- Sao lại thế này?
Nam Ngưng Giang có chút hơi mất kiên nhẫn.

Hoàng Việt trả lời:
- Ta không tìm được Đường Kiếp.

- Cái gì?
Lương Chân Nhân tính khí nóng nảy quát lên:
- Đường Kiếp rõ ràng đang ở trong đây, hắn lẫn vào trong La Sơn Thập Tam Sát, mà hiện tại mười ba kẻ đó đều ở đây cả rồi, vì sao vẫn không thể xác định ai là Đường Kiếp chứ?

Trong mắt Hoàng Việt cũng chỉ là một mảnh mê man nói:
- Ta cũng không biết nữa, nơi này diện mạo của tất cả mọi người đều là thât, không ai sử dụng ảo thuật hoặc các pháp thuật khác ngụy trang bản thân cả.

- Không thể có chuyện đó được, tại sao có thể như vậy chứ?

- Ta làm sao mà biết được?
Hoàng Việt cũng nổi giận:
- Ta nhìn đi nhìn lại năm lượt rồi, tất cả đều là mặt thật, toàn bộ đều là thật hết.

Mọi người nghe thấy vậy cũng ngẩn người.

Nếu như nói lúc trước hỗn loạn, Hoàng Việt gấp gáp nên không cách nào phân biệt được, hiện tại chiến sự đã chấm dứt, Thiên Thần Cung đã khống chế được cục diện, không ai có thể chạy trốn được, vì sao Hoàng Việt vẫn không tìm được Đường Kiếp?

Tam muội lắc lắc đầu nói:
- Không thể có chuyện vô lý thế được. Nhị lão rõ ràng nhìn thấy có kẻ chết trong thông đạo, không có điểm sáng thứ mười ba, Đường Kiếp nhất định là dịch dung thành một trong số những người đó.

- Đợi một chút!
Nam Ngưng Giang đột nhiên nói:
- Cái người chết kia…

Mọi người cùng nhau nhìn về phía Nam Ngưng Giang.

Nam Ngưng Giang vừa trầm tư vừa nói:
- Cái người chết đó, gã bị đặt ở trong thông đạo sao? Nhưng thông đạo đã được đặt Liễn Tức thuật đấy, cho dù là người sống bên trong cũng sẽ không biểu hiện thành một điểm sáng đúng không?

Mọi người kinh ngạc, lập tức không kịp phản ứng.

Tam muội là người đầu tiên hiểu ra, đôi mắt nàng mở lớn, che miệng hô lên:
- Ôi, trời ạ! Đường Kiếp không có giết một trong Thập Tam Sát, mà là hắn dịch dung thành bộ dạng kẻ bị chết trong thông đạo… chúng ta cũng từng gặp hắn rồi.

Một hình ảnh lướt qua đầu mọi người rồi biết mất.

Ngay khi hai người Hà Lý rời khỏi thông đạo, thi thể nguyên bản chết đi đã sống lại.

Hắn đứng lên, vỗ bụi phủ trên người, khuôn mặt biến thành bộ dạng Đường Kiếp, nhìn nhị lão và Thập Nhị Sát, trên mặt lộ ra nụ cười thần bí.

Ầm!

Phòng ngoài truyền đến một tiếng vang rất lớn.

Mọi người cùng nhau lao ra ngoài, chỉ thấy một tia sét đánh xuống phía xa, sấm sét bao lấy cả một khu vực, mang theo vô số tia điện, thoạt nhìn khiến người ta cực kỳ kinh hãi.

Dưới dòng điện mạnh mẽ, là đủ các loại ánh sáng bay vút lên trên trời.

- Là nhà kho.
Sắc mặt Nam Ngưng Giang trầm xuống:
- Đại trận bảo vệ tổng kho ở thành Cửu Hợp bị phá rồi.

Nghe thấy vậy, mọi người đều cảm thấy choáng váng.

Nhà kho thành Cửu Hợp có thể nói là nơi trọng yếu nhất, sau khi bị Đường Kiếp cướp bóc, nhà kho liền được bảo vệ nghiêm ngặt, bày đại trận nghiêm mật phòng thủ, không ngờ thời điểm này vẫn bị tập kích.

Điểm chết người chính là, vì truy bắt Đường Kiếp, mà thập nhị ưng cũng đã điều người từ khắp mọi nơi, trong đó có một bộ phận là được điều từ tổng kho tới.

