Trong hội đấu giá, cứ lần lượt từng kiện bảo vật được đưa ra.

Phải nói là, lần này hội đấu giá Cửu Hợp đúng là có không ít bảo bối tốt, nếu không phải người của Thiên Thần Cung đang ở bên trong, Đường Kiếp thực sự cũng muốn cược lớn một phen, cướp đi toàn bộ bảo vật đấy.

- Đá Ngọc Lung, trên đỉnh Bình Phong chịu gió thổi trăm năm, trải qua ngàn năm phong sương dị hóa, trở thành đá thông linh, tên gọi là Ngọc Lung, đeo trên người có thể tránh tà ma quỷ quái, cũng có thể dùng làm vật liệu chế tạo con rối. Là loại đá tốt nhất, tổng cộng có hơn ba tấn được bán ra, giá quy định là một cân bốn mươi linh tiền.

Lông mày Đường Kiếp giật giật.

Đá Ngọc Lung hắn cũng có biết, chính là một loại đá hiếm thấy có thuộc tính phong.

Nếu dùng làm vật liệu chế tác con rối, đặc tính lớn nhất của con rối sẽ là nhanh nhẹn.

Con rối vốn là vật nặng nề chậm chập, vì muốn cho nó nhanh hơn, nên bình thường đều phải khắc một trận pháp gia tốc, ngoài ra bởi vì cồng kềnh, nên cũng tiêu hao nhiều năng lượng, khiến cho linh thạch tiêu hao rất lớn, cuối cùng chính là Khai Môn cũng bố trí khá rắc rối.

Nếu có thể lấy được đá Ngọc Lung, làm vật liệu chế tác con rối, như vậy thì mọi phiền toái đều không tồn tại, sức chiến đấu ít nhất nâng cao ba phần, là nguyên liệu quan trọng để chế tác được con rối ngũ phẩm thậm chí là lục phẩm.

Đương nhiên, Đường Kiếp cũng không phải vì Vệ Thiên Xung nên có suy nghĩ như vậy, mà là vì bản thân hắn cần. Không có biện pháp, lá bài bí mật trong tay hắn càng ngày càng bị nhiều người biết đến, cho nên Đường Kiếp liền nghĩ mọi biện pháp để tăng quân bài bí mật lên.

Con rối là một lựa chọn không tồi.

- Vật này không tệ.
Đường Kiếp thốt lên.

- Huynh đài có hứng thú? Nếu như vậy, chúng ta liên kết được không?
Tôn Khánh cười hỏi, gã cũng có chút hứng thú với đá Ngọc Lung, tuy nhiên lại không cần nhiều như vây, đang định tìm người để san bớt gánh nặng.

Đúng lúc này, một thanh âm vang dội đột nhiên vang lên.

- Sáu mươi linh tiền một cân, ta muốn mua toàn bộ.

Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nói chuyện là một mãnh hán cao lớn, cao chừng hai mét, cằm đầy râu như mọc kín cả khuôn mặt, tóc rối tung, vạt áo trên người mở rộng, lộ ra cơ bắp, thoạt nhìn giống như kẻ man rợ, ngay cả giọng nói cũng là khẩu âm của người vùng khác.

Lúc này gã ngồi trên ghế của mình, lười biếng nói.

Mọi người nhỏ giọng bàn tán:
- Kẻ này là ai vậy?

- Hình như là người mai di ở cánh đồng tuyết phía bắc.

- Xuỵt, nói nhỏ giọng thôi, mấy kẻ điên đó không nói đạo lý đâu, nếu nghe thấy nói họ là người man di, lập tức nhảy dựng lên đòi đánh nhau với ngươi đấy. Thắng thua là chuyện nhỏ, bị đuổi khỏi trường đấu giá thì thực không đáng.

Tôn Khánh nghe thấy vậy, híp mắt một lát, rồi nói:
- Xem ra chính là man tộc phía bắc. Trước đó vài ngày có nghe nói bên bắc địa có một thiếu chủ của bộ lạc man tộc đến thành Cửu Hợp, có lẽ chính là gã.

Sáu mươi linh tiền là giá cao không ai cạnh tranh nổi, nên ba tấn đá Ngọc Lung đều bị thiếu chủ man tộc đó mua mất. Nhận đồ ngay trong trường đầu giá, đá Ngọc Lung tính nhẹ nhưng thể tích lớn, túi Giới Tử đều không chứa nổi, sau khi giao cho thiếu chủ man tộc, gã liền vác lên vai, đi ra phía sau, khi trở lại cũng không thấy đâu nữa, không biết gã dùng cách gì cất đi được.

