích thực của bản thân.

- Đáng tiếc Lão tứ không có ở đây, nếu không người đó rốt cuộc là ai, có thủ đoạn thế nào chúng ta đều nắm được rõ ràng.
Lão thất thở dài nói.

Cửu Ưng nói:
- Đúng rồi, tân Tứ Ưng còn chưa tới?

Chu Phương Hoa lắc đầu:
- Phương pháp hồi tưởng không gian vô cùng dữ dội gian nan, cần phải có lĩnh ngộ với đạo mới có thể tu luyện được. Tứ Ưng hậu bị có vô số, nhưng có thể đi được tới tận bước này cũng ít ỏi, Thư thúc giục đã được gửi đi, phía trên hiện tại vẫn chưa có động tĩn gì, có lẽ là trong lúc nhất thời vẫn chưa tìm ra được người thích hợp.

- Không phải là chuyện gì cũng đều dựa vào Lão tứ cả, chúng ta cũng có biện pháp của mình.
Cuối cùng là Nam Ngưng Giang lên tiếng:
- Không thấy được quá khứ, vậy trực tiếp xem tương lai đi.

Nói xong gã lấy ra lư hương hít sâu một hơi, vung tay lên, bản đồ lại hiện ra trước mắt.

Chỉ có điều lúc này đây, trên bản đồ đã xuất hiện một dấu ấn màu tím.

Nam Ngưng Giang chỉ vào dấu ấn màu tím, khu vực đó liền được phóng đại, vì thế toàn bộ địa hình khu vực đó đều hiện ra trước mắt.

Lão nhị Điền Chung nói:
- Vẫn còn bay về phía tây nam, một đường không ngừng, vị trí hiện tại là, núi Thiên Vụ ở Nam Đoan.

- Núi Thiên Vụ có môn phái nào?
Nam Ngưng Giang hỏi.

- Vụ Ảnh Môn và Thiên Lộc Tông.
Chu Phương Hoa trả lời.

Nam Ngưng Giang ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Vụ Ảnh Môn và Ưng đường trước giờ quan hệ không tệ, ta nhớ trước đây vài ngày Long đường chủ mới nạp tân thiếp thất chính là con gái thứ hai của Môn chủ Vụ Ảnh Môn?

- Vâng. Thiên Lộc Tông khá thân cận với Minh Đạo Đường, đối với Ưng đường vẫn là khá ôn hòa đấy.

Nam Ngưng Giang tiếp tục nói:
- Nếu như thế, liền truyền lệnh Thiên Lộc Tông, tập trung nhân sự, chặn Đường Kiếp lại.

Chu Phương Hoa nhíu mày:
- Bọn họ nếu bắt được Đường Kiếp, chẳng lẽ không phải là đưa công lớn dâng cho bọn họ sao?

- Bọn họ sẽ không bắt được hắn. Đường Kiếp nếu vô năng như vậy, thì kẻ này cũng không phải Đường Kiếp rồi. Nhìn kết cục của Thần Ngự Môn đi, kẻ kia… dù sao cũng đại khai sát giới rồi.
Ánh mắt Nam Ngưng Giang thâm thúy nói:
- Hắn hiện tại đang chiếm thế thượng phong, thể lực tinh lực đều dư thừa, trừ phi là Hóa Hồn cường nhân, nếu không đừng mong cản được sát thần này. Trạng thái này của Đường Kiếp, không dễ đối phó đâu. Cho nên hiện tại, điều chúng ta phải làm là tránh cạnh tranh trược tiếp, sau đó đợi cho hắn đến nơi, tinh thần hắn thả lỏng, liền mạnh mẽ cho hắn một kích trí mạng.

- Địa điểm mà hắn muốn tới là đâu?

Ngón tay vẽ ra một đường thẳng tắp, Nam Ngưng Giang nói:
- Ở chỗ này.

Nhìn theo ngón tay của Nam Ngưng Giang, ánh mắt của Chu Phương co rút lại, bật thốt lên:
- Thông Linh sơn mạch... Đúng vậy, hắn nhất định là muốn đi tới nơi đó, cũng chỉ có ở trong đó, mới có thể có cơ hội đối kháng với Phí Linh Tán.