Nói cách khác, lúc này đúng là thời điểm phòng thủ không chắc chắn, hơn nữa sấm sét kinh người phá vỡ pháp trận phòng ngự, toàn bộ nhà kho lập tức biến thành một nơi không có chút phòng ngự.

Điện quang phía xa từ từ biến mất, chỉ thấy một đạo nhân ảnh từ đó bay lên.

Hoàng Việt vận dụng thiên mục quan sát, không để ý thiên mục đang đau đớn như bị kim đâm, cuối cùng thấy rõ người đó, thất thanh kêu lên:
- Đường Kiếp, là Đường Kiếp!

Lúc này trên bầu trời phía xa, tất nhiên không phải là Phục Chế Thể Đường Kiếp, mà là bản thể chân chính của hắn.

Hai tay hắn nắm lại, gió nổi lên, bao phủ toàn bộ khu vực trong một chiếc lồng lớn, kế tiếp chính là mở Xã Tắc Đồ ra, đóng gói cả nhà kho vào trong, sau đó bỏ chạy. Đương nhiên, trong lúc đó không tránh khỏi phải đối phó với mấy người canh giữ kho, chỉ thấy gió thổi may bay, khu vực nhà kho nổi lên tiếng “GIẾT” vang dội.

- Mau đi cứu người!
Không biết ai vừa hô lên.

Mọi người đồng thời bay lên, lao về hướng nhà kho.

Lúc này đây, tổng kho gặp nạn, Đường Kiếp cũng đang ở bên đó, mọi người tất nhiên là không còn quan tâm tới Pháp Hoa Thiên Các, chỉ mang theo La Sơn Thập Tam Sát (dù sao đây cũng là mấy tội phạm bị truy nã), cùng nhau bay về hướng nhà kho.

Trên không trung nhìn xuống, chỉ thấy nhà kho tràn ngập khói lửa, nhưng tiếng động cũng dần dần nhỏ lại, xem ra Đường Kiếp đã xử lý xong mọi chuyện rồi.

Đúng lúc này, Nam Ngưng Giang đột nhiên ngừng lại:
- Không đúng.

- Sao cơ?
Mọi người cùng nhau nhìn Nam Ngưng Giang, ngạc nhiên hỏi.

Nhìn sương khói phía xa, Nam Ngưng Giang nói:
- Đường Kiếp tại sao lại cướp tổng kho?

- Tất nhiên là vì những thứ cất giấu trong kho rồi.
Bát Ưng nói:
- Mấy ngày nay, không phải hắn vẫn luôn làm như vậy sao?

Nam Ngưng Giang lắc lắc đầu:
- Vấn đề là hắn muốn không phải mấy thứ được cất trong kho, mà là Ngũ Khí Triều Nguyên Đan. Nếu Đường Kiếp ngay từ khi mới bắt đầu cũng không tiến vào Pháp Hoa Thiên Các, vậy hắn dự định làm thế nào để đoạt được Ngũ Khí Triều Nguyên Đan? Chỉ dựa vào mấy ám tử của Tẩy Nguyệt sao? Nếu hắn dự định cho ám tử mang đan dược ra, vậy tại sao biết rõ La Sơn Thập Tam Sát sẽ hành động nhưng không ngăn cản, ngược lại lại để bọn họ tới để đánh lạc hướng chúng ta? Chỉ là vì muốn lừa gạt chúng ta sao? Nếu muốn lừa gạt chúng ta, thì hắn đã làm được, nhưng đan dược vẫn chưa hề tới tay, vậy thì việc hôm nay làm gì có nghĩa lý gì nữa?

Mọi người nghe tới đây, đều giật mình tỉnh ngộ.

Đúng thế, mục đích thực sự của Đường Kiếp vẫn là Ngũ Khí Triều Nguyên Đan, không đạt được mục đích này, cho dù hắn bỡn cợt lừa gạt thành công cũng đâu để làm gì? Cho dù hắn thành công trêu chọc mọi người, nhưng không đoạt được Ngũ Khí Triều Nguyên Đan, thì ở mặt nào đó, hắn vẫn là thất bại.

Đường Kiếp cũng không phải là một kẻ làm việc vô ích.

Tam muội chu miệng nói:
- Còn có một chuyện không thông nữa.

Mọi người đều quay ra nhìn nàng.

Chu Phương Hoa nói:
- Bùa sương mù, mọi người không thấy lá bùa được ném ra có chút kỳ quái sao? Chính vì lá bùa đó, mà Hoàng Việt mới bỏ lỡ cơ hội nhìn thấu mọi người. Nhưng trong tình huống đó, có ai sẽ ném ra lá bùa này chứ? Hơn nữa lại là lá bùa cao cấp như vậy?

