Đường Kiếp là một trong mười hai điểm sáng này, hắn nhất định là dịch dung thành bộ dạng của kẻ vừa mới chết kia.

Chỉ có điều mười hai người này rốt cuộc là ai? Đường Kiếp tận cùng là muốn làm gì?

Cùng lúc đó, phòng ngự của Pháp Hoa Thiên Các hoàn toàn biến mất, cánh cửa mở rộng ra, Lưu Lão Tứ lại không hề bước ra ngoài, ngược lại quay trở về hội đấu giá. Gã vừa đi vừa chào hỏi, nói mình nhất thời muốn mua thêm vài món đồ nữa.

Trong hội trường, tiếng người ồn ào sôi sục, ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào mặt Nam Ngưng Giang, lộ ra một mảnh hào quang.

Khoảnh khắc này, như ý thức được điều gì, gã rốt cuộc kêu to:
- Không ổn! Bọn chúng muốn cướp đan dược.

Cùng với lời gã nói, mười hai bóng dáng đã đột ngột hiện ra dưới ánh mặt trời, đứng trước cửa các.

Người cầm đầu tóc tết đội khăn đỏ, cao lớn hung mãnh, tướng mạo dữ tợn.

Người chưa tới, giọng nói đã vang lên.

- Để bảo bối lại.

Theo tiếng hô điên cuồng này, một cơn lốc quét tới, hướng vào trong Pháp Hóa Thiên Các, nhằm thẳng vào trường đấu giá, lúc đang xông tới chỗ Lưu Lão Tứ, đồng thời cũng nhằm vòa tất cả mọi người.

Thế lực thứ ba cuối cùng cũng đã xuất hiện.

Thấy tình hình này, tam muội Chu Phương Hoa cuối cùng cũng phải kêu lên:
- La Sơn Thập Tam Sát, là La Sơn Thập Tam Sát.

La Sơn Thập Tam Sát là một nhóm người vô cùng hung ác nổi danh ở La Sơn, tuy là người tu đạo, nhưng hành vi lại như một đám thổ phỉ, động cái là giết thương nhân, cướp phú hộ, đã sớm bị Mạc Khâu liệt vào đối tượng bị đuổi giết. Chẳng qua bọn người kia tuy hung ác, nhưng lại có sư phó rất lợi hại, bởi vậy nhất thời cũng không ai có thể làm gì được bọn họ.

Mười ba người hiện giờ đều là Thoát Phàm đỉnh cao, tất nhiên là sẽ nghĩ hết biện pháp để có thể đoạt được linh dược, tấn công lên hiên Tâm, chỉ có điều chẳng ai ngờ được bọn họ lại nhằm vào lúc này mà chạy tới tranh giành linh dược.

Lúc trước dùng Trắc linh trận tìm kiếm trong Ưng đường, Đường Kiếp phát hiện trong đó có một đống người của Ưng Đường, một bên khác chính là La Sơn Thập Tam Sát. Ngoài trinh sát, Đường Kiếp tất nhiên cũng thuận tiện thăm dò thực lực của mười ba người này, không ngờ bọn họ đều muốn tới để đoạt Ngũ Khí Triều Nguyên Đan đấy, vì thế rất không may, bọn họ liền trở thành một phần trong kế hoạch của Đường Kiếp.

Chính vì dựa theo kế hoạch của La Sơn Thập Tam Sát, bọn họ cũng không tính xông vào Pháp Hoa Thiên Các cường đoạt, chỉ đợi kẻ đấu giá được Ngũ Khí Triều Nguyên Đan đi ra, sau đó trực tiếp cướp đoạt. Đề phòng đối phương bỏ chạy, bọn họ sẽ ra tay lúc đối phương ra khỏi các. Với thực lực mười ba người bọn họ, hợp lực để giết một người, chỉ cần một kích là thành công, cướp được Ngũ Khí Triều Nguyên Đan, tin tưởng những người khác cũng không bị tổn hại, nên chưa chắc đã làm khó bọn họ.

Không ngờ tới lúc cửa các mở ra, Lưu Lão Tứ không ra khỏi các, mà ngược lại quay lại, lúc đó Thập Tam Sát cũng đã hiện thân.

Biến cố bất ngờ xảy ra, khiến cho Thập Tam Sát cũng trở tay không kịp, cũng khiến cho kế hoạch tốc chiến tốc thắng của bọn họ không thành công. Không thể một kích giết chết Lưu Lão Tứ, đó chính là thân vùi trong lốc xoáy, không thể kiềm chế nổi.