Nam Ngưng Giang thu tay lại:
- Cho nên trước đó, chúng ta không cần phải gấp, để cho mấy tông môn nhỏ đi đối phó Đường Kiếp trước. Để cho bọn họ giúp chúng ta làm Đường Kiếp mệt mỏi, cũng giúp chúng ta hiểu thêm về Đường Kiếp, thuận tiện cũng làm cho bọn họ nuôi mập Đường Kiếp, sau đó chúng ta mới tới kiếm công.

Nghe thấy vậy, mọi người cùng nhau cười rộ lên.

Dừng lại một chút, Nam Ngưng Ginag mới tiếp tục nói:
- Đúng rồi, để Ưng đường mời hai vị Tâm Ma Chân Nhân tới đây.

- Lại phái hai vị nữa tới?

- Phòng trước hậu họa, đối với địch nhân luôn phải có chuẩn bị trước mới tốt.
Nam Ngưng Giang thản nhiên trả lời, sau đó gã đột nhiên cười cười, nói:
- Nếu không Chu Môn chủ bọn họ không phải chết vô ích rồi sao? Không thể để máu của mình chảy một cách vô ích được.

- Đường Kiếp, ngươi sẽ chết không tử tế.

Trong tiếng thét thê lương, ánh đao xẹt qua, trên bầu trời tràn ngập mưa máu.

Túm lấy thi thể của kẻ cuối cùng, vứt vào trong Xã Tắc Đồ, Đường Kiếp liếc cũng không thèm liếc mắt một cái, lập tức bay thẳng đi.

Đại bộ phận thi thể đều bị hắn vứt đó không để ý tới, không phải là không muốn, mà là lượng thi thể lớn đột nhiên biến mất, sẽ khiến Thiên Thần Cung cảnh giác, chỉ thi thoảng có vài thi thể cá biệt biến mất, mới có thể làm cho bọn họ nghĩ rằng do kịch chiến nên hài cốt cũng không còn. Chính vì nguyên nhân này, nên mỗi một cuộc chiến, Đường Kiếp chỉ lấy một phần, bình thường đều là kẻ có thực lực mạnh nhất.

Lần này kẻ bị giết là người đứng đầu Hồng Lai Kiếm phái, tu vi Linh Hoàn kỳ, phụng mệnh chặn đường, ngăn cản Đường Kiếp, rồi bỏ mình vì trận chiến này.

Mặc dù là như vậy, Đường Kiếp cũng trúng phản kích trước khi chết của vị Các chủ đó, vai trái bị trúng một kiếm. Cho dù Vô Tướng Kim Thân hộ thể, nhưng một kích trước khi chết của Hồng Lai Kiếm chủ cũng không thể tầm thường, hơn nữa cảnh giới của gã vốn cao hơn Đường Kiếp. Một kiếm này hiểm hiểm đã chấn động khiến nửa người Đường Kiếp bị vỡ nát, ngay cả khi liền một lúc ăn mấy viên linh đan chữa thương, nhưng trong thời gian ngắn vẫn cảm thấy khí huyết kích động, khó có thể bình phục.

Đường Kiếp ước lượng một chút, đoán chừng cũng cần ba ngày thì vết thương mới có thể khôi phục hoàn toàn.

Nhưng hắn không có ba ngày thời gian.

Buổi chiều cùng ngày hôm đó, trong lúc đang bay thấp bên dưới, Đường Kiếp lại lần nữa bị một tiểu môn phái địa phương tấn công.

Lần này có thêm hai kẻ thuộc Thiên Thần Cung tham gia cùng.

Sau một hồi đại chiến, Đường Kiếp mặc dù thắng, nhưng lại trúng Thực âm thỉ của đối phương. Uy lực của Thực âm thủ không lớn, nhưng lại cực kỳ âm độc, một khi tiến vào cơ thể, bám chặt trong cơ thể khó thanh trừ, khiến cho tốc độ hồi lình và vận tốc của Đường Kiếp đều bị ảnh hưởng.

Một ngày sau, Đường Kiếp lại bị ngăn cản.

Sau một hồi khổ chiến, Đường Kiếp như trước thắng lợi, chỉ có điều lúc này đây, hắn không thể tiêu diệt toàn bộ quân địch, mà lại để đối thủ chạy thoát ba người.