Lấy được đan dược, Lưu Lão Tứ liền kiểm tra Ngũ Khí Triều Nguyên Đan, xác nhận là hàng thật mới cất đi.

Giao tiền thì có chút phiền toái.

Hai trăm năm mươi vạn linh tiền, tương đương với hai ngàn năm trăm khối linh ngọc.

Nhiều linh ngọc như vậy, lấy từ trong túi Giới Tử ra, đặt ở trên mặt bàn, thực đồ sộ, khiến người ta nhức mắt. Ít nhất phải có phải vị thị nữa đồng thời tiến ra xếp tiền, còn có hai thị nữ khác vây chung quanh gã, bộ dáng say mê vị “đại gia” này.

Cùng lúc đó, ở bên ngoài Pháp Hoa Thiên Các.

Hà Nhạc Dương và Lý Tùng cũng nhận được tin tức.

Bọn họ đã tới gần vị trí chân thân của Đường Kiếp từ lâu, đang đợi lệnh liền xông ra bắt người.

Lúc này nhận được tin tức, đồng thời hưng phấn rống lên một tiếng, thân hóa ảo ảnh nhảy vào trong phòng, Hà Nhạc Dương giơ tay lên, hóa ra một bàn tay khổng lồ, tóm lấy thân thể Đường Kiếp, pháp thuật chính là Đích câu ma thủ mà gã đắc ý nhất, tác dụng chủ yếu là bắt giữ, mặc dỳ là Tâm Ma cũng khó có thể thoát khỏi. Đồng thời Lý Tùng cũng điểm ra chỉ phong, hóa ra quỷ vụ âm u, âm khí dầy đặc. Chỉ kình âm trầm như vậy, nhưng lại có một tên gọi vô cùng dễ nghe Điểm hương chỉ. Điểm hương chỉ nhập vào xương tủy, một khi trúng chiêu thì cả đời cũng không thể thoát khỏi, có tác dụng truy lùng.

Hai người này vừa ra tay, đều lấy ra pháp thuật mình đắc ý nhất, một bắt giữ một bám theo, ít nhất thì cũng không vì cảnh giới của Đường Kiếp mà xem thường hắn.

Hai đại Chân Nhân Tâm Ma dốc toàn lực ra tay, cơ bản là đã ăn chắc rồi.

Lúc này Đường Kiếp trong phòng mới ngẩng đầu, nhìn về phía hai Tâm Ma Chân Nhân, mặt tràn đầy kinh ngạc, giống như còn chưa tỉnh lại vậy.

Ngay sau đó Câu ma thủ túm lấy Đường Kiếp, chỉ nghe xì một tiếng, thân thể của Đường Kiếp không ngờ vỡ nát, hóa thành một mảnh khí vụn tan biến mất, không để lại chút dấu vết nào.

Hai vị Tâm Ma Chân Nhân vừa rồi còn đằng đằng sát khí, hiện tại bị cảnh này làm cho ngẩn người.

- Đây là… Ảo giác!
Hà Nhạc Dương bén nhọn thét lên.

- Là ảo giác.
Trong phòng số một, Ngũ Ưng lớn tiếng kêu lên.

- Không thể có chuyện đó.
Nam Ngưng Giang hô to:
- Lúc trước dùng Trắc linh bí pháp của ngươi để thăm dò đấy, ảo giác không có khả năng ở bên trong Trắc linh bí pháp được, nó không đủ linh độ.

- Xem bản đồ!
Tam muội Chu Phương Hoa chỉ vào bản đồ trước mắt.

Chi thấy trên bản đồ, điểm sáng đại biểu cho Đường Kiếp đang dần bị đánh tan.

- Là Thông linh bí pháp.
Tam muội hô lên:
- Có thể lưu lại Thông linh bí pháp mạo danh chân thân, chuyên dùng để đối phó với Trắc linh bí pháp.

Nói đến mấy từ cuối, âm thanh của Chu Phương Hoa trở nên bén nhọn.

Nam Ngưng Giang hít sâu một hơi:
- Hắn biết phương pháp truy lùng mà chúng ta sử dụng….

Cách đó không xa, vẫn ẩn nấp trong bóng tối, trên mặt Tịch Tàn Ngân lộ ra một nụ cười thần bí.

- Làm thế nào bây giờ?
Mọi người cùng nhau hỏi Nam Ngưng Giang.

Nam Ngưng Giang nhìn về phía trước, nơi đó, hội đấu giá cũng sắp kết thúc.

Lưu Lão Tứ mang theo đan dược, đang đi xuống dưới.

Gã chuẩn bị rời đi.

