Loại trùng này hắn đã từng nghe nói đến, là loại thích ăn não người, độc ác vô cùng, có đủ các màu sắc xanh đỏ tím vàng trắng, sắc màu càng tươi đẹp rực rỡ thì càng hùng mạnh.
Khi kẻ đó thả Thiên lý trùng ra, cơ bản đều là màu trắng, trong đó cũng có chút màu đỏ, có thể thấy được đã đào tạo khá là hùng mạnh, khó trách gã lại tự tin như vậy.
Nhìn thấy đám Thiên lý trùng này, Đường Kiếp lắc đầu nói:
- Vật hại người, để nuôi dưỡng chúng không biết đã hi sinh biết bao sinh mạng, vẫn nên loại trừ chúng mới tốt.
Nói xong tùy ý phất tay một cái, hơn mười lá bùa được phóng ra, toàn bộ đều là bùa bão lốc.
Chỉ nghe thấy trong không trung ầm ầm một luồng bão tố thổi đến, gió như lưỡi dao sắc bén, điên cuồng xé rách không trung, cả không gian đều ngập tràn gió lốc.
Ba người không ngờ thủ đoạn của Đường Kiếp lại linh hoạt đơn giản sắc bén như vậy, hơn mười lá bùa bão lốc cũng tốn mất mấy vạn linh tiền, mà Đường Kiếp cũng thèm quan tâm, cứ như lá khô ném ra ngoài.
Bọn họ không biết Đường Kiếp đi qua thành Ma Vân và những nơi khác, ngay cả thành Cửu Hợp cũng lập tung lên, thu được bao nhiêu thứ đồ linh tinh vụn vặt, thứ gì không sử dụng được đều luyện hóa hết, còn thứ dùng được thì giữ lại, chỉ riêng bùa chú thì túi Giới Tử cũng không chứa nổi đấy.
Hơn mười lá bùa bão lốc xuất kích, Đường Kiếp thuận tay ném ra thêm ba lá bùa thiên hỏa.
Ba lá bùa đều là bùa thượng phẩm, ba lá cùng được phóng ra một lúc, uy lực cộng hưởng càng lớn, lửa đỏ trong chớp mắt lan tràn khắp bầu trời.
Phong hỏa cùng nhau kết hợp, đám Thiên lý trùng không thể chịu đựng nổi, chỉ sau một lần công kích đều hóa thành tro rơi xuống dưới dất, mang theo vô số ánh sáng, giống như sao băng đang rơi vậy.
- Bảo bối của ta.
Chu Tĩnh thấy Thiên lý trùng mình nhiều năm dốc sức nuôi dưỡng, cứ như vậy bị Đường Kiếp dễ dàng phá hủy, không cam lòng đau đớn kêu lên.
Gã trừng mắt nhìn Đường Kiếp, hét to:
- Ta liều mạng với ngươi!
Từ trong túi Giới Tử lấy ra một vật, định đánh về phía Đường Kiếp, đồng thời hai gã người tu bên cạnh cũng thi pháp công kích.
Đường Kiếp nhìn cũng không thèm nhìn, thuận tay vỗ vào thân thuyền.
Thuyền nhỏ lập tức tỏa ra ánh sáng chói lóa, chặn đứng công kích của cả ba người kia.
Thuyền xuyên vân này là hắn cướp được ở thành Ma Vân, chính là của chưởng tôn Bích Hải Môn, dùng đá Thiên Hải, cát Tử Vân, và hơn chín mươi loại linh liệu nữa, tế chuyện trong ba trăm sáu mươi ngày mới thành, chẳng những tốc độ nhanh như chớp, tiết kiệm được linh khí của người tu, mà còn là một chiếc lồng phòng ngự vô cùng chắc chắn, có thể kháng cự được công kích. Vốn dùng nó để dâng cho Thiên Thần Cung đấy, nhưng lại bị Đường Kiếp đoạt mất, hắn còn không khách khí dùng luôn cho mình.
Lúc này phòng ngự pháp của con thuyền xuyên vân dễ dàng ngăn cản công kích của ba người kia, Đường Kiếp hừ một tiếng:
- Chỉ là một đám tiểu tặc, cũng dám đến vuốt râu hùm.
Hắn vừa dứt lời, chỉ thấy trong tầng mây bùng ra một mảnh lôi quang.
Ánh sáng của tia sét lóe lên, một thanh Thiên Đao cực lớn từ trong không trung bay ra, mang theo hai chiếc xích, tập kích mấy kẻ kia.
Vân Tùng Thiên Đao!
