- Hợp tác? Hợp tác thế nào?

Công tử kia trả lời:
- Tất nhiên là nhìn thấy thứ tốt, chính mình nuốt không trôi, thì sẽ liên thủ để đoạt lấy. Như thế nào, có hứng thú không? À đúng rồi, tại hạ Tôn Khánh, gia phụ Tôn Nguyên Triều, cũng có chút thanh danh trong thành.

Đường Kiếp nhìn người thanh niên, chỉ thấy bên cạnh gã còn có mấy người nữa, xem ra đều bị gã nói trúng lên liên hợp lại đấy. Trên thực tế, giống như gã liên hợp nhiều người lại thành một nhóm để đấu giá cũng không ít, thứ nhất có thể làm cho thực lực lớn mạnh, thứ hai cũng có thể tránh bỏ sót những thứ tốt.

Dù sao cũng có chút vật đấu giá số lượng lớn, nên người mua cũng không nuốt hết một mình được, vừa hay có nhiều người cũng muốn mua, nên có thể liên kết lại để nuốt trôi thứ đó.

Tôn Nguyên Triều ở trong thành Cửu Hợp cũng coi như nhà quyền quý, địa vị so với Vệ gia còn lớn hơn nhiều, cũng coi như một tiểu gia tộc tu tiên đấy. Tuy nhiên Tôn Khánh này cũng biết trong hội đấu giá ở thành Cửu Hợp, thì Tôn gia nhà gã xếp cuối cùng đấy, nếu như không phải vì tổ chức ở thành Hợp Cửu, thì ngay cả tư cách tiến vào cũng không có. Chính vì nguyên nhân này, nên gã đi chung quanh lôi kéo thêm người, mà người giống gã cũng không ít – công tử hào moon thích nhất kỳ thực không phải là ức hiếp khiêu khích, mà là kết bè kéo cánh, hình thành một cỗ lực lượng rồi sau đó mới đi ức hiếp khiêu khích.

Đường Kiếp nhìn nhìn gã, cuối cùng lắc đầu:
- Thôi đi, ta có thói quen làm ăn riêng lẻ.

Tôn Khánh vẫn chưa từ bỏ ý định, ở bên hắn cằn nhằn lải nhải không ngớt, giảng giải những chỗ tốt khi liên hợp, nhưng Đường Kiếp cũng không để ý tới gã, chỉ quay mặt nhìn tới chỗ khác.

Ánh mắt hắn đảo qua đảo lại đại sảnh, dần dần hướng về phía trên thiên các.

Ánh mắt của Đường Kiếp rất nhanh xẹt qua từng gian phòng bên trên, cuối cùng dừng lại căn thứ nhất.

Khoảnh khắc này, tất cả mọi người đều cảm giác như Đường Kiếp nhìn thấy bọn họ, ánh mắt còn mang theo ý cười trêu tức.

- Điều này không có khả năng! Đây chẳng qua chỉ là một cái ảo ảnh phân thân, làm sao có thể nhìn thấu được bố trí ở trên này chứ?
Lương Chân Nhân kêu lên.

- Hắn không nhìn thấu được, chỉ có điều hắn đoán được.
Nam Ngưng Giang bình tĩnh trả lời:
- Xem ra hắn đã đoán được chúng ta ở đây từ lâu.

- Vậy chúng ta còn trốn làm gì? Lao ra thôi!
Một người nói.

Nam Ngưng Giang lạnh lùng quét mắt nhìn gã, kẻ đó lập tức rụt cổ quay đầu đi chỗ khác.

Có một số việc, Đường Kiếp có thể làm, nhưng Thiên Thần Cung lại không thể.

Cho dù là Đường Kiếp hắn biết sự tồn tại của họ, nhưng hắn cũng vẫn sẽ tới, cũng không có nghĩa là thập nhị ưng có thể công khai xuất hiện.

Nếu đã là thiết kế mai phục, thì phải có bộ dạng của mai phục, có đôi khi hình thức cũng rất quan trọng. Giống như chuyện lúc này, mặc dù đối thủ biết thừa ta ở nơi này, liền trực tiếp xông ra tán gẫu một phen, loại hành động này oai thì có oai đấy, nhưng cũng rất phiền toái.

Nam Ngưng Giang là người cẩn thận, gã cũng không muốn bị người trong cung vặn hỏi, là tại sao đã bố trí mai phục, vậy mà ẩn nấp cũng không chịu ẩn nấp, lại còn công khai hiện thân.

Lúc này vị khách cuối cùng đã tiến vào.