Trong phòng đấu giá, có một vài khách nhân, sau khi mua được thứ mình muốn thì sẽ rời đi, điều này cũng là chuyện bình thường.

- Lão đại!
Âm thanh lo lắng của mọi người vẫn vọng bên tai Nam Ngưng Giang.

Tinh thần gã đột nhiên chấn động, suy nghĩ như quay về đại não, mắt gã đột nhiên sáng ngời:
- Thông linh ấn ký chỉ có thể cố định, không thể chuyển động, nhưng mà lúc chúng ta nhìn thấy Đường Kiếp thì hắn đang chuyển động đấy. Nói cách khác, ít nhất thực thể của hắn cũng đã từng ở trong phòng đó.
- Vậy hắn làm thế nào để rời khỏi đó?

Ngũ Ưng vội hỏi, một lát sau liền tự trả lời;
- Hà chân nhân nói, bọn họ chắc chắn canh giữ chặt căn phòng đó, có thể khẳng định trước đó không hề có bất cứ điều gì phát sinh trong phòng, kể cả linh khí cũng không dao động, nếu Đường Kiếp không có khả năng sử dụng bất cứ loại pháp thuật nào rời khỏi đó cả.

Tam muội đột nhiên nói:
- Có lẽ không phải sử dụng pháp thuật.

- Không sử dụng pháp thuật?
Ngũ Ưng ngẩn người, bất quá vẫn truyền lời cho hai người Hà Nhạc Dương.

Hai vị Tâm Ma Chân Nhân nhìn nhau, hiển nhiên cũng có chút không dám tin tưởng phỏng đoán này, tuy nhiên ngay sau đó hai người đồng thời ra tay, một cỗ khí hùng mạnh từ trong người họ bộc phát ra, gần như cuốn bay cả căn phòng, hết thảy mọi thứ đều bay lên không trung.

Khi chiếc giường cũng bay lên, thì cũng phát hiện được một cửa động đen ngòm, không biết thông tới nơi nào.

Hai người đồng thời lao đến, Hà Nhạc Dương nhìn thoáng qua cửa động, mắng:
- Là Liễm Tức trận.

Trong phòng yên tĩnh, Ngũ Ưng kêu to:
- Tìm được rồi! Không ngờ tên Đường Kiếp khốn khiếp này, lại đào hang chạy trốn mất, hắn ở cửa động bày Liễm Tức trận, che dấu linh quang.

Lời này khiến cho mọi người đều hút một hơi lạnh.

Quả nhiên là vô cùng giảo hoạt, không ngờ không sử dụng pháp thuật để chạy trốn, mà lại dùng phương pháp nguyên thủy nhất để chạy trốn, nhưng lại có tác dụng, lừa được cả hai vị Tâm Ma Chân Nhân.

Nam Ngưng Giang trầm tư một chút, gã nói:
- Hắn chỉ có thời gian vài ngày, không có khả năng đào được quá dài, Liễm Tức trận cũng không thể che đậy được quá xa. Lập tức đi tìm xem, hắn đi nơi nào. Chúng ta bên này bám theo Lưu Lão Tứ, mặc cho gã đi nưi nào, đều phải nghĩ biện pháp, lấy đi Ngũ Khí Triều Nguyên Đan.

- Chuyện này không đơn giản chút nào.
Trong phòng, Hà Nhạc Dương sau khi nhận được tin tức của Nam Ngưng Giang, hét lớn:
- Mở ra cho ta.

Một chưởng đánh xuống, căn phòng bị Hà Nhạc Dương bổ đôi, nứt ra một khe hở lớn, lộ ra đường hầm rất dài.

Vị Tâm Ma Chân Nhân này, ngay cả đường hầm cũng không thèm chui vào, trực tiếp đánh ra một chưởng, khiến toàn bộ đường hầm đều lộ ra. Về phần việc làm này có thể kinh động người khác, gã cũng không quan tâm – các tiên nhân khi rảnh rỗi, ucnxg quan tâm một chút tới phàm nhân, nhưng lúc có chuyện, thì mạnh sống yếu chết, sẽ biểu lọ hoàn toàn bản tính ngông nghênh của mình.

Thông đão dẫn tới một gian phòng các đó không xa, Lý Hà hai người lần theo thông đạo tiếp tục truy tìm.

Đồng thời Ngũ Ưng nói:
- Bọn họ đang truy kích, đuổi giết mới bắt đầu, mời Minh Chân Nhân phong tỏa khoảng không, ngăn hắn chạy trốn mất.

- Được.
Nam Ngưng Giang lớn tiếng đáp lại.

