Không ngờ Đường Kiếp không hề dịch dung.

Cứ như vậy dùng khuôn mặt vốn có của mình nghênh ngang xuất hiện.

Cảnh tượng này khiến cho tất cả mọi người chấn động, Hoàng Việt suýt chút nữa chửi ầm lên, Thiên Mục của gã phải duy trì tới bây giờ, đúng là uổng phí công lực.

- Đi bắt hắn!
Một người đã vội vã ra lệnh.

Cũng may Hoàng Việt rất nhanh có phát hiện, kêu lên:
- Đợi một chút, đó không phải là thân thể thực sự, chỉ là một ảo ảnh.

Thiên Mục cuối cùng cũng không phải hoàn toàn lãng phí, Hoàng Việt kích động đến mức muốn khóc.

Đường Kiếp trong mắt gã, toàn thân có một cỗ màu sắc rực rỡ do sương mù tạo thành, chính là thành quả của pháp thuật.

Phục Chế Thuật của Đường Kiếp khá nổi danh ở Thiên Thần Cung.

Mà có một việc Đường Kiếp không biết, nhưng mà Thiên Thần Cung lại biết, đó là Binh Chủ đích thực cũng am hiểu ảo thuật đấy.

Năm đó Binh Chủ chấp chưởng binh đạo, được xưng là Binh Chủ, nhưng có rất ít người biết, ở phương diện khác, Binh Chủ cũng tài hoa hơn người. Chỉ có điều đều bị danh xưng Binh Chủ che lấp mà thôi, có ít người biết được, ảo thuật cũng là một trong số đó. Nghe nói ảo thuật của Binh Chủ còn chưa tới tận cùng, nhưng cũng bước tới cấp bậc nhập đạo rồi, một thân thiên văn ảo thuật không ai bằng, lại thêm thân thể thực lực mãnh mẽ, uy thế khủng bố.

Binh Chủ trong lịch sử, cũng từng có lần lấy thân hóa thành trăm ngàn đối địch đấy.

Đáng lưu ý chính là, những ảo cảnh đó đều có năng lực công kích như chân thân vậy, tuy rằng không bì kịp bản thể, nhưng số lượng lớn, sức lực gộp lại cũng cực kỳ khủng bố.

Năm đó Thiên Thần Cung sau khi có được Binh Giám, đã khảo chứng lại nơi Binh Chu Quy Khư, bởi vậy cũng tra ra đoạn bí văn này, mà Đường Kiếp sử dụng, rõ ràng chính là một loại ảo thuật. Chẳng qua Đường Kiếp chỉ chưởng pháp mà chưa ngộ đạo, bởi vậy phân thân chỉ là ảo ảnh, mà không có năng lực công kích thực tế.

Nếu có một ngày hắn ngộ ảo, sau đó phối hợp với thuật rồi thi triển, ảo ảnh được biến ra sẽ có năng lực công kích thực sự.

Còn về phần có được bao nhiêu, thì còn phải con đường tiến cảnh của hắn thế nào nữa.

Ảo đạo thuộc âm dương, lấy thật giả của âm dương mà biến đổi. Hiện giờ Đường Kiếp, đối với lý giải đạo am dương vẫn còn giới hạn, chỉ nằm trong chút kiến thức mà chim lửa cho hắn và lần đối kháng với Phong Bất Trí. Trong khoảng thời gian ngắn hắn không thể lĩnh ngộ được toàn bộ những điều này.

Cũng bởi vì vậy, mà khi Đường Kiếp sử dụng Phục Chế Thuật, Thiên Thần Cung liền ý thức được rằng pháp thuật Đường Kiếp sử dụng, có khả năng chính là bí truyền của Binh Chủ, chỉ là bọn họ vẫn chưa nghĩ ra tại sao Đường Kiếp chưa vào trận, lại được kế thừa Binh Chủ, còn Du Thiếu Phong lúc trước vào trận lại là chuyện gì?

Nhưng dù không hiểu rõ rình hình, bọn họ vẫn dần ý thức được, mình đang rơi vào cái bẫy thật giả do Đường Kiếp bày ra.

Đối mặt với mê cung này, Thiên Thần Cung có hành động đơn giản nhất, đó là không tiếp tục chơi trò đoán mò nữa, mà trực tiếp đi bắt người.

Đáng tiếc, nhiều năm lại đây, Đường Kiếp vẫn luôn tiêu dao dưới sự bảo hộ của Tẩy Nguyệt phái. Những người tới bắt hắn, đều trở thành vong hồn dưới kiếm của Đường Kiếp hoặc Tẩy Nguyệt phái, ở sau mười một năm yên bình này, không biết có bao nhiêu máu đã lặng lẽ đổ.

