Đôi mắt hơi mở, dừng trên người đang ra giá, Chu Phương Hoa nói:
- Tào Song, Tào gia thành Vô Nhận; Phạm Liễu, Phạm gia thành Phong Hỏa; Thiên Si Thượng Nhân, Lãnh Băng Nguyệt, còn có thiếu chủ man tộc A Cổ Thái, đều là người nhận được thiệp mời, chỉ có kẻ này… là ngoại lệ.

Tay nàng ta chỉ ra, dừng lại trên người Lưu Lão Tứ.

Trong hội bán đấu giá, cuộc đấu giá vẫn đang khẩn trương tiến hành.

- Một trăm vạn.
Thiên Si Thượng Nhân trở thành người đầu tiên cán mốc trăm vạn, khuôn mặt béo núc đầy thịt mơ hồ lộ ra sát khí, ý chỉ Ngũ Khí Triều Nguyên Đan này, gã nhất định phải có được.

- Một trăm mười vạn.
Lãnh Nguyệt Băng tiếp lời hô lên.

Phạm Liễu đến từ Phạm gia lắc lắc đầu, tỏ vẻ từ bỏ. Thương nhân hội thì lấy lợi làm đầu, cho dù mua được tới tay, cũng không còn lợi nhuận gì đáng nói nữa.

Vị Tào Song của Tào gia thì hô lên một trăm mười lăm vạn, tuy nhiên có thể nhìn ra, cái giá tiền này của gã đã là giới hạn rồi, xa hơn nữa thì để Ngũ Khí Triều Nguyên Đan cho kẻ có nhu cầu đi tranh đoạt.

- Một trăm hai mươi vạn.
Lưu Lão Tứ một mực trầm lặng cuối cùng cũng lộ ra “răng nanh”.

- Một trăm ba mươi vạn.
Thiếu chủ man tộc vẫn như cũ, bộ dạng lười biếng lên tiếng.

Thiên Si Thượng Nhân hừ một tiếng:
- Đã biết trước Ngũ Khí Triều Nguyên Đan không dễ gì đạt được, nhưng không ngờ lại cạnh tranh khốc liệt như vậy. Thôi đành vậy, nếu vượt qua một trăm năm mươi vạn thì lão tử từ bỏ… một trăm bốn mươi vạn.

Lãnh Băng Nguyệt nhếch miệng cười:
- Ngũ Khí Triều Nguyên Đan là thần dược, giá trị bởi con người mà thay đổi, một khi được đưa ra đấu giá, từ trước tới nay đều phải do một kẻ có tiền, và cực điên cuồng mới có thể đoạt được nó. Chính vì nguyên nhân này, nên nó tất nhiên sẽ là vô giá rồi.

Nói xong năm ngón tay của nàng ta duỗi ra, trực tiếp kéo giá trị của Ngũ Khí Triều Nguyên Đan lên một trăm năm mươi vạn.

Đúng như lời Lãnh Tâm Nguyệt nói, đây là dược vật, giá trị không thể tính toán. Nếu đặt ở nơi nghèo túng, có khi ba mươi vạn cũng đã bị bán đi, nhưng khi đặt ở thành lớn thế này, sau một vòng điên cuồng, có khi giá cả còn lên tới mấy trăm vạn cũng có thể ấy chứ. Chỉ xem là ai nguyện ý vì tấn công Thiên Tâm mà táng gia bại sản thôi.

Trong hội đấu giá, có nhiều kẻ có tiền hơn so với Lãnh Nguyệt Băng, cũng có không ít, nhưng nguyện dùng nhiều tiền như vậy để mua một viên đan được, thì đúng là không nhiều.

Chính vì nguyên nhân này, giá mà Lãnh Nguyệt Băng vừa đưa ra, đúng là đánh gãy khí thế liều mạng của nhiều kẻ.

Đây cũng là một chiến lược cạnh tranh, lấy cứng rắn, khí thế mạnh mẽ để ngăn chặn người khác, khiến cho bọn họ buông tha hy vọng.

So sánh với họ, thì Lưu Lão Tứ àm việc đơn giản hơn nhiều, gã không chỉ có khí thế hơn người, mà chỉ e người khác không chú ý tới mình, cũng không nói nhiều, chỉ đưa ra cái giá tiền khiến người ta tuyệt vọng:
- Một trăm tám mươi vạn.

Gã trực tiếp tăng thêm ba mươi vạn.

Nghe thấy cái giá đó, ngay cả thiếu chủ man tộc cũng ngồi thẳng dậy, kinh ngạc nhìn Lưu Lão Tứ.

