Lưu Lão Tứ không phải là người không có tính cảnh giác, khi mấy thị nữ kia vây quanh cũng không kéo dài quá lâu, trên thực tế chỉ trong chốc lát đã tản ra, nhưng chính chỉ trong một lúc tiếp xúc đó, mấy người thị nữ đã hoàn thành nhiệm vụ trộm long tráo phụng, đổi đan dược thành độc dược, có thể thấy đúng là nhẫn nại thực đấy.

Thiên Thần Cung gia lớn nghiệp lớn, thuộc hạ tài ba không thiếu, có một số kẻ yên lặng vô danh, nhưng lại có sở trường tài nghệ riêng. Mấy thứ sở trưởng kiều này bình thường cũng không có tác dụng gì, nhưng ở thời điểm mấu chốt lại phát huy được tác dụng đấy.

Đường Kiếp ngàn tính ạnn ính, đáng tiếc tính hết mọi chuyện, nhưng lại thua ở khoản này, có thể thấy được nghe thì đơn giản, nhưng để hoàn thành được ý tưởng này cũng phải có khả năng nhẫn nại và năng lực mới được.

Mà chính ở trong lần đối kháng này, kỹ xảo lại quyết định thắng bại.

Nếu như không phải Thiên Thần Cung muốn bắt sống Đường Kiếp, thì hiện tại chỉ sợ hắn đã là xác chết rồi.

Thua một lần, Đường Kiếp không sợ, vấn đề là vì sao Tịch Tàn Ngân không nói chuyện này cho hắn biết?

Nếu như hắn sớm biết rằng có sự tồn tại của Phí Linh Tán, hoặc hành động trộm lòng tráo phượng của mấy thị nữ kia, thì hắn tuyệt đối sẽ không để thứ này dính lên người mình.

Là Tịch Tàn Ngân cũng không biết chuyện này, hay là dô hắn cố ý hại mình?

Nếu dựa vào cảm nhận, thì hắn cảm thấy khả năng Tịch Tàn Ngân bán đứng mình không lớn, nếu không khi hắn đi gặp Tịch Thương Nguyệt bài bố vài tên mật thám còn tốt hơn.

Nhưng Phí Linh Tán là loại thuốc có thể lần theo dấu vết, không có cách nào dứt bỏ được nó, Thiên Thần Cung lúc đó bỏ qua mai phục cũng không phải là không có khả năng.

Bất kể thế nào chăng nữa, nhất định phải xác nhận được Tịch Tàn Ngân có thể tin hay không. Giờ khắc này, hắn đầi tiên nghĩ đến không phải việc mình sẽ tháo chạy thế nào, mà là việc xác định xem Tịch Tàn Ngân có đáng tin hay không. Nghĩ vậy, Đường Kiếp nghiêng đầu, bay ngược về trong thành.

Đây là một hành động cực kỳ can đảm, trên thực tế cũng là biện pháp duy nhất để hắn xác định xem Tịch Tàn Ngân có đáng tin không, một khi bỏ qua cơ hội này, sau này hắn muốn xác nhận cũng rất khó khăn.

———————————

- Lão đại, ngài nói gì vậy?
Mọi người đồng thanh hô lên.

Sắc mặt Nam Ngưng Giang thản nhiên:
- Trước trận chiến này, ta đã lệnh Đường Chủ phái ra một tên tiểu tặc dưới trướng gã, sau khi Ngũ Khí Triều Nguyên Đan được bán ra, thì liền trộm lấy. Chân chính Ngũ Khí Triều Nguyên Đan đã được thu hồi từ lâu, còn thứ bị đánh cắp trong bình, đựng chính là… Phí Linh Tán.

Lưu Lão Tứ sau khi đấu giá thành công đan dược, Nam Ngưng Giang để Nhị lão động thủ bắt Đường Kiếp, đồng thời còn lệnh Đường Chủ theo kế hoạch làm việc, cái gọi là kế hoạch chính là trộm long tráo phượng rồi.

Nghe thấy từ Phí Linh Tán, tất cả mọi người đều hít một ngụm khí lạnh.

Tịch Tàn Ngân chấn động:
- Phí Linh Tán? Ngài dùng Phí Linh Tán thay thế Ngũ Khí Triều Nguyên Đan? Vậy sao không nói cho chúng ta biết?