Lúc đó Nam Ngưng Giang kêu lên:
- Đường Kiếp ở trong đám người đó, hắn muốn mượn tay Thập Tam Sát đoạt đan dược, ngăn cản bọn họ.

Đã chậm mất rồi.

Thời khắc đó chỉ thấy đại hán khăn đỏ bổ ra một chưởng, giống như một màn dẫn động bạo luận, trong nháy mắt không khí trong phòng đấu giá bùng nỏ, vô số người tu cùng đồng thời ra tay. Mười một người nối nghiệp cũng lần lượt ra tay, bùa chú pháp thuật ném loạn trên không trng, lập tức khiến nơi này trở nên cuồng bạo, chấn động Pháp Hoa Thiên Các.

Đồng thời bên tai Lưu Lão Tứ cũng vang lên giọng nói Đường Kiếp:
- Vứt đan dược ra.

- Cái gì?

Vứt đan dược ra ngoài?

Lưu Lão Tứ ngẩn ngơ.

Gã lo lắng run rẩy, thật vất vả mới hoàn thành được nhiệm vụ mà Đường Kiếp giao phó, mua được đan dược, chính là vì thời khắc này mà vứt ra sao?

Gã biết rằng Đường Kiếp muốn mình ném thuốc ra là muốn tốt cho bản thân gã, lúc này mục tiêu giết người của đám hung nhân rõ ràng là gã, nếu không ném thuốc đi, ngay sau đó sẽ bị đối phương giết chết. Hơn nữa nếu ném thuốc ra, Thiên Thần Cung có lẽ sẽ chú ý tới gã, nhưng sẽ không rảnh mà bận tâm về gã.

Gã biết rằng nếu như hiện tại mình làm theo lời Đường Kiếp, như vậy kế tiếp, hơn phân nửa là Đường Kiếp trà trộn vào trong đám người, cướp đan dược đi.

Mà quá tringh này, chính là thời điểm để Lưu Lão Tứ chạy trốn.

Nhưng khoảng khắc này, gã lại cố tình không làm như vậy.

Đứng ở trong phòng đấu giá, không hề nhúc nhích, ngay cả câu nói của Đường Kiếp:
- Mau lên.
Cũng coi như không nghe thấy, tâm trạng hốt hoảng, dường như thấy được thời điểm mình hăng hái.

Phải gã cứ như vậy buông tha bảo vật, giao vận mệnh cho người khác xử lý, đột nhiên gã cũng có chút không tình nguyện.

Gã cả đời ẩn núp, che giấu bản thân mình, nhưng hôm nay, thời khắc này có lẽ chính là ngày buông xuống tất cả, trong lòng Lưu Lão Tứ dâng lên một cỗ hào khí.

Gã hi vọng mình có thể bảo vệ được dan dược, giao cho Đường Kiếp, mà không giống như kẻ nhu nhược, cứ như vậy vứt thuốc đi, rồi chạy trốn, để cho Đường Kiếp tự mình đi tranh đoạt.

Vì thế gã bắt đầu huy động phongg trào, Lưu Lão Tứ đột nhiên thét lớn một tiếng, hai tay đẩy ra.

Một luồng sức mạnh vô biên từ tay gã trào ra, lao về phía trước, vọt tới tấn công đám người La Sơn Thập Tam Sát.

- Giết!
Gã cuồng bạo thét lên.

- Đừng.
Đường Kiếp lo lắng truyền âm thanh tới.

Theo tiếng kêu của Đường Kiếp, hai cỗ phong trào chạm vào nhau, chỉ có điều bên kia là mười hai người liên kết với nhau, lần va chạm này, sau một tiếng nổ lớn Lưu Lão Tứ bị đánh bay lên, hung hăng va vào vách tường.

Gã ngã xuống lăn vài vòng trên đất, phun ra một ngụm máu to, nhất thời không đứng dậy nổi.

Đại hán cầm đầu đội khăn đỏ nhe răng cười độc ác, bàn tay chộp về phía Lưu Lão Tứ, nếu trảo này hạ xuống, Lưu Lão Tứ chắc chắn sẽ chết không nghi ngờ. Đúng lúc này, từ bên sườn có một người bay lên, đánh vào người Lưu Lão Tứ, đánh bay gã ra ngoài, chính là Phục chế thể của Đường Kiếp.

Ầm!

Móng vuốt của đại hán xẹt qua đầu hai người họ.

- Ngươi làm gì vậy?
Đường Kiếp phẫn nộ thét lên.

Lưu Lão Tứ lộ vẻ sầu thảm cười:
- Ta chỉ muốn… muốn đem thuốc… tự tay giao cho ngươi… không muốn ngươi lại phải khổ chiến.

