Đang định một hơi xử lý bốn người này, đột nhiên một ý niệm truyền đến.

Đường Kiếp nhướn mày, tùy tay đánh ra một chưởng, tiếp được thủ ấn màu vàng, đánh bay đám mây bụi, nhưng lại tùy ý để mặc cho thanh kiếm đâm lên người mình.

Huyết quang lóe lên, Đường Kiếp rên một tiếng lui lại, nói:
- Kẻ có thể khôi phục được hiện trường đã chết, tại hạ cũng nên rời đi rồi.

Bóng hình hắn lóe lên, sau đó liền biến mất.

Đám người Nam Ngưng Giang đang muốn đuổi theo, nhưng lập tức có vô số hắc nghiệt lao đến, ngăn cản bốn người bọn họ, khiến cho bọn họ phải đứng lại đối phó. Thời cơ đã mất, bóng hình Đường Kiếp cũng trong nháy mắt biến mất vô tăm.

Cùng lúc đó, phía chân trời có một tiếng gào thét vang dội truyền đến.

- Nghiệp chướng chịu chết đi!

Cùng với tiếng rít, chỉ thấy phía chân trời có một bàn tay khổng lồ bay đến, từ trên không trung mạnh mẽ áp chế, xuyên qua vô số dây leo ngăn cản, đánh thẳng lên bản thể hắc nghiệt, kích thích hắc nghiệt phát ra tiếng rít gào thê lương.

Tiếp theo liền thấy quyền ảnh rầm rầm liên tục hạ xuống, liên tiếp mười tám quyền nện lên hắc nghiệt, chỉ nghe ầm ầm vang lên. Dưới tấn công dồn dập, hắc nghiệt không thể chống đỡ được nữa, bị dập nát rồi tiêu tan, không hề lưu lại một chút gì, trên mặt đất chỉ còn sót lại một khe nứt rất sâu.

- Hà Chân Nhân.
Đám người Nam Ngưng Giang đồng thanh hô lên.

Người tới chính là Hà Nhạc Dương, cũng chỉ có thực lực của Tâm Ma Chân Nhân, mới có thể tiêu diệt được bước tiến của hắc nghiệt.

Bản thể Đường Kiếp sở dĩ rút lui, cũng bởi vì nhận được tin tức nhị lão thoát khốn. Với thực lực của hắn, tất nhiên không sợ Hà Nhạc Dương. Chớ nói một mình Hà Nhạc Dương, mà cho dù là nhị lão liên kết, bản thể Đường Kiếp cũng có thể dư sức ứng phó.

Vấn đề là nếu như vậy sẽ bại lộ thực lực của hắn.

Hạn mức cao nhất của Đường Kiếp Tâm Ma kỳ, chứ không phải hạn mức cao nhất của Thiên Thần Cung. Cho dù không tính Tử Phủ Đại Năng, thì trên Tâm Ma kỳ còn có Hóa Hồn Kỳ, còn có Thiên Tâm đỉnh cao, còn có Thiên Tâm cấp Thiên Khôi, còn có hàng trăm… cấp bậc khủng bố ở trên hắn.

Giết chết hai Tâm Ma đơn giản, sau khi giết họ mà đưa tới một lực lượng hùng mạnh mới là điều phiền toái.

Nếu đã như vậy, thà rằng để hai người này lại không giết, chạy trốn bọn họ, làm cho bọn họ nghĩ mình mạnh hơn hắn, nên số lượng hiện tại đã đủ để giải quyết vấn đề.

Như vậy nếu có một ngày, nếu thực sự bị đối phương tìm được, dựa vào thực lực hiện tại của Đường Kiếp, ít nhất cũng có cơ hội để lật ngược tình thế.

Chính là vì như vậy, cho nên bản thể Đường Kiếp mới dứt khoát bỏ qua cho đám người Nam Ngưng Giang, cố ý bị thương, sau đó thoát thân rời đi.

Cho nên đừng thấy Đường Kiếp luôn ở trong nguy hiểm, kỳ thực là hắn luôn chủ động hạ thấp mình, và tránh được mạo hiểm.

Lúc này Hà Nhạc Dương tiến vào, trầm giọng hỏi:
- Tình hình thế nào rồi?

Sắc mặt Nam Ngưng Giang đau buồn nói:
- Lão tứ đi rồi.