Vừa thấy Vân Tùng Thiên Đao xuất hiện, ba người đều biết không ổn rồi.
Vân Tùng Thiên Đao của Đường Kiếp cũng không còn là bí mật, mọi người đều biết sự lợi hại của nó. Lúc này vừa thấy Vân Tùng Thiên Đao lao tới, trên người mấy kẻ đó đồng thời xuất hiện hào quang phòng ngự.
Chỉ có điều hiện giờ, Vân Tùng Thiên Đao đâu phải là thứ mà bọn họ có thể ngăn được.
Một lưỡi đao hình cung lớn, cứ như vậy xé giao lao tới, lướt qua lồng pháp thuật giống như cắt bánh, lồng pháp thuật nổ tung vỡ vụn, Thiên Đao quét qua thân thể ba người, trong nháy mắt biến họ thành sáu khúc.
Tiếng thét dài thê lương vang lên, Chu Tĩnh hét lớn, nửa người trên đứt rời, không ngờ lại hướng về phía thân mình gã nối lại.
Qua Tam Khô, tu thành Linh thể, chỉ cần sinh mạng lực còn đủ, cho dù có bị cắt thành bột phấn thì vẫn có thể hồi sinh. Đương nhiên, nếu như giống như Thường Minh Tâm bị nổ tung thành mảnh vụn, thì không có biện pháp gì cả.
Nhưng dù gã có thể sống, thì hai sư đệ kia cũng không thể.
Lần này Thiên Đao nộ trảm, hai kẻ tu Khai Thức và Tam Khô kỳ chịu sức lực tấn công quá lớn, lập tức chết ngay tại chỗ.
- Sư đệ!
Chu Tĩnh căm giận thét lên.
Gã thực sự không nghĩ tới Đường Kiếp lại lợi hại như thế, chỉ là một chiêu, liền đã giết chết hai sư đê của gã, ngay cả bản thân mình cũng bị thương nặng.
- Ta liều mạng với ngươi.
Chu Tĩnh gào lên, lại nhấc túi Giới Tử lên.
Đường Kiếp chỉ cười lạnh búng tay một cái:
- Định!
Toàn thân Chu Tĩnh run lên, không ngờ thực sự không động đậy được nữa.
Tứ Cửu Chân Ngôn!
Môn này là pháp thuật được sáng lập ra để đối phó với Cửu Tuyệt Tru Tiên Trận, bởi vì uy lực của nó quá yếu, nên sau một thời gian dài Đường Kiếp không hề sử dụng.
Nhưng sau khi tu vi Đường Kiếp tăng lên, đối với tiên pháp tu hành ngày càng hiểu rõ, Tứ Cửu Chân Ngôn lại bắt đầu dần dần phát huy năng lực.
Chuyện này cũng khó trách.
Trước kia khi hắn mới là học sinh, liền liên tiếp gặp được liên tiếp bốn bản kỳ thư tiên pháp là Ly Kinh, Tử Ngọc Tâm Pháp, Ngũ Thần Giáo kinh điển, Cửu Lê Tâm Kinh. Tất cả đều không phải đẩy mạnh thực lực của Đường Kiếp, mà là khiến cho phân tâm của hắn chậm rãi nâng cao, thế cho nen trong suốt một thời gian dài, Đường Kiếp đều không thể phát huy được uy lực của bốn bộ tiên pháp. Khi vận dụng của bốn bộ tiên pháp, thậm chí còn không bằng đám người Thái Quân Dương Thích Thiếu Danh.
Hắn mạnh mẽ không phải bởi vì thực lực hắn mạnh, mà là hắn hiểu rõ chiến đấu, chứ không phải ép bức bản thân, loại đó chỉ là mượn sức mạnh, cứng rắn trực tiếp chuyển đổi tình hình chiến đấu, chuyện đó gần như còn chưa từng xuất hiện.
Đây cũng là nguyên nhân trí mạng mà hắn, không được Tẩy Nguyệt phái công nhân là Đại sư huynh.
Nhưng trong hơn mười năm nhập pháp và tu hành, bốn bộ tiên pháp lúc trước cùng từ từ được hóa giải, thần công tiên pháp uy lực cũng dần phát triển, hiện giờ Đường Kiếp không hề giống với trước kia nữa.
Đầu tiên được lợi chính là Tứ Cửu Chân Ngôn, sẽ không còn yếu đuối như ngày trước nữa, mặc dù vẫn không thể sánh với khí thế hào hùng của Vân Tùng Thiên Đao, nhưng đối với cảnh giới của kẻ xấp xỉ hắn, thì đã sinh ra được hiệu quả.