Cho tới lần này, bọn họ cuối cùng mới có cơ hội.

Lúc này nghe thấy Hoàng Việt nói vậy, mọi người vừa kích động liền trở nên tỉnh táo lại.

- Biết bản thể hắn ở nơi nào không?
Hà Nhạc Dương hỏi.

Hoàng Việt lắc đầu:
- Không rõ ràng lắm, tuy nhiên ảo ảnh vốn không có nhận thức, mọi hành động đều chịu khống chế của bản thể, nên hắn sẽ ở cách đây không xa.

- Cách khoảng bao xa?
Lý Tùng hỏi.

Hoàng Việt chỉ lắc đầu nói:
- Ta cũng không hiểu ảo thuật, nên không rõ ràng lắm.

Ưng Thủ Nam Ngưng Giang liền nói:
- Bát muội!

Một tiểu cô nương thanh tú liền mở miệng nói:
- Còn phải xem hoàn cảnh nữa. Nếu như địa hình trống trải không bị ngăn trở, cảnh giới tu vi cũng cao, thì có thể ở cách mấy ngàn thước cũng có thể điều khiển. Còn nếu ở trong thành phức tạp, lầu các nhiều, nhiều thứ ngăn cách, thì khoảng cách để khống chế cũng rất ngắn.

Nữ tử này hiểu rõ ảo thuật, nên đối với việc vận dụng ảo thuật cũng khá am hiểu.

Lúc này nghe nàng ta nói như vậy, Nam Ngưng Giang liền vung tay lên, một tấm bản đồ lấy hội đấu giá làm trung tâm hiện ra.

Ưng Thủ mặc dù có bản đồ, nhưng lại không tỉ mỉ tới mức có đầy đủ bố cục lầu các toàn thành, cho nên từ bản đồ này có thể nhìn ra, Nam Ngưng Giang cũng chuẩn bị khá là đầy đủ, tâm tư tỉ mỉ.

Lúc này gã vội vàng mở toàn bản đồ ra nói:
- Muội đánh giá xem, địa hình như thế này, đâu là nơi xa nhất có thể điều khiển ảo giác?

Bát muội nhìn chăm chú vào bản đồ, vừa nhìn vừa tính toán, sau đó nói:
- Muội chỉ có thể đánh giá đại khái… không sai lệch lắm… ước chừng khoảng năm trăm mét.

Tay Ưng Thủ lướt qua, khi bát muội xác định khoảng cách xong, thì gã khoanh một vòng tròn có bán kính tám trăm mét, nói:
- Có nghĩa hắn phải ở trong phạm vi này.

- Cũng không nhỏ.
Hà Nhạc Dương nhìn vòng trong lớn như vậy, có chút lo lắng nói.

Gã là người hiểu rõ nhất hàm nghĩa mà vòng tròn mà Nam Ngưng Giang vừa vẽ.

Nam Ngưng Giang quay đầu nhìn Minh Dạ Chân:
- Minh Chân Nhân, phong tỏa khu vực này, không cho kẻ nào có thể vận chuyển khỏi đây, ngươi có thể duy trì trong bao lâu?

Minh Dạ Chân ngẫm nghĩ một lúc, rồi nói:
- Qúa lớn, nên nhiều nhất cũng chỉ trong một chén trà.

- Không đủ.
Nam Ngưng Giang nói như đinh đóng cột:
- Ít nhất phải nửa canh giờ.

- Ta không làm được, cho dù ngươi để Hư cô nương dùng pháp trận phối hợp, ta cũng không làm được.

Hư Minh Nguyệt bên cạnh đã nói:
- Ta được phái tới để phá trận, không phải tới bày trận. Hơn nữa hiện tại muốn bày trận cũng đã muộn rồi.

Chỉ riêng phong tỏa khu vực, đã khó khăn đến vậy, trên mặt Nam Ngưng Giang cũng xuất hiện một tầng sương mỏng.

Lúc này Hoàng Việt vẫn còn đang trông chừng Phục Chế Thể Đường Kiếp kia.

Phục chế thể đã tìm một chỗ ngồi xuống, lẳng lặng chờ hội đấu giá bắt đầu.

Nhìn bộ dạng nhàn hạ của hắn, Lương Chân Nhân tức giận nghiến răng ken két, không kiềm chế nỏi nói:
- Ta đi xuống, phế đi phân thân của hắn, xem hắn còn làm được gì.