Nghe thấy vậy, thân hình Hà Nhạc Dương cũng khẽ run rẩy, một lúc lâu sau mới nói:
- Tặc tử giả dối, ẩn núp giúp đỡ. Nhà kho bên kia nhận được tin tức Đường Kiếp tập kích, tuy nhiên Lý Tùng đã tới đó, không có gì đáng ngại. Chỉ có điều toàn bộ thành Cửu Hợp đã bị Đường Kiếp bày thành đại trận, sau khi đánh tan trận pháp phòng ngự ở tổng khô, đại trận liền tự động biến mất, ngược lại phủ Thành Chủ lại bị tập kích, do gã Quế Chân Nhân gây ra. Hiện giờ toàn thành đều bị tập kích, chúng ta đều bị hắn dắt mũi dẫn đi, không rảnh chú ý hắn, muốn bắt hắn lần nữa cũng rất khó.

Đường Kiếp bày bày đại trận bao phủ cả thành Cửu Hợp, hiện giờ khói lửa hiện lên khắp bốn phía, trong thành người chết thê thảm, các nơi trọng yếu đều bị tập kích nghiêm trọng. Dân chúng hoảng loạn, chạy tứ phía, Ưng Đường mệt mỏi, Đường Kiếp đục nước béo cò, nghênh ngang đi ra khỏi thành, căn bản là không cần phải sử dụng độn thổ. Cho nên cho dù Minh Dạ Không phong ấn toàn bộ không gian của thành Cửu Hợp, cũng không ngăn cản được hắn rời đi.

May mắn chính là, Đường Kiếp cuối cùng cũng không quá tuyệt tình, tuy bày đại trận giết người, nhưng lại mở ra một mắt xích, cho người ta cơ hội chạy trốn. Bởi vậy, người bị thương bị chết cũng hữu hạn, mặc dù là vậy, toàn thành bị phóng hỏa, kỳ thực con số thương vong là rất lớn.

Lúc này Đường Kiếp đang phát huy đầy đủ năng lực của một vị tiên nhân, ở trên vùng đất của địch nhân phá hư tất cả.

Vừa nghĩ tới mình hao hết tâm tư đi bắt giữ Đường Kiếp, lại lạc vào cảnh gà bay trứng vỡ, Hà Nhạc Dương cũng không khỏi nản lòng.

Gã bi thương nói:
- Trận này, chúng ta thua rồi.

- Không!
Nam Ngưng Giang đột nhiên nói:
- Chúng ta còn chưa thua.

Gã lật ngược lòng bàn tay lại, mỉm cười nói nhỏ:
- Hoàn toàn tương phản, tất cả mọi chuyện đều nắm giữ trong lòng bàn tay.

———————————

Trên bầu trời, nhìn phía dưới thành đầy khói lửa, phân thân Đường Kiếp nói:

- Kế hoạch hoàn thành!

- Ồ, cuối cùng cũng lấy được Ngũ Khí Triều Nguyên Đan rồi, kế tiếp ca ca có thể chuẩn bị tấn công Thiên Tâm rồi. Ở trong đất nước của địch nhân tấn công Thiên Tâm, hì hì, nghĩ thôi đã cảm thấy đã rồi.
Ngồi trên vai Đường Kiếp, Y Y cười hì hì vỗ tay nói.

- Ta cũng nghĩ như vậy.
Đường Kiếp cười cười, lấy ra một vật, chính là Ngũ Khí Triều Nguyên Đan.

Có đan dược, Đường Kiếp nhiều nhất chỉ mất một hoặc hai năm, là có thể hoàn thành tấn công Thiên Tâm.

Chính như lời Y Y nói, có thể ở trên đất nước của địch nhân xông lên Thiên Tâm, không thể nghi ngờ là một hành động cực oai dũng.

Nghĩ vậy, trong lòng Đường Kiếp cũng nổi lên hăng hái.

Kẻ thù tuy nhiều, nhưng thực lực mạnh thêm, Đường Kiếp cũng không có gì phải sợ hãi, tiếp tục trêu đùa bọn họ trong lòng bàn tay.

Vừa nghĩ tới đây, Đường Kiếp đã mở chiếc lọ ra.

Đột nhiên biến hóa xảy ra.

Ngay khi Đường Kiếp mở chiếc bình ra, thì trong lòng hắn cũng đột nhiên dâng lên dự cảm không ổn, phảng phất như có một nguy hiểm nào đó sắp phủ xuống.

Cảm giác tia nguy hiểm này hoàn toàn xuất phát từ bản năng của Đường Kiếp, hắn ném mạnh chiếc bình trong tay đi.

Chỉ nghe thấy bụp một tiếng, chiếc mình nhỏ nổ tung, vẩy ra lượng lớn chất lỏng màu đen.