Lúc này chỉ một câu nói đã khiến Chu Tĩnh đứng im, chỉ trong chớp mắt, chính là lúc trí mạng.
Ngay sau đó Vân Tùng Thiên Đao như rồng bay tới, không ngờ nó lại có thể bay vòng trở về.
Trước kia Vân Tùng Thiên Đao đều biến mất sau một kích, nhưng hiện giờ lại có thể theo lệnh của Đường Kiếp, tiếp tục lặp lại công ích.
Nhìn Vân Tùng Thiên Đao bay về, trong mắt Chu Tĩnh tràn đầy vẻ hoảng sợ.
Đúng lúc này, từ xa truyền đến một tiếng gào to:
- Tặc tử, ngươi dám! Phá!
Sau tiếng rống này, một đạo sấm rền vang, không ngờ lại khiến Vân Tùng Thiên Đao chấn động một chút, lập tức ầm ầm một tiếng, nổ thành vô số mảnh vỡ.
Cường nhân cứu viện cuối cùng cũng đã xuất hiện, chớp mắt đã thấy hơn mười người, kẻ cầm đầu là một đại hán, thân hình khôi ngô, Vân Tùng Thiên Đao vừa rồi là bị gã phá vỡ.
- Phá pháp của ta?
Đường Kiếp thấp giọng hừ một tiếng, thần quang trong đôi mắt lóe lên.
Chỉ thấy thanh Thiên Đao bị phá nát không hóa linh rồi biến mất, ngược lại trong nháy mắt một lần nữa kết hợp lại, biến thành bốn mươi chín thanh Vân Tùng Thiên Đao nhỏ, đồng thời vọt về phía mọi người.
Lần thay đổi bất ngờ này, cũng khiến cho gã đại hán trở tay không kịp.
Đồng thời chỉ thấy trên thuyền nhỏ có một thanh đao bay lên, thân đao lộ ra giống như con hùng ưng xòe cánh, chính là Đoạn Tràng Đao, bay thẳng vào ngực Chu Tĩnh.
Lúc này Chu Tĩnh vừa mới khôi phục năng lực hành động, vội vàng né tránh.
Lúc đó vì Đường Kiếp vừa sử dụng từ “Định”, nên tạm thời không dùng được nữa, hắn cũng không gấp gáp, chỉ tiếp tục phun ra một từ:
- Hoãn.
Chu Tĩnh chỉ cảm thấy tất cả hành động đều chậm lại, động tác né tránh không nhanh nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn Đoạn Tràng Đao phi tới.
- Không!
Gã phát ra tiếng thét tuyệt vọng.
Ngay sau đó, trường đao lao vào đầu gã, khiến đầu Chu Tĩnh nổ thành bột mịn, mặc dù gã linh thể đại thành cũng không thể sống thêm được nữa.
- Tĩnh nhi!
Nhìn thấy cảnh này, gã đại hán mặt xanh cũng muốn phát điên.
Gã chỉ vào Đường Kiếp:
- Đường Kiếp ngươi dám giết con ta, toàn bộ môn hạ Thần Ngự Môn dù chết cũng phải giết được ngươi.
Đường Kiếp mỉm cười nói:
- Ta sẽ thỏa mãn nguyện vọng của ngươi… Diệt cả nhà ngươi!
Nói xong hắn chậm rãi đứng dậy.
————————————
Hai canh giờ sau.
Cách mặt đất khoảng trăm trượng, trên không trung Nam Ngưng Giang chắp tay sau lưng, nhìn xuống phía dưới.
Bên dưới là một khu ruộng hoang.
Chỉ có điều trên ruộng hoang đầy rẫy thi thể.
Những thi thể này ngã lung tung trên mảnh ruộng hoang, mỗi khuôn mặt đều tràn đầy hoảng sơ, dường như bọn họ phải đối mặt không phải là một đối thủ cực kỳ khó chơi, mà là một ác ma khủng bố nào đó, trên người đều dầy rẫy các loại vết thương.
Hàng trăm thi thể cứ như vậy nằm trên ruộng hoang, nhìn thấy ghê người, ngay cả Nam Ngưng Giang cũng không khỏi thở dài một tiếng:
- Thần Ngự Môn xong rồi.
Chết nhiều người như vây, dù cho môn chủ làm thế nào, thì môn phái này cũng không thể tồn tại được nữa.
Mà đây cũng không phải môn phái đầu tiên ở Mạc Khâu bị Đường Kiếp tiêu diệt.
Một lát sau, các Ưng đều lần lượt trở về.