Cùng lúc đó, vòng phong tỏa của Thiên Thần Cung cũng đang được gấp rút tiền hành, ngoại trừ hai mươi người này, thông qua vị Lê Đường chủ kia, còn có vô số thủ hạ vây trọn khu vực đó lại, chỉ cần ra lệnh một tiếng, cho dù là một con ruồi cũng đừng nghĩ bay lọt được ra ngoài.

Hội bán đấu giá vẫn đang tiếp tục, các loại bảo vật lần lượt được đưa ra.

Phải nói là, lần bán đấu giá này chất lượng khá tốt đấy, trong đó có không ít thứ khiến hai mắt Đường Kiếp tỏa sáng.

Đáng tiếc Đường Kiếp hiện tại sửu dụng Phục Chế Thuật, chỉ cần đâm một phát sẽ tan biến, nên chung quy cũng không dám mua thứ gì, chỉ có thể nhìn người ta mua hết thứ nọ đến thứ kia.

Trong đó cũng có mấy đội ngũ liên hợp khá là sôi động, ngoài ra còn có Thiên Si Thượng Nhân và thiếu chủ man tộc cũng liên tiếp ra tay. Thiên Si Thượng Nhân chủ yếu là mua một ít đồ dùng sử hoán. Kẻ này có vẻ như cảm thấy hứng thú với việc khống chế, nên Đường Kiếp phỏng đoán người này cũng giống Thú Luyện Môn, kỳ thực am hiểu các loại công pháp ngự thú.

Lãnh Nguyệt Băng thì hiển nhiên là dùng khoảng cách công kích là chủ yếu, nên nàng ta mua chủ yếu là các pháp bảo về ám khí.

Còn thiếu chủ man tộc thì không cần nói, trên cơ bản chỉ cần liên quan đến luyện thể thì gã đều không bỏ qua.

Các phú thương thì càng chú ý pháp bảo, đối với bọn họ mà nói, đây cũng như vụ đầu tư, mua xong rồi mục đích vẫn là bán đi.

- Thiên Sát Lôi Châu…

Lại có một giọng nói vang lên.

Trong trường đấu giá, thị nữ bưng ra một khay nhỏ, bên trên là năm viên Thiên Sát Lôi Châu.

- Thiên Sát Lôi Châu của Thiên Diệt Tông, không ngờ còn có cả thứ này.
Tiếng nói huyên náo của Tôn Khánh lại vang lên, quay mặt nói với Đường Kiếp:
- Có biết Đường Kiếp không? Thiên Sát Lôi Châu chính là thứ mà hắn hay dùng đấy.

Đường Kiếp cười cười:
- Không biết.

- Ngươi chưa từng nghe qua sao?
Vẻ mặt Tôn Khánh nhìn hắn như nhìn người ngu ngốc không có kiến thức, sau đó hạ giọng nói:
- Là người hung danh nhất trong khoảng thời gian này, những người tài giỏi trong Thiên Thần Cung đều được xuất động, dốc toàn lức tập nã đều không bắt được hung danh của Tẩy Nguyệt phái này. Cái gì mà Thiên Si Thượng Nhân, Lãnh Nguyệt Băng chứ, họ ngay cả cách giày cho hắn cũng không xứng.

Đường Kiếp nghe người khác nói về mình như vậy, trong lòng cảm thấy vô cùng quái dị.

Bắt đầu từ khi nào mình đã bị người ta gọi là kẻ hung danh rồi?

Người khác nghe đến tên mình, cũng bị dọa đến hồn bay phách lạc, ngay cả ra giá cũng không dám ra sao?

Nghĩ vậy, Đường Kiếp cười nói:
- Ta thấy hắn cũng chỉ là người có một mũi hai con mắt, có gì ghê gớm đâu cơ chứ.

- Hừ, đúng là ếch ngồi đáy giếng!
Một giọng nói khinh thường vang lên, cuối cùng không chịu nổi sự lãnh đạm và coi thường của Đường Kiếp, kéo Tôn Khánh nói:
- Tôn huynh chớ cùng kẻ này nói lời vô nghĩa, huynh nhìn hắn xem, ngay cả giá cũng chưa dám kêu một lần, căn bản không phải là người đến đấu giá, cũng không hiểu sao lại có được thiệp mời, coi như đến để góp đủ số lượng mà thôi.

Đường Kiếp buông tay:
- Chỉ là ra xui xẻo, mỗi lần nhìn trúng thứ gì, đều có người cướp mất.