Đường Kiếp không kịp lui lại, chỉ có thể đánh ra một chưởng, mượn lực để cơ thể bay ngược lại phía sau.

Chất dịch màu đen bị chưởng phong của Đường Kiếp ngăn cản gần như toàn bộ, nhưng vẫn có một chút rơi vào người, vào cánh tay, và đùi Đường Kiếp. Chất dịch vừa rơi lên người liền vang lên tiếng xèo xèo, đục khoét y phục của hắn, xuyên vào ăn mòn da thịt hắn. Với thể chất của Đường Kiếp, lại không thể ngăn cản được nó.

Hắn thét lên một tiếng, rút đao, xoẹt xoẹt vài phát, chém đứt toàn bộ vùng da thịt bị chất dịch màu đen bám lên.

Nhưng ngay tại khi chém đứt da thịt mình, Đường Kiếp vẫn cảm thấy như có thứ gì đó chui vào trong cơ thể mình.

Hắn biến sắc, lật tay kim đao vẽ ra một đường, cứa lên cánh tay mình, lộ ra cả xương trắng.

Sau đó Đường Kiếp nhìn thấy, một chút màu đen đang khắc lên trên xương hắn, giống như một cái bớt vậy, sau đó dần dần nhạt đi, rồi biến mất không chút dấu vết gì nữa.

- Phí Linh Tán…
Đường Kiếp từ trong kẽ răng thốt lên ba chữ kia.

Khoảnh khắc này hắn đã hiểu mình gặp phải chuyện gì.

Phí Linh Tán là một loại độc dược ăn mòn cực mạnh, loại độc này có tính xuyên thấu cao, khi tiếp xúc với cơ thể sẽ lập tức thẩm thấu ngấm vào trong cơ thể. Nghe nói nó còn có thể tiếp tục thẩm thấu vào tận trong linh hồ, một khi dính vào sẽ không thể thoát khỏi. Đừng nói là dùng dao cắt, ngay cả chặt cơ thể mình thành mấy trăm khúc, đối cơ thể tái sinh, cũng không thể trừ bỏ được nó.

Khi mới bắt đầu tạo ra thuốc độc này, nghe nói là vì nghiên cứu chế tạo một loại thuốc, có thể giết được cả linh hồn bằng độc dược.

Kết quả sau khi độc dược luyện thành, phát hiện loại độc này mặc dù có thể xâm nhập vào linh hồn, nhưng độc tính lại quá mỏng manh, nên lực sát thương thấp, vì thế đã bị vứt bỏ.

Sau đó lại được người ta tiếp tục nghiên cứu lần nữa, cũng tìm được bí pháp theo dõi độc, cuối cùng biến thành thần dược truy lùng.

Thứ này trước kia Đường Kiếp cũng đã từng nghe nói qua, nghe nói Ưng Đường đối phó với đối thủ phiền toái giảo hoạt sẽ sử dụng một loại thuốc bí mật, chỉ cần đối thủ dính phải nó, dù có chạy tới chân trời góc biển cũng có thể truy lùng được, thậm chí ngay cả Cửu Tuyệt Tru Tiên Trận cũng chưa chắc đã che dấu được tung tích của hắn.

Hơn nữa khi bắt đầu truy tìm cũng sẽ không chậm chạp như bí pháp của Thập nhị Ưng lão, mà vị trí của người trúng Phí Linh Tán sẽ trực tiếp hiện ra, nói cách khác, hiện tại, đối thủ đã có thể toàn lực đuổi giết hắn, mà không cần phải đi theo tuyến đường mà hắn đã đi trước đó để lần theo dấu vết nữa.

- Đáng chết!
Đường Kiếp thấp giọng chửi một tiếng.

Trước đó hắn cũng đã ngờ tới chuyện đối phương có thể gian lận trong đan dược, nhưng Lưu Lão Tứ khi lấy dan được cũng đã kiểm nghiệm rồi, mở nắp bình, xác nhận là thuốc thật. Hành động lúc đó hắn nhìn thấy rõ ràng, vì sao từ một viên đan dược lại có thể biến thành độc dược?

Trong đầu hắn đột nhiên hiện lên một cảnh tượng.

Đó là khi Lưu Lão Tứ giao tiền, đưa ra một lượng lớn linh ngọc, khi đó có vài thị nữ vây quanh gã.

- Là bọn họ!
Đường Kiếp bừng tỉnh, nhất định là do vài thị nữ mượn cớ lấy lòng Lưu Lão Tứ đã nhân cơ hội đó ra tay.