Lưu Lão Tứ liền nhét túi Giới Tử vào tay Đường Kiếp.

Đường Kiếp ngẩn người:
- Ngươi cần gì phải…

Lưu Lão Tứ lại nói thêm một câu bên tai Đường Kiếp.

Đại hán trùm khăn đỏ nổi giận xông lên, một chưởng dấy lên phong vân, tấn công vào lưng Đường Kiếp.

Đường Kiếp cũng không thèm né tránh, cầm lấy túi Giới Tử ném vào trong không trung, ánh mắt mọi người đều đồng thời nhìn chằm chằm vào túi Giới Tử.

Chưởng phong đánh trên người Đường Kiếp, cơ thể hắn liền hóa thành một mảnh linh quang tiêu tán, uy lực không hề giảm bớt tiếp tục đánh lên người Lưu Lão Tứ, Lưu Lão Tứ rên lên một tiếng rồi lại bị đánh bay ra.

Lúc trước gã đã bị thương nặng, chịu thêm một kích này đã không thể tiếp tục chống cự nổi nữa, thân thể quay cuồng, sinh mạng dần trôi đi, thần thái trong mắt dần dần ảm đạm.

Gã nhìn lên bầu trời, nói nhỏ một tiếng:
- Cuối cùng… cũng phải rời đi rồi.

Thân thể từ trên không trung rơi xuống, bụi tung lên.

Một tiếng rít thật dài vang lên.

Tĩnh thất bên trên mở ra, Thập Nhị Ưng và Hoàng Việt, Hư Minh Nguyệt, Lương Chân Nhân đều đang lao ra.

- Thiên Thần Cung Ưng Đường phụng mệnh phá án, tróc nã tội phạm Đường Kiếp, ai dám trái lời, giết không tha.
Tiếng nói vang dội của Nam Ngưng Giang vang lên.

Uy danh của Thiên Thần Cung khiến cho hội trường lập tức yên tĩnh đi nhiều, chỉ có La Sơn Thập Tam Sát lại vẫn cuồng bạo như trước. Bọn họ dường như không quan tâm tới tội phạm truy nã Đường Kiếp, nên tất nhiên cũng sẽ không cúi đầu nghe lời Thiên Thần Cung, nên không thèm để ý, ngược lại còn đánh một kích về phía Nam Ngưng Giang.

Nam Ngưng Giang đỡ kích này, quát lên:
- Bắt lấy bọn họ. Hoàng Việt, tìm người, điều Nhị lão trở về.

Ngay khi gã ra lệnh, thì đồng thời một lá bùa chợt bay lên không trung.

Lá bùa kia vỡ vụn trên không trung, nhưng ngay khi nó vỡ vụn, cũng thả ra một màn sương khói màu đen tràn ngập các.

Sương khói lập tức che kín toàn bộ tầm mắt mọi người, Hoàng Việt chuyên về phá ngông, chứ không phải động hư, nên lúc nhất thời cũng không nhìn thấy gì, kêu to:
- Ta không nhìn thấy gì cả.

Nam Ngưng Giang kêu lên:
- Dùng bùa minh quang.

Một mảnh hào quang lóe lên trong màn sương đen, tách ra một chút ánh sáng, khiến tầm nhìn của mọi người đều được mở rộng hơn.

Sương đen và ánh sáng trong lúc này kết hợp với nhau, khiến hội trường lúc sáng lúc tối, quang mang lóe lên rồi chớt tắt, khiến cho khuôn mặt mọi người cũng vì thế mà lóe lên không ngừng.

Bóng đen dầy đặc, giết chóc cũng tăng lên.

Đại hán khăn đỏ trong không gian tối tăm nà, sắc mặt càng thêm dữ tợn, bàn tay khổng lồ muốn giơ tay túm lấy túi Giới Tử bên hông, sau đó thét lên:
- Đi chết đi.

Túi Giới Tử nho nhỏ kia trong lúc này khiến vô số người động tâm.

So sánh với gã, thì Ưng Đường lại chỉ chú ý tới Đường Kiếp.

Hòang Việt điên cuồng đi lại trong đám người, bước về hướng La Sơn Thập Tam Sát. Bởi vì tầm nhìn hạn chế, nên gã phải bước tới gần mới nhìn rõ mặt người đó. Cũng may ở trong này, thực lực của Ưng Đường là mạnh nhất, mặc dù không có nhị lão Tâm Ma, nhưng hơn mười vị Linh Hoàn Chân Nhân cũng đã đủ để trấn áp toàn hội trường.