Bọn họ liên tục xuất kích với La Sơn Thập Tam Sát, bắt từng người một mang tới trước mặt Hoàng Việt. Mỗi khi nhìn qua một khuôn mặt, Hoàng Việt cũng chỉ lắc đầu nói:
- Không phải.

- Vẫn không phải!

Người càng ngày càng ít, hỗn chiến càng lúc càng thảm thiết, những người có thực lực thấp kém hoặc bị giết hoặc bị bắt đi, những kẻ còn lưu lại đều là hạng người dũng mãnh. Bọn họ cũng mơ ước có được Ngũ Khí Triều Nguyên Đan, hoặc có ý khác. Thiên Si Thượng nhân, Lãnh Nguyệt Băng, còn có thiếu chủ man tộc và người cầm đầu La Sơn Thập Tam Sát, v.v… tất cả lao vào hỗn chiến.

Lúc này túi Giới Tử đang dừng trong tay Lãnh Nguyệt Băng, nàng thân pháp cực nhẹ nhàng, cho dù không gian hữu hạn trong Pháp Hoa Thiên Các cũng tự do đi lại. Đại hán khăn đỏ liên tục ra tay nhưng lại không thể đánh trúng nàng, nàng liên tục tránh né, trong miệng còn cười nói:
- Ta cho là chưa lộ ra người mạnh, hóa ra Hồng đương gia mang các huynh đệ đến đây tìm cơ hội phát tài đấy. Tuy nhiên ngày hôm nay các ngươi đúng là vận khí không tốt, không ngờ đụng phải Ưng Đường, xe, ra về sau La Sơn Thập Tam Sát sẽ bị xóa sổ rồi.

- Cho dù là bị xóa sổ, thì trước đó cũng phải giành cho bằng được đan dược đã.
Hồng đại đương gia không chút khách khí nhảy lên, vung một trảo về phía Lãnh Nguyệt Băng.

Lãnh Nguyệt Băng không sợ chút nào, chỉ lớn tiếng cười nói:
- Hồng đương gia bản lãnh tuy lớn, nhưng nếu muốn trong tay ta đoạt được đan dược thì vẫn có chút khó khắn đấy. Tiểu muội ta không có bản lãnh gì, nhưng kéo dài thời gian thì có thừa khả năng đấy. Người của ngươi đang ở thế hạ phong, Hồng đương gia sợ là sắp không nhịn nổi rồi.

Đại hán đội khăn đỏ nhe răng cười độc ác:
- Trước đó, người không nhịn được là ngươi.

- Vậy thì thử xem.
Lãnh Nguyệt Băng mân mê khóe miệng.

Chỉ thấy đại hán kia nói nhỏ một câu:
- Hình như ngươi quên rồi, chúng ta gọi là La Sơn Thập Tam Sát. Đã là thập tam, vì sao lại chỉ có mười hai người?

Lãnh Nguyệt Băng ngẩn ra, trong lòng đột nhiên phát ra một tiếng báo động.

- Còn không mau động thủ.
Đại hán khăn đỏ thét to một tiếng.

Lãnh Nguyệt Băng biết chuyện không ổn, toàn lức bay đi, nhưng vẫn chậm.

Thiên Sị thượng nhân đột nhiên xoay người, vỗ một chưởng lên lưng Lãnh Nguyệt Băng. Nhìn chưởng phong nhẹ tênh, nhưng Lãnh Băng Nguyệt lại hộc máu bay lên, chỉ cảm thấy thân thể như rơi vào hầm băng, không điều động được một tia linh khí.

Lúc này nàng mới hiểu được, hóa ra Thiên Si Thượng nhân chính là một thành viên của La Sơn Thập Tam Sát, nếu không có nội ứng, Thập Tam Sát làm sao nắm được thời gian chuẩn xác có người mua được Ngũ Khí Triều Nguyên Đan.

Thời khắc này Thiên Si Thượng nhân tùy tay đưa ra, đã cầm đc túi Giới Tử trong tay.

- Ha ha, cuối cùng cũng tới tay!
Đại hán khăn đỏ và Thiên Sị Thượng nhân nhìn nhau, đồng thời lộ vẻ vui mừng, quát lên một tiếng, từ trên người lấy ra bùa độn thổ, đánh vỡ muốn rời khỏi đây.

Không ngờ lá bùa kia “BA” một tiếng vỡ vụn, nhưng lại không có bất cứ tác dụng gì.

- Khoảng không bị phong tỏa?
Hai người đồng thời kêu lên.