Trong lòng gã lo lắng, Đường Kiếp trúng Phí Linh Tán là điều chắc chắn, chỉ là khi Đường Kiếp bị bắt, chính gã cũng khó thoát tội, hơn nữa hành động này khiến cho Đường Kiếp hoài nghi mình, không tín nhiệm mình nữa, dù sao gã điều gì cũng nói với Đường Kiếp, chỉ duy có điều quan trọng nhất này là không nói. Cũng chính vì gã chưa nói, cho nên mới khiến Đường Kiếp buông lỏng cảnh giác.

- Đúng thế, nếu sớm biết có Phí Linh Tán, chúng ta còn cần gì phải cực khổ truy tìm Đường Kiếp như vậy chứ?
Lại có một ưng lên tiếng.

Nam Ngưng Giang hừ một tiếng:
- Đó chính là nguyên nhân mà ta không nói cho các ngươi biết. Một khi nói cho các ngươi biết, các ngươi làm gì có chuyện tận tâm tận lực chiến đấu chứ? Đối phó với loại người như Đường Kiếp, cho dù diễn trò cũng phải diễn như thật. Hơn nữa, Phí Linh Tán quý báu vô cùng, lần này có thể bắt được hắn, thì ta cần gì phải đợi mãi sau chứ. Cho nên nếu có thể, ta cũng không hy vọng phải dùng tới vật ấy. Một khi dùng vật ấy là lúc, ít nhất cũng ta cũng đã thua trong tay hắn một lần rồi.

Lời này nói ra, mọi người đều không nói đươc gì.

Dù thế nào chăng nữa, hành động bắt giữ Đường Kiếp lần này, bọn họ đích thực thua thật thê thảm.

Nếu không phải Nam Ngưng Giang còn có thêm chuẩn bị ở phía sau, thì chỉ sợ Thập Nhị Ưng cũng thua thảm hại không xoay nổi mình nữa.

Kỳ thực còn một câu mà Nam Ngưng Giang chưa nói, đó là gã đề phòng trong bọn họ có gian tế.

Gã cũng không đặc biệt chú ý tới Tịch Tàn Ngân, chỉ là lục đại phái đấu đá lẫn nhau, gian tế là chuyện thường, cho dù Thập Nhi Ưng cũng không thể chắc chắn là không có người của môn phái khác ẩn vào.

Hứa Hán Lăng còn là Chân Nhân nữa kìa, không phải cũng là ám tử của Thú Luyện Môn gài vào làm nội ứng sao?

Chính vì nguyên nhân này, nên Nam Ngưng Giang không lộ chuyện này ra với bất cứ ai.

Trận chiến lúc trước, biểu hiện của Đường Kiếp chứng tỏ hắn vô cùng hiểu rõ Thập Nhị Ưng, nếu năm xưa hắn từ Cố Trường Thanh mà hiểu được thì cũng thôi, còn nếu không phải, vật tất có chỗ đáng nghi.

Phí Linh Tán vừa ra, nếu có gian tế nằm vùng, ắt sẽ bị Đường Kiếp nghi ngờ.

Nếu như vậy tên gian tế đó tất phải tìm Đường Kiếp giải thích.

Nghĩ vậy, gã bất động thanh sắc nhìn ra bốn phía.

Thành Cửu Hợp khói lửa ngập tràn, tiếng la hét bi thiết nổi lên khắp nơi.

Nhưng mà nhóm cường nhân Thiên Thần Cung, lại chỉ đứng trong khói bụi, không ai nhúc nhích, mỗi người có suy nghĩ riêng.

Bọn họ đang khóc, đang cười, đang giận, đang hận, cảm xúc biến hóa, dâng lên hạ xuống. Có người vì thất bại mà bi phẫn, có người vì Lão tứ chết mà thương tâm, co người thì vui mừng hoan hô vì có Phí Linh Tán.

Trong chuyện này, cũng có người thủy chung không thay đổi nét mặt, giống như mãi mãi chỉ có một khuôn mặt không đổi.

Chỉ là lời chưa nói, thân đã rời đi.

Nam Ngưng Giang nhíu mày:
- Tiểu thập nhị, ngươi muốn đi đâu vậy?

Thân thể Tịch Tàn Ngân vĩnh viễn giống như người tàng hình vậy, nhưng khoảnh khắc này, khi gã chạy ra ngoài, Nam Ngưng Giang chưa hề quay đầu lại cũng đã phát hiện ra hành động của gã, chậm rãi hỏi.

Bước chân của Tịch Tàn Ngân khựng lại một chút:
- Muốn đi tiểu tiện thôi.

- Hả? Gấp lắm sao?
Nam Ngưng Giang cười hỏi.

- Cũng không phải rất gấp.

- Vậy thì chờ đi.
Nam Ngưng Giang nối xong lấy ra một vật, đó là một lư hương, bên trong còn có hương khói lượn lờ.