- Câm miệng!
Lý Tùng hung hăng trừng mắt nhìn gã:
- Đây không phải là nói cho Đường Kiếp biết rằng chúng ta đang ử đây đợi hắn sao? Nếu hắn tùy tiện lui ra, không xuất hiện nữa, không phải cạm bẫy bố trí liền vô dụng rồi sao?

Thật vất vả mới dụ được Đường Kiếp tới đây, bởi vì hành động lỗ mãng đó mà dọa hắn chạy mất, thì đúng là rất oan mà.

Lương Chân Nhân cũng biết chính mình nói một câu không có đầu óc, chỉ có thể cúi thấp đầu nói:
- Ta chẳng qua là cảm thấy có phân thân ở đây, Đường Kiếp chắc chắn sẽ không tiến vào các đâu, nên nhất định phải nghĩ cách giải quyết vấn đề này.

Đây vốn là điều mà gã không có biện pháp, Nam Ngưng Giang lại đột nhiên nói:
- Đúng thế, vẫn phải xuống tay trên phân thân này trước.

Mọi người cùng nhau đưa mắt nhìn Nam Ngưng Giang. Nam Ngưng Giang đã quay đầu nói:
- Lê Đường chủ, khách nhân tới tham dự đều đã tới đông đủ cả rồi chứ?

- Cũng gần như đầy đủ rồi.

- Đươc!
Nam Ngưng Giang liền nói:
- Truyền lệnh xuống đóng cửa các lại, khởi động lồng phòng ngự.

- Hả?
Mọi người đều giật mình. Làm như vậy, Đường Kiếp sẽ chắc chắn không tiến vào hội đấu giá rồi.

Vị bát muội nhảy dựng lên nói:
- Đúng thế, đóng cửa các, bắt đầu khởi động lồng phòng ngự, sau khi đóng cửa, Đường Kiếp nếu muốn khống chế phân thân sẽ khó khăn hơn nhiều. Đến lúc đó hắn sẽ buông tha tất cả, hoặc phải tới gần Thiên Các.

Lúc này mọi người mới chợt hiểu ra.

Đường Kiếp nếu đã phái phân thân tới đây, thì chứng tỏ hắn có ý đồ với Ngũ Khí Triều Nguyên Đan đấy. Một khi đóng các lại, Đường Kiếp cũng không thể tiếp tục khống chế phục chế thể, phục chế thể tất tan biến, lúc đó tác dụng của phục chế thể cũng mất đi.

Bởi vì hành động đóng cửa các khi hội đấu giá bắt đầu, khởi động phòng ngự Thiên Hoa hoàn toàn thể hiện sự an toàn, bởi vậy Đường Kiếp sẽ không thể xác định là người của Thiên Thần Cung mai phục bên trong, cho nên hắn rất có thể sẽ chủ động tiếp cận Pháp Hoa Thiên Các, cho bọn họ cơ hội ra tay.

Hiểu được ý của Nam Ngưng Giang, Lê Bình Minh nói:
- Phòng ngự Thiên Hoa một khi được mở ra, khả năng phong tỏa cực cao, chỉ sợ tới lúc đó Đường Kiếp có đứng cạnh cửa cũng không khống chế được phân thân, mà hắn chưa chắc đã bằng lòng mạo hiểm lớn như vây.

- Vây mở một con đường khác.
Nam Ngưng Giang trả lời:
- Mỗi người giữ một đường, cũng đồng nghĩa với việc lưu lại cho mình một con đường.

Phục chế thể của Đường Kiếp trong Pháp Hoa Thiên Các đã ngồi xuống, chờ hội đấu giá bắt đầu. Lưu Lão Tứ cũng ngồi cách đó không xa, Đường Kiếp và gã chỉ liếc mắt nhìn lướt qua nhau, sau đó không hề nhìn về phía nhau nữa, để tránh đối phương sinh nghi ngờ.

Bên cạnh hắn có một vị công tử trẻ tuổi, tiến lại gần hắn nói:
- Huynh đệ, một mình hay nhập hội?

- Hả?
Đường Kiếp kinh ngạc nhìn vị công tử trẻ tuổi, thấy người này cũng là kẻ tu luyện đấy, tuy nhiên cảnh giới bình thường, chỉ vừa nhập Thoát Phàm, lúc này trong tay còn cầm theo chiếc quạt phe phẩy.

Nhìn nét mặt của Đường Kiếp, công tử đó cười ha hả nói:
- Không biết? Hỏi ngươi là đến đây để đấu giá hay cùng người hợp tác?