Lãnh Nguyệt Băng không dám tin nhìn chằm chằm Lưu Lão Tứ.

Thiếu chủ man tộc vỗ thành ghế:
- Ta lại tăng thêm…

Gã còn chưa kịp ra giá, quản gia phía sau gã đã cúi gập người nói nhỏ:
- Thiếu chủ, chúng ta không đủ tiền.

- Cái gì?
Thiếu chủ man tộc ngẩn ra:
- Sao lại như vậy được? Ta lần này mang theo ba trăm vạn tới đây cơ mà.

Quản gia trả lời:
- Trước đó ngài đã mua không ít đồ vật này nọ, hiện tại chỉ còn dư lại…

- Đồ khốn khiếp, sao ngươi không nhắc nhở ta sớm.
Thiếu chủ man tộc tức giận, thúc cùi chỏ một phát.

Quản gia giống như có chuẩn bị từ trước, thân thể nhẹ nhàng nghiêng đi, đồng thời kéo một gã người hầu qua.

Chỉ thấy khủy tay gã vung ra, đánh lên người kẻ hầu kia, gã người hầu cũng là một đại hán cao chừng hai mét, bị một kích này đánh cho ngã lăn ra đất, miệng phun máu tươi, hôn mê bất tỉnh. Lập tức có kẻ tiến ên, mang người hầu lui xuống, một kẻ khác đứng vào thay thế vị trí, cũng là một đại hán cường tráng khôi ngô, chỉ có quản gia tiến lên, vô thanh vô tức nói bên tai vị thiếu chủ này:
- Thiếu chủ tính tình nóng nảy một chút, người hầu lại không đủ dùng rồi, còn phải tìm thêm một ít…

Thiếu chủ man tộc đã coi như bị loại.

Hiện tại, chỉ còn Lãnh Nguyệt Băng và Lưu Lão Tứ đang giương mắt nhìn nhau.

Nếu ánh mắt có thể giết người, thì Lưu Lão Tứ có lẽ đã chết vô số lần rồi.

Tiếng hô trong hội đấu giá đã vang lên lần thứ hai.

Ngay khi lần thứ ba một trăm tám mươi vạn sắp được vang lên, Lãnh Nguyệt Băng cuối cùng cũng cắn răng, hô giá một trăm chín mươi vạn.

Đáng tiếc giá nàng đưa ra chưa được một giây, ngay sau khi Lãnh Nguyệt Băng vừa dứt lời, Lưu Lão Tứ đã nối gót hô theo:
- Hai trăm vạn.

Trường đấu giá nháy mắt xuất hiện cao trào.

- Hai trăm vạn!

Lúc này đây Ngũ Khí Triều Nguyên Đan có thể nói đã được bán đấu giá với cái giá trên trời.

Linh tiền cũng không phải từ trên trời rớt xuống, hai trăm vạn chưa bao giờ là một khoản tiền nhỏ cả.

Lấy hai trăm vạn để mua một viên đan dược phụ trợ tấn công Thiên Tâm, mà mấu chốt là chỉ nâng cao được hai phần tỉ lệ thành công, khoản tiền lớn như vậy, khí thế quá lớn, thực khiến người ta cảm thán.

Nói khó nghe một chút, thì một Thiên Tâm chưa chắc đã trị giá ngần đó.

Tuy nhiên Lãnh Nguyệt Băng dường như vẫn chưa có ý định buông tha.

Hiện giờ nàng đã là Thoát Phàm đỉnh cao, tiếp cận bậc Thiên Tâm đã lâu.

Đối với nàng mà nói, hiện giờ mọi chuyện đều đã chuẩn bị chu toàn, chỉ đợi cơ họi, mà Ngũ Khí Triều Nguyên Đan chính là gió đông đấy.

Dù có thế nào chăng nữa, nàng ta cũng không muốn bỏ qua cơ hội đoạt được Ngũ Khí Triều Nguyên Đan, vì không biết cơ hội sau phải đợi tới bao giờ.

Khẽ nghiến răng, Lãnh Băng Nguyệt hô lên:
- Ta ra giá hai trăm mười vạn. Không biết các hạ là cao nhân phương nào, lại có phách lực như vậy, Nguyệt Băng thực sự rất khâm phục. Nếu chịu nhường cho ta, Lãnh Nguyệt băng vô cùng cảm kích!

Trên hội đấu giá, không thể nói mấy lời như bỏ qua hay nhường lại, lời nói của Lãnh Băng Nguyệt đã vi phạm quy định, tuy nhiên nàng ta danh vọng cũng cao, lúc này đưa cái giá cũng cao, lần đấu giá này không chỉ vì tiền, vì thế nên cũng không ngăn cản nàng ta.