Nam Ngưng Giang ngửi một chút, sau đó vung tay lên, bản đồ lại hiện ra, ánh mắt của gã ngưng tụ, chỉ thấy trên bản đồ thành Cửu Hợp hiện lên một mảnh mụi mờ màu tím.

Nhìn thấy đám bụi này, Nam Ngưng Giang thở dài:
- Đứng là phản ứng nhanh nhạy, không ngờ tránh được gần như toàn bộ. Phí Linh Tán chưa được giải phóng toàn bộ, dược lực còn sót lại đang phán đoán, tạm thời chưa thể xác định Đường Kiếp có bị dính hay không. Đợi chút đã, sau khi dược lực tan hết, kết quả sẽ hiện ra. Chỉ cần hắn dính vào, không quản hắn có chạy tới đâu cũng vô dụng mà thôi… Thực h vọng hắn có thể chạy tới vùng đất bí mật của Binh Giám, thì mọi chuyện đều tốt đẹp.

Nói tới đây, Nam Ngưng Giang dừng một chút:
- Trước đó, tất cả mọi người đều ở đây chờ lệnh, không được tự ý rời đi.

Lông mày Tịch Tàn Ngân giật giật.

Gã biết câu nói đó có ý tứ gì.

Ngẫm nghĩ một chút, gã đi qua nói:
- Lão đại, Hà Chân Nhân vẫn còn ở đây.

Lời này của gã nghe như có ý tốt, nhưng kỳ thực chính là nhắc nhở Hà Chân Nhân.

Qủa nhiên Hà Chân Nhân nhíu mày lại, lộ ra vẻ không vui.

Ông ta là Tâm Ma Chân Nhân, cảnh giới cao hơn Nam Ngưng Giang.

Tu Chân Giới, cảnh giới chính là trời.

Mặc dù Nam Ngưng Giang tâm tư cẩn thận, được trao trọng trách, nhưng cũng không có nghĩa là có thể tùy ý sai khiến Hà Nhạc Dương. Câu nói vừa rồi của Nam Ngưng Giang lệnh cho mọi người không được rời đi, chứ không hề nói là mời mọi người không rời đi, khiến cho Hà Nhạc Dương bất mãn.

Hà Nhạc Dương hừ một tiếng:
- Lão phu muốn trở về trong các nghỉ ngơi, có chuyện gì gọi ta là được.

Pháp Hoa Thiên Các ở phía sau, ông ta làm như vậy, kỳ thực chính là cho Nam Ngưng Giang mặt mũi, vẫn không đi quá xa, nhưng tóm lại vẫn là rời đi.

Nam Ngưng Giang ngẩn ra.

Có người mở đầu, liền có người noi theo.

Lương Chân Nhân không thuộc Thập Nhị Ưng, cười cười với Nam Ngưng Giang, sau đó cũng theo chân Hà Chân Nhân hồi các.

Đám người còn lại nhìn nhau, Ngũ Ưng nói với Nam Ngưng Giang:
- Thi thể tứ ca vẫn còn chưa thu.

Nam Ngưng Giang gật gật đầu.

Ngũ Ưng cũng xoay người trở về trong các.

Khói lửa vẫn tràn ngập phía xa, lửa cháy lan rộng, Lục muội Bát muội và mấy nữ tử đồng thanh nói:
- Dân chúng trong thành cũng cần phải cứu trị, dù sao cũng thuộc địa bàn Thiên Thần Cung ta, không thể nói không làm gì được.

Nam Ngưng Giang lại gật đầu.

Sau lần này, người cũng đã rời đi hơn nửa.

Lúc này Tịch Tàn Ngân mới nói:
- Lão đại, ta…

- Đi đi.
Nam Ngưng Giang trả lời.

Tịch Tàn Ngân đi về một bước tường đổ cách đó không xa.

Sau khi Tịch Tàn Ngân đi ra sau bức tường, lập tức cắn đầu ngón tay, nặn ra mấy giọt máu.

Gã cứ như vậy vẽ lên trên không trung sau khi máu ngấm vào không khí liền biến mất, Tịch Tàn Ngân vừa nhấc tay vừa vẽ, xem ra cũng có phần cố gắng hết sức.

Cuối cùng, Tịch Tàn Ngân cũng viết xong, thu tay lại, sau đó mới thở dài một hơi.

Bỗng nhiên như cảm nhận được điều gì, mạnh mẽ ngẩng đầu lên, thấy Nam Ngưng Giang đang đứng cách đó không xa.

Bộ mặt âm trầm.