Chẳng ai ngờ được nơi này có người có khả năng phong tỏa khoảng không, lần này hai người laoaj tức rơi vào tình cảnh lúng túng.

Thấy chém giết vẫn đang tiếp tục, hai người nhìn nhau, không ngờ là không quan tâm tới những người khác, chỉ cùng nhau phóng ra ngoài.

- Ngăn bọn họ lại.
Nam Ngưng Giang vung tay lên, hai người trong Thập Nhị Ưng đồng thời xuất kích, ngăn cản hai kẻ đó lại. Hai ưng đều là Linh Hoàn Chân Nhân, còn Thiên Si Thượng nhân và Hồng đại đương gia cũng chỉ là hai Thoát Phàm đỉnh cao, không thể đánh đồng với hai vị Linh Hoàn, chắc chắn sẽ rơi vào bại vong.

Đúng lúc này, chợt nghe thấy mặt đất ầm ầm chấn đọng, toàn bộ Pháp Hoa Thiên Các đều lay động.

- Xảy ra chuyện gì vậy?
Tất cả mọi người đều kinh ngạc không hiểu.

Hư Minh Nguyệt cách đó không xa khẽ biến sắc mặt:
- Là pháp trận khởi động, có đại trận vừa được khởi động rồi.

- Trận gì?
Nam Ngưng Giang kêu to:
- Đối phó ai thế?

Hư Minh Nguyệt không trả lời, giọng nói bén nhọn của lão ngũ vang lên:
- Là nhị lão, Hà Lý nhị lão. Bọn họ bị nhốt trong trận rồi.

Hà Lý nhị lão?

Vừa nghe thấy là Hà Nhạc Dương và Lý Tùng gặp chuyện không may, Nam Ngưng Giang biết chuyện không ổn rồi.

Đường Kiếp nhất định là ở bên ngoài bày ra đại trận đối phó với hai người này.

Gã hô to:
- Hư Minh Nguyệt, đi phá trận.

- Rõ.
Hư Minh Nguyệt hô lên, sau đó lao ra khỏi xác, nàng đối với chuyện này cũng không cảm thấy kỳ quái, dù sao đó vốn là trách nhiệm của nàng khi bị gọi tới đây. Chỉ có điều mình đang đối phó với học sinh của Hư Mộ Dương, trong lòng Hư Minh Nguyệt không khỏi có chút khổ sở.

- Đệ đệ, chớ có trách ta, ta cũng là vì Hư gia mà thôi.
Nàng lẩm bẩm nói.

Lao ra khỏi Pháp Hoa Thiên Các, cảnh tượng nàng nhìn thấy khiến nàng khiếp sợ không thôi.

Toàn bộ thành Cửu Hợp, khắp nơi đều là sương mù, ánh lửa và sương khói tràn ngập toàn thành. Nhìn tình hình có vể giống hư ngàn vạn người trong thành đang phóng hỏa, mới có thể hình thành uy lực như vậy.

Mà ở chỗ xa nhất, có một khu vực rất dễ thấy.

Nơi nó mây đen lượn lờ nhìn không thấy bất cứ kẻ nào tồn tại, nhưng bên trong lại bộc phát ra sấm sét và sát ý hùng mạnh, lực đạo hùng hồn ở nơi đó đang va chạm vào nhau, chắc chắn sẽ không tản ra.

Vì thế Hư Minh Nguyệt biết rằng, nhị lão đang ở chỗ đó.

Mọt đạo thần niệm quét ra, xẹt qua Hư Minh Nguyệt.

- Là Minh Nguyệt sao?
Một âm thanh vang lên trong đầu Hư Minh Nguyệt.

- Đúng là ta, nhưng Hà đại nhân? Ngài có ổn không?

Hà Nhạc Dương rên lên:
- Không sao, à Địa bạo hắc phong trận, có chút phiền phức, nhưng không giết được hai người chúng ta, chỉ có điều tạm thười không giúp được gì, tình huống các ngươi bên đó thế nào rồi?

- Vẫn còn trong hỗn loan, tuy nhiên Đường Kiếp không thể trôn thoát, ta tới đây để giải vậy cho hai vị đây.

- Không vội, Đại bạo hắc phong trận lão phu cũng có chút hiểu biết, muốn phá trâ cũng không phải trong một khắc, chỉ có điều toàn bộ thành Cửu Hợp đều bị Đường Kiếp bày thành đại trận, không biết Đường Kiếp có tâm tư gì, nhưng bất kể thế nào không được để hắn hoàn thành.