Lưu Lão Tứ chỉ cất tiếng khàn khàn nói:
- Hai trăm năm mươi vạn. Ta không cần cô cảm kích, ta chỉ cần đan dược.

Lần này gã lại tăng thêm những bốn mươi vạn.

Lãnh Nguyệt Băng chỉ là điên cuồng muốn có đan dược, còn Đường Kiếp thì lại là có tiền mà không có chỗ tiêu.

Trước đó giành được nhiều tiền như vậy, cứ để đó không biết dùng vào việc gì, thực vất vả mới có cơ hội mua đồ, tất nhiên là không để ý tới chút tiền này rồi. Dù sao có giữ lại cũng vẫn thế, không biết tiêu vào việc gì.

Không biết dùng vào việc gì thì nó chính là phế vật.

Chính vì thế, nên lần đấu giá này, thoạt nhìn giống như kẻ điên muốn đoạt bằng được một vật nào đó, như một thằng ngốc đang liều mạng tán gia bại sản vậy.

Thằng ngốc toàn thắng!

Thời khắc này nghe Lưu Lão Tứ không nặng không nhẹ hô lên giá tiền, trong lòng Lãnh Nguyệt Băng hoàn toàn nguội lạnh rồi.

Nàng vô lực ngã ngồi trên ghế, hung hăng trừng mắt nhìn Lưu Lão Tứ, ngực phập phồng, thực đang rất tức giận.

Sau ba tiếng hô, viên Ngũ Khí Triều Nguyên Đan cuối cùng cũng được bán với giá hai trăm năm mươi vạn.

Đây cũng là lần đấu giá, cao nhất từ trước tới nay.

Mặc dù nói Ngũ Khí Triều Nguyên Đan dược hiệu rất mạnh, nhưng hai trăm năm mươi vạn vẫn là cái giá, khiến cho mọi người choáng váng.

Cũng có người thấp giọng mắng:
- Điên rồi, quả là bị điên rồi. Tiểu tử này muốn có Ngũ Khí Triều Nguyên Đan, lão tử giới thiệu chỗ bán cho gã, cái giá đó sắp mua được hai viên rồi.

Ở giữa đám người đang lắc đầu ngán ngẩm, Lưu Lão Tứ run rẩy hoàn thành nhiệm vụ của gã.

Không có ai biết, trong quá trình đấu giá, Lưu Lão Tứ có bao nhiêu căng thẳng.

Không phải vấn đề tiền, mà là vấn đề bị chú ý.

Một một lần hô giá, đều đưa tới vô số ánh mắt quay lại nhìn mình, trong đó có khả năng còn có người của Thiên Thần Cung.

Đường Kiếp nói không sai, sau lần cạnh tranh này, bản thân mình không thể tiếp tục sống yên ổn ở Mạc Khâu rồi, thật sự gã đã thu hút quá nhiều ánh mắt rồi.

Mặc kệ dù thế nào đi nữa, ít nhất hiện tại cũng đã hoàn thành được giao phó của Đường Kiếp.

Ngay khi tâm trạng ổn định lại, một thanh âm chui vào trong tai gã:
- Lập tức đi giao tiền lấy đan dược.

Đường Kiếp?

Lưu Lão Tứ khiếp sợ nhìn về hướng Đường Kiếp.

Đây không phải là một phân thân hay sao? Tại sao lại có khả năng truyền âm thanh?

- Đừng có nhìn đông nhìn tây nữa, đi mau, thời gian không còn nhiều nữa.
Giọng nói của Đường Kiếp trở nên gấp gáp.

Lưu Lão Tứ hít sâu một hơi, đứng dậy bước về phía trên bục.

- Hắn mua được rồi, động thủ không?
Một tiểu ưng hỏi.

Nam Ngưng Giang nhìn bóng lưng của Lưu Lão Tứ, trong mắt tràn đầy nghi ngờ, gã lẩm bẩm:
- Có chút không hợp lý.

- Cái gì?
Mọi người đều quay ra kinh ngạc nhìn gã.

Nam Ngưng Giang nhìn chằm chằm vào Lưu Lão Tứ không nói gì, một lát sau mới lên tiếng:
- Để Lê Đường chủ làm theo kế hoạch, mời nhị lão động thủ bắt người.

Ngũ đệ đứng bên cạnh nghe xong, môi khẽ mấp máy, có vẻ đã truyền lời của Nam Ngưng Giang ra.

Ở bên này Lưu Lão Tứ đã giao tiền lấy được đan dược.