Theo lời này của gã, Minh Dạ Chân phát động khả năng phong tỏa, lấy gã làm trung tâm, một không gian lớn đã bị đóng kín. Trừ phi người tu cảnh giới mạnh hơn gã, nếu không cũng đừng mơ tưởng tới việc dùng độn pháp để rời khỏi nơi đây.

Cùng lúc đó, bốn phương tám hướng đã có đệ tử cấp dưới của Thiên Thần Cung ra tay, vô hình bao vây toàn bộ khu vực này lại.

Mặt Nam Ngưng Giang hiện lên vẻ hung ác, thấp giọng nói:
- Đường Kiếp, trò chơi mèo vờn chuột này, bây giờ đã bắt đầu rồi.

Lúc này Ngũ Khí Triều Nguyên Đan chưa ra, Nam Ngưng Giang tin tưởng Đường Kiếp tuyệt đối chưa rời đi.

Ánh mắt gã dừng trên người Lưu Lão Tứ, Nam Ngưng Giang đang suy đoán, Đường Kiếp rốt cuộc sẽ xuất hiện lúc nào và ở đâu? Làm cách nào để lấy đan dược trên người Lưu Lão Tứ?

Lưu Lão Tứ vẫn đi về phía trước, gã dừng lại trước cửa lớn của Pháp Hoa Thiên Các.

Lồng phòng ngự Thiên Hoa đang dần được giải trừ, đại môn Pháp Hoa Thiên Các hơi mở ra một đạo ánh sáng.

Đúng lúc đó, Lưu Lão Tứ đột nhiên phát hiện, thanh âm của Đường Kiếp lại vang lên:
- Sau khi cửa mở, không được đi ra ngoài, ngưng lại trong chốc lát, nghe theo chỉ thị của ta, quay lại phòng đấu giá, nói không muốn đi nữa, muốn mua thêm vài thứ đồ.

- À?
Lưu Lão Tứ cảm thấy hơi kinh ngạc.

Vẻ mặt này rơi vào trong mắt Nam Ngưng Giang, gã không khỏi ngẩn người, đang suy nghĩ, thì Ngũ Ưng đột nhiên truyền đến tin tức:
- Hà Chân Nhân đã tìm được nơi thông với đường hầm, nhưng khi hai người tới thì đã vườn không nhà trống, Hà Chân Nhân phát hiện, trong phòng vừa rồi hình như có rất nhiều người.

Rất nhiều người? Có ý gì?
Nam Ngưng Giang khó hiểu hỏi.

- Rất nhiều người tu.
Ngũ Ưng trả lời:
- Bọn họ không cố ý che dấu, nên Hà Chân Nhân nhận ra khí tức của họ. Mặt khác, ở cửa thông đạo phát hiện một người chết bị giấu ở đó, thoạt nhìn thì là Thoát Phàm đỉnh cao.

- Thoát Phàm đỉnh cao?
Tam muội bên cạnh nói thầm một câu, đồng thời mãnh liệt kêu lên:
- Mười hai người kia!

Trong quá trình tìm kiếm Đường Kiếp, bọn họ tổng cộng phát hiên ra mười ba điểm sáng, trong đó mười hai Thoát Phàm đỉnh cao rõ ràng đi cùng nhau, chỉ có một điểm là đứng đơn độc, nên họ mới xác định đó là Đường Kiếp. Dù sao bọn họ cũng không tin, Đường Kiếp có thể ở Mạc Khâu tìm được mười hai Thoát Phàm đỉnh cao giúp đỡ, hơn nữa nói thực ra, tìm người giúp đỡ cũng không có khả năng chỉ tìm Thoát Phàm đỉnh cao. Mười hai người đó rõ ràng là thành hệ thống, tuy nhiên mọi người chỉ chú ý Đường Kiếp, cũng không ai rảnh rỗi quan tâm tới những người này.

Nhưng hiện tại, Đường Kiếp thực sự lại đi về phía mười hai điểm sáng đó.

Mọi người đồng thời nhìn về bản đồ, chỉ thấy mười hai điểm sáng quả nhiên đã tản ra, bọn họ đã sớm rời đi, mà còn cùng đi về một hướng. Chẳng qua lúc trước đó cũng không có ai để ý tới bọn họ, lúc này mọi người mới chú ý nhìn vào mười hai điểm sáng, chỉ thấy mười hai điểm sáng đang di động về hướng Pháp Hoa Thiên Các.

Rõ ràng đã có một người bị giết, vẫn còn mười hai điểm sáng.

Khoảnh khắc này, tất cả mọi người đều hiểu ra.