Dưới cục diện hỗn loạn đó, ném bùa cũng là chuyện bình thường, nhưng ai lại ném ra bùa sương mù chứ?

- Còn có….
Nhị Ưng rất ít khi mở miệng cũng nói:
- Đường Kiếp nếu muốn trêu đùa chúng ra, vậy có thể nắm cục diện trong tay là điều hết sức quan trọng, không thể xảy ra một chút sai sót. Nhưng Đường Kiếp nếu ngụy trang thành một người chết, vậy hắn làm sao có thể nắm giữ được cục diện chứ?

Tịch Tàn Ngân lên tiếng:
- Hắn có một thảo tinh, gọi là Y Y, có thể kết nối giao tiếp với cây cỏ.

- Đó chỉ thích hợp khi ở bên ngoài, còn trong các thì không làm được điều đó.

- Vậy phân thân thì sao?

Mọi người lại tiếp tục rơi vào trầm tư.

Lúc này trong đầu Nam Ngưng Giang đột nhiên thoáng hiện lên, vẻ mặt kinh ngạc của Lưu Lão Tứ, còn có sự bàng hoàng chần chừ, dường như đang tiếp nhận mệnh lệnh nào đó, trong lòng gã đột nhiên bừng tỉnh, kêu lên:
- Không phải là phân thân, đó chẳng qua là dùng để mê hoặc chúng ta thôi, trong các còn một người nữa.

- Còn một người nữa?
Mọi người đồng thời ngây ra.

- Là kẻ Quế Chân Nhân thần bí kia?
Có người hỏi.

- Không, tuyệt đối không thể là gã.
Hoàng Việt phủ quyết, gã biết tướng mạo của Quế Chân Nhân đấy, nếu Quế Chân Nhân thực sự dám tới đó, thì tuyệt đối không thể lừa gạt được ánh mắt của gã.

Một gã tiểu ưng liền nói:
- Là một ám tử khác?

Ám tử Tẩy Nguyệt phái đông đúc, Đường Kiếp có thể liên hệ một, tất nhiên cũng có thể liên hệ với những người khác nữa.

Nam Ngưng Giang lập tức phủ nhận:
- Không! Người này là kẻ hạ lệnh cho ám tử Tẩy Nguyệt phái, cũng chính là người chân chính lấy đan dược, là kẻ nắm giữ toàn bộ kế hoạch của Đường Kiếp. Người này rất quan trọng, quan trọng tới mức…
Ánh mắt gã nhìn về phía tổng kho đầy khói bụi:
- Quan trọng tới mức, Đường Kiếp không tiếc bản thân, vì y mà dẫn dụ chúng ta rời đi, tạo cơ hội cho người đó.

Mọi người cuối cùng cũng hiểu, vì sao Đường Kiếp phải công kích tổng kho rồi.

Dùng cái người mà mọi người không biết có sự tồn tại của kẻ đó, để đoạt lấy Ngũ Khí Triều Nguyên Đan, sau đó Đường Kiếp bản thể hiện hình, dùng kế dương động kích tây, bảo hộ người kia rời khỏi, đương nhiên, thuận tiện cũng nhét đầy hà bao của mình luôn.

Giỏi cho một liên hoàn kế.

- Nhưng Ngũ Khí Triều Nguyên Đan vẫn còn trong người chúng t.
Ngũ ưng giơ túi Giới Tử trong tay lên.

Mội người đồng thời nhìn về phía túi Giới Tử, ánh mắt cổ quái.

Ngũ ưng cũng ý thức được có chuyện gì đó.

Bọn họ từ trong tay đại hán đội khăn đỏ giành được túi Giới Tử, bởi vì cũng không để ý tới Ngũ Khí Triều Nguyên Đan, nên cũng không nhìn kỹ, tới bây giờ mới nhớ tới, với tính cách của Đường Kiếp, đã đi tới nước này rồi, hắn không có lý do buông tha mới phải.

Ngũ Ưng liền lập tức mở túi Giới Tử ra, nhìn vào bên trong, sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch.

Gã ngẩng đầu lên nhìn Nam Ngưng Giang:
- Không thấy đan dược.

Không thấy đan dược.

Bên trong túi Giới Tử không có Ngũ Khí Triều Nguyên Đan.

Tất cả mọi người đều cảm thấy choáng váng.

- Tên khốn khiếp đáng chết đó.
Có mấy người không chịu nổi mắng thành tiếng.