Cửa chính của Pháp Hoa Thiên Các được đóng lại, hội đấu giá chính thức được bắt đầu.

Cùng lúc đó, một đạo ánh sáng từ Pháp Hoa Thiên Các cũng dâng lên, chính là lồng phòng ngự bảo vệ Pháp Hoa Thiên Các.

Sau khi lồng phòng ngự dâng lên, Đường Kiếp trong hội đấu giá lập tức bất động.

Hiển nhiên là do mất đi người khống chế.

Cùng lúc đó, Nam Ngưng Giang vung tay lên, lấy Pháp Hoa Thiên Nhất Các làm trugn tâm, bản đồ lại được mở ra, đồng thời quát:
- Lão ngũ!

Vị ngũ đệ đó giơ tay phóng ra một đạo linh khí trên bản đồ của Nam Ngưng Giang, ngay lập tức bản đồ như sáng lên. Trên thực tế, pháp thuật vừa rồi của gã chính là thể hiện đo đạc linh trận, chẳng qua là mau lẹ tiện dụng hơn, vả lại khi phối hợp với bản đồ của Nam Ngưng Giang thì cang trở nên tinh diệu.

Từ chiêu thức gã đánh ra, chỉ thấy quanh thân có vô số tinh quang hiện lên, một điểm sáng chính là đại biểu cho một người tu.

Ở trung tâm bản đồ là dầy đặc nhất, Nam Ngưng Giang nhấc tay lên, che lại toàn bộ khu vực trung tâm, đồng thời nói:
- Tra xung quanh, bắt đầu từ nôi gần Thiên Các nhất, tìm người Thoát Phàm đỉnh cao.

Tam muội Ngũ đê đồng thời ra tay, bắt đầu tách bản đồ ra.

Không ngờ nó có thể bị tách ra.

Ngay sau đó, chỉ thấy bản đồ trong nháy mắt phân thành mười hai phần. Mười hai ưng đồng thời ra tay, mỗi người đều nhằm vào một khu vực, kiểm tra, thủ pháp cực kỳ thành thao, thể hiện sự phối hợp ăn ý, khiến hai vị Tâm Ma Chân Nhân đứng bên cũng phải thán phục, ít nhất ở phương diện truy tìm tung tích, thập nhị ưng đúng là chuyên gia.

Chỉ qua một lát, mọi người đã ra soát xong, lão đại vung tay lên, bản đồ đã hợp lại như cũ.

Tam muội phục trách tập hợp tin tức đã kêu lên:
- Tổng cộng có mười ba người, toàn bộ đều là Thoát Phàm đỉnh cao.

Nói xong tay liền vung lên mấy cái, đã lần lượt đánh dấu vị trí lên trên bản đồ.

- Làm sao lại có nhiều người như vậy?
Tất cả mọi người đều ngẩn ra.

Nam Ngưng Giang cũng nghĩ không hiểu tại sao lúc này lại có nhiều Thoát Phảm đỉnh cao tập hợp tại vậy, cắn răng nói:
- Xem xem bọn họ dừng tại nơi nào.

Rất nhanh, mười ba điểm sáng trên bản đồ đều dừng lại, trong đó điểm sáng gần nhất cách Hoa Thiên Các chỉ khoảng một trăm mét, xa nhất là ba trăm mét.

Nhìn thấy cảnh này, Nam Nguwg Giang dùng tay vẽ một vòng tròn:
- Minh Chân Nhân, phạm vị này, nửa canh giờ có làm được không?

Minh Dạ Chân gật gật đầu:
- Không thành vấn đề.

- Tốt lắm, mấy người các ngươi, đi tra một chút xem điểm sáng nào là Đường Kiếp.
Nam Ngưng Giang nói.

- Không cần tra xét, huynh nhìn xem.
Tam muội chỉ vào bản đồ.

Chỉ thấy trên bản đồ, mười hai điểm sáng đang cùng lúc tụ về một hướng, chỉ có duy nhất một điểm sáng cách Hoa Thiên Các chứng năm mươi mét thì dừng lại.

Lão đại quay đầu nhìn Bát muội, tiểu cô nương thanh tú gật đầu một cái:
- Khoảng cách này không sai biệt lắm, chính là cực hạn của hắn, có lẽ là hắn đấy.

- Hà Chân Nhân, Lý Chân Nhân, làm phiền hai vị rồi.

Hai vị Tâm Ma Chân Nhân vung tay áo lên, Hà Nhạc Dương nói:
- Lần này nhất định không được để cho hắn chạy thoát.