Nói xong hắn chỉ vào Thiên Sát Lôi Châu nói:
- Hai mươi mốt vạn.

Ngay khi hán lên tiếng, thiếu chủ man tộc cũng quát lên:
- Hai mươi ba vạn!

Trực tiếp nâng cao hơn Đường Kiếp hai vạn.

Đường Kiếp thở dài:
- Xem đi, ta đã nói rồi, có cái gì ta nhìn trúng đều bị người ta đoạt đi.

Mấy người Tôn Khánh cũng lè lưỡi lắc đầu, cùng nhau nhìn đại hán kia nói:
- Thật đúng là con mẹ nó có tiền.

Vì thế năm viên Thiên Sát Lôi Châu liền được bán đi.

Trong nháy mắt, lại hơn mười phiên đấu giá trôi qua.

Cuối cùng, thanh âm vang dội cũng cất lên:

- Một viên Ngũ Khí Triều Nguyên Đan, thần dược chuẩn bị tấn công lên Thiên Tâm, giá khởi điểm năm mươi vạn linh tiền.

Nghe thấy âm thanh này, tinh thần Đường Kiếp rung mạnh.

Hắn biết rằng, trò hay sắp bắt đầu rồi.

Lúc này đưa Ngũ Khí Triều Nguyên Đan ra, không cần suy nghĩ nhiều, chắc chắn Thiên Thần Cung bên kia đã bố trí xong xuôi hết thảy.

Toàn hội trường trở lên tĩnh lặng.

Đám người Nam Ngưng Giang gắt gao nhìn chằm chằm vào Đường Kiếp.

- Hiện tại động thủ sao?
Ngũ Ưng hỏi Nam Ngưng Giang.

- Chờ thêm chút nữa.
Nam Ngưng Giang trả lời.

Ngẫm nghĩ một chút, gã nói:
- Ta muốn xem một chút, Đường Kiếp rốt cuộc sẽ làm gì.

Kẻ đến đây chỉ là một phục chế thể.

Cách làm này tuy an toàn, nhưng cũng khiến cho Đường Kiếp càng khó khăn đoạt được Ngũ Khí Triều Nguyên Đan. Chỉ là một phân thân, cho dù tùy tay đánh một chưởng cũng có thể tiêu diệt. Nếu Đường Kiếp thực sự mang theo linh tiền đến mua, vậy chỉ tương đương với việc đưa tiền tới dâng mà thôi.

Nam Ngưng Giang tin tưởng, Đường Kiếp không ngu xuẩn tới mức đó.

Mọi người đã bắt đầu ra giá Ngũ Khí Triều Nguyên Đan.

Giá từ năm mươi mốt vạn, từng bước một tăng lên.

Là linh dược trọng yếu để người tu thăng tiến lên Thiên Tâm, nó còn lợi hại, quý báu và quan trọng hơn nhiều so với thần binh lợi khí.

Trên tiên lộ, cảnh giới mới là căn bản, mọi thứ khác, chung quy đều chỉ là ngông cuồng mà thôi.

Ngươi tranh ta đoạt, thi nhau ra giá, Đường Kiếp cũng vẫn ngồi yên.

Đến khi giá được đẩy tới chín mươi vạn, chỉ còn cách con số một trăm vạn không xa, người vẫn có thể kiên trì ra giá cũng chỉ có đám phú thương liên hợp, Thiên Si Thượng Nhân, Lãnh Nguyệt Băng, thiếu chủ man tộc và Lưu Lão Tứ mà thôi.

Ánh mắt lướt qua những người này một vòng, Nam Ngưng Giang gật gật đầu:
- Qủa nhiên không ngoài dự liệu, Đường Kiếp xem ra đã phái kẻ khác tới giúp hắn ra giá rồi.

Hoàng Việt cũng nói:
- Người này, có lẽ chính là ám tử Tẩy Nguyệt phái rồi. Chính là bởi vì gã, nên kế hoạch vận chuyển phù của chúng ta mới bị thất bại, bị Đường Kiếp hành động trước, tạo thành kiếp án.

- Là kẻ nào?
Bát Ưng hỏi.

- Vậy thì chúng ta phải hỏi Tam muội rồi.

Là lão tam trong thập nhị ưng, Chu Phương Hoa chủ yếu là phụ trách thu thập tin tức, tất cả tin tức đều do nàng tập hợp, phân tích, rồi cho ra kết quả. Trong quá trình nào đó, nàng chính là bộ não của thập nhị ưng.