- Toàn thành?
Trong lòng Hư Minh Nguyệt cả kinh, quay đầu nhìn lại, lúc này khói đen và sương trụ lại rơi vào trong tầm nhìn, không còn lộn xộn như vừa rồi, mà là ngầm xếp thành một hàng

Hư Minh Nguyệt càng nhìn càng kinh hãi:
- Tự nhiên chi đạo, đây là trận pháp Thiên thành chi đạo của đệ đệ ta. Qủa nhiên là hắn, quả nhiên là hắn.

Nàng không ngờ trận pháp được triển khai tới mức này, hiện giờ nhìn tình hình này, xem ra trình độ của người bày trận pháp còn cao hơn mình, nếu không phải có Hà Nhạc Dương nhắc nhở, nàng thậm chí còn không phát hiện toàn bộ khói lưa trong thành chính là trận điểm cấu thành trận pháp.

- Ta sẽ đi giải quyết no.
Hư Minh Nguyệt thét lên một tiếng, bay vào không trung, hai tay đánh ra từng đạo pháp thuật hứng về các nơi, thu thập tin tức toàn thành, bắt đầu chuẩn bị trước khí phá trận.

Bởi vì trận này diện tích rất lớn, trải rộng toàn thành, mặc dù là Hư Minh Nguyệt cũng cảm thấy phải cố hết sức, một đạo linh vân xuất hiện trong đầu nàng, bố cục đại trận toàn thành đã hiện ra trong đầu. Trong quá trình này, nàng không hề chú ý có một đôi mắt vẫn đang dõi theo nàng.

Cùng với quá trình trận độ dần được phác họa trong đầu nàng, thì Hư Minh Nguyệt cũng chầm chậm ý thức được:
- Hóa ra là như vậy, trận này mục đích vẫn là công kích, điểm tập trung toàn lực công kích… điểm đó nằm ở nơi nào…

Hư Minh Nguyệt tính toán một lúc, cuối cùng tìm được, nàng hưng phấn kêu lên:
- Tìm thấy rồi!

Nhìn về phía mà mình vừa xác định được, sắc mặt Hư Minh Nguyệt đột nhiên đại biến hét lớn:
- Không ổn rồi!

Cùng với âm thanh kinh hãi của nàng ta, trên bầu trời đột nhiên có một tia sét đánh xuống, hạ xuống một khu vực đặc biệt giữa thành Cửu Hợp.

———————————————

Xoẹt!

Một tia sáng ngân quang lướt qua người gã đại hán đội khăn đỏ, chém đôi thân thể gã thành hai mảnh.

Đại hán quát lên một tiếng, thân thể bị chém đôi lập tức khép lại như cũ. Sau khi tu thành linh thể, bất kể người tu có bị tổn thương thế nào cũng sẽ không chết, chung quy chỉ hao tổn sinh mệnh mà thôi.

Chỉ có điều ngay sau đó, không đợi cho vết thương liền lại, thiết chưởng đã đặt trước ngực gã đại hán, đánh gã vỡ nát thành năm sáu mảnh, lần này cuối cùng gã cũng không đứng dậy nổi.

- Lão Hồng.
Thiên Si Thượng nhân phát ra tiếng thét bi thương, ra tay càng thêm hung ác.

Chỉ có điều hắn làm sao địch nổi người của Thiên Thần Cung chứ, bị Ngũ Ưng đánh một chưởng vỡ nứt đầu.

- Không phải kẻ này.

- Người này cũng không phải.
Lão ngũ lão bát nhìn nhau, cùng nhau thở dài lắc đầu.

Nếu như là Đường Kiếp, tuyệt sẽ không đơn giản dễ dàng bị giết chết như vậy.

Sương mù trong hội trường dần tan bớt, tầm nhìn trở nên rõ ràng, chém giết cũng theo đó mà dừng lại, duy chỉ có vũng máu vẫn chảy giữa hội trường, như chứng tỏ thảm kịch vừa mới xảy ra ở nơi này.

La Sơn Thập Tam Sát từng mang hung danh, bởi vì cực kỳ xui xẻo đụng phải đám người đang giăng bẫy chờ bắt Đường Kiếp, mà toàn quân bị diệt, hoặc bị giết chết, hoặc bị bắt giữ.

Hoàng Việt đứng trên mặt đất, lật mấy thi thể nhìn qua nhìn lại.

Không chỉ nhìn Thập Tam Sát, bất kỳ ai gã cùng phải nhìn kỹ một lần.

- Không thể có chuyện như vậy.
Hoàng Việt lắc đầu, trong mắt tràn đầy mê muội.