- Kinh xin hai vị Chân Nhân an tâm, chỉ cần đến nơi đó là được, ngàn vạn lần đừng động thủ. Ngũ Khí Triều Nguyên Đan bắt đầu bán đấu giá thì chúng ta sẽ động thủ.

- Vì sao phải đợi đến lúc đó chứ?

- Đường Kiếp dám đến, tất đã có sự chuẩn bị, đa phần là đã chuẩn bị xong đường lui ròi. Khi Ngũ Khí Triều Nguyên Đan sắp tới tay, Đường Kiếp chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha, chỉ cần hắn do dự, thì sẽ trở thành cơ hội của chúng ta.

- Thì ra là vậy.
Hai người đó bừng tỉnh:
- Vậy mau chóng để nó xuất hiện đi.

- Lúc bày ra thiên la địa võng, cũng chính là lúc bắt đầu bán đấu giá Ngũ Khí Triều Nguyên Đan.
Nam Ngưng Giang trả lời.

——————————

Hội đấu giá đã chính thức bắt đầu.

Trong tiếng huyên náo ầm ĩ, từng kiện kỳ bảo quý giá lần lượt xuất hiện.

- Chiếc roi Minh Xà này, chính là của Tiêu Chân Nhân thuộc Thiên Hoa Môn, giết chết U Hải Minh Xà, rút lấy xương, lại thêm mặc ngọc, hàn thiết, dùng lò luyện cửu hỏa thần luyện chế chín chín tám mươi mốt ngày mới đúc thành, có thể làm vỡ ngọc nát vàng, không có thứ nào là nó không phá nổi, chỉ múa roi thôi cũng có thể ngự gió, hình thành đao gió băng cắt, uy lực vô biên, là một pháp bảo thượng phẩm của tiên môn. Giá khởi điểm chính là hai trăm ngàn linh tiền.

Chủ trì là một nữ tu, thanh âm mềm mại, trong hội trường lại dùng đủ thủ đoạn khiêu khích, dốc sức khuấy động không khí trong hội trường.

Đáng tiếc người tu hành phần lớn tâm vững như thiết, không dễ dàng thay đổi, trong lòng vẫn đang tính toán xem vật đó có thực sự tốt như vậy không, và suy xét cái giá mà mình có thể chấp nhận được. Ngược lại một ít nhà quyền quý phú hộ đều hô to gọi nhỏ, lung tung nâng giá, khiến những người tu tức giận, nghĩ tới giá mình định ra bị đám người này phá hư rồi.

Càng lúc càng loạn, càng làm càng rối.

Roi Minh Xà rất nhanh đã bị một gã béo dùng ba mươi vạn mua được, sau khi mua xong roi Minh Xà, còn dùng khăn tay lau mồ hôi trán:
- Cuối cùng cũng mua được, sau này đánh đám người làm không nghe lời trong nhà thuận tay hơn rồi.

Lúc nói chuyện, khuôn mặt đầy thịt còn khẽ run lên, ngay cả chiếc ghế bên dưới thân gã cũng như sắp muốn gãy rời.

Tôn Khánh liền tới bên cạnh hắn nhắc nhở:
- Đừng có nhìn vị huynh đài đó to béo, người này chính là Thiên Si Thượng Nhân, nghe nói người này lòng lang dạ sói, có thù tất báo, không đếm xuể số người đã chết trong tay gã.

Đường Kiếp biết rằng tên nhóc này đang khoe khoang kiến thức với mình, chỉ có thể cười cười cảm tạ.

Bán xong Roi Minh Xà, tiếp theo lại có một kiện bảo vật được đưa ra, vị nữ tu chủ trì đang dùng hết sức lực khoe khang, khiến hội trường càng thêm náo nhiệt.

Lần này chính là một chiếc vòng vàng.

Vòng vàng có giá trị thấp hơn so với roi Minh Xà, cuối cùng bán cho một nữ tu, người nữ tu đó tư sắc coi như tạm được, chỉ có điều mặt lạnh như khối băng vậy.

Điểm quái di là, nàng ta vừa ra giá, cũng không có người dám tiếp tục ra giá.

Tôn Khánh liền nói:
- Nàng ta là Lãnh Nguyệt Băng, một nữ tu vô cùng độc ác, tuy chỉ là Thoát Phàm đỉnh cao, nhưng thực lực lại rất mạnh, cũng giống như Thiên Si Thượng Nhân, đều là nhân vật số một số hai cả đấy.