Đường Kiếp cười nói:
- Không cần chú ý mấy thứ đó, con người vốn là như vậy. Chúng ta từ không thích ứng đến thích ứng, sau đó lại bắt đầu không thích ứng mới. Giống như tu luyện vậy, khi vừa bước vào cảnh giới mới, chỉ cảm thấy nơi nơi là các cánh cửa. Càng tu luyện càng trở nên quen thuộc, vận chuyển lưu loát, hành pháp tự nhiên, rồi lại tiến vào một cảnh giới mới, lại gặp phải khốn cảnh mới.

Lưu Lão Tứ nghe thấy vậy, chỉ mỉm cười rồi khoát tay nói:
- Nếu như lời ngươi nói, nếu ta tu luyện đã tới tận cùng, chẳng lẽ sinh mạng cũng đã tới cuối đường rồi?

Đường Kiếp vội ngăn gã lại:
- Lưu Lão không nên nói như vậy, cuộc đời của ngươi giờ mới bắt đầu, trở lại Văn Tâm, nhưng ngày tháng sau này còn đang chờ đợi ngươi đó.

- Đúng vậy đúng vậy, ít nhất cũng không phải ngày ngày lo lắng bị người ta phát hiện ra thân phận.
Lưu Lão Tứ ngửa mặt lên trời cười ha hả, lúc này mới có vài phần hưng phấn vì sắp thoát khỏi nơi này.

Tiếp theo hai người lại thảo luận một chút về những chi tiết có khả năng phát sinh trong hội đấu giá.

Thảo luận xong đều rời đi để chuẩn bị.

Lưu Lão Tứ vốn là thương nhân Đông Hà Châu, bởi vậy thân phận cngx không có vấn đề gì, lại thêm nữa đây là nhiệm vụ cuối cùng ở đây, nên cũng không sợ bị bại lộ.

Đường Kiếp bên này thì vô cùng bận rộn, hắn từ chỗ Tịch Thương Nguyệt biết được Thiên Thần Cung kỳ thực cũng e dè hắn, vì sợ rút dây động rừng, không ngờ lại lựa chọn rụt cổ không ra. Địch lui thì ta tiến, la gan của hắn cũng to lên, công khai náo loạn ở trong thành, đương nhiên bề ngoài tất nhiên là phải thay đổi đấy.

Cứ như vậy liên tiếp bận rộn hai ngày liền.

Ngày mai sẽ là ngày bắt đầu hội đấu giá

Đêm hôm đó, Đường Kiếp đã hoàn thành công tác chuẩn bị cuối cùng.

Nhìn tia sáng cuối cùng biến mất, Đường Kiếp từ từ phát ra tiếng thở dài:
- Ta từ khi tập trận đạo tới nay, chưa bao giờ chếc ác qua trận pháp hung ác như vậy, không ngờ hôm nay lại làm. Vì mưu lợi cho bản thân, bố trí dân chúng toàn thành vào chỗ chết, Y Y, ngươi nói có phải ta quá độc ác hay không?

- Huynh không muốn giết bọn họ, nhưng bọn họ lại muốn giết huynh.
Y Y lớn tiếng nói:
- Huynh chỉ là vì muốn tiếp tục sống sót mà thôi.

- Vì muốn muốn sống tiếp, mà có thể kéo theo nhiều người xuống nước như vậy sao, đưa ma toàn bộ tính mạng của bọn họ?

- Bất quá là quay về với trời đất mà thôi, người tu đạo, hà tất phải coi trọng sinh tử như vậy chứ.
Y Y bĩu môi nói:
- Có sinh có diệt, chính là chính đạo nhân gian.

Đường Kiếp hơi ngẩn người:
- Có sinh có diệt, chính là chính đạo nhân gian. Nói vậy chẳng phải là, có phải chỉ có một con đường, có sinh có diệt cũng là một con đường?

Hắn cúi đầu suy ngẫm trong chốc lát, đột nhiên giơ tay đánh ra vô số đạo chỉ phong, dừng trên trung tâm của trận pháp.

Y Y thấy vậy ngẩn người ra:
- Sinh môn hé mở? Huynh làm như vậy sẽ khiến những kẻ đó có cơ hội chạy thoát đấy.

Đường Kiếp nhìn trận pháp trước mắt, lẩm bẩm nói:
- Trên trời có đức hiếu sinh, làm việc không thể quá tuyệt tình, lưu lại một con đường… trốn thoát được thì cứ việc trốn, người của Thiên Thần Cung nhiều như vậy, chúng ta cũng không thể giết hết được.

Nói xong hắn xoay người rời đi.

————————————

Sáng sớm ngày hôm sau.

Trên bầu trời thành Cửu Hợp, nghênh đón tia nắng đầu tiên, đồng thời cũng là nghênh đón lần đấu giá mỗi năm thành công.

Hôm nay, thương gia phú hộ giàu có từ các nước đều dũng mãnh tiến vào Hoa Thiên Các trong thành Cửu Hợp.

Trong phòng đấu giá ở Pháp Hoa Thiên Các có một kiện lầu các pháp bảo, thân mình nó chính là một kiện pháp phòng ngự lợi khí pháp bảo, có thể kháng cự, cũng có thể cường công, bên trong có thể chứa được ngàn người, là nơi vô cùng an toàn. Nếu muốn tiến vào nơi này, nếu không có thiệp mời thì không thể vào được.

Đường Kiếp tất nhiên là không có được thứ này, tuy nhiên việc này tất nhiên là không làm khó được hắn.

Trực tiếp xâm nhập vào nhà một vị phú hộ nào đó, đánh ngất người đó là giành được thiệp mời. Nhưng cũng có thể vì phòng bị Đường Kiếp làm như vậy, trước kia trên thiếp mời đều đề tên, nhưng lần này lại để trống, đơn giản chỉ cần có được thiệp mời là có thể tiến vào.

So với Đường Kiếp, Thiên Thần Cung liền có vẻ đơn giản hơn rất nhiều.

Trường đấu giá ở Pháp Hoa Thiên Các có một bí thất, Thập Nhị Ưng đang an vị ở trong căn phòng bí mật số một và số hai, do Đường Chủ Thiên Thần Cung Lê Bình Minh tự mình đón tiếp.

Lê Bình Minh chỉ là Thoát Phàm Cửu Chuyển cảnh giới không cao, nhưng đã là chủ quản nhiều năm của thành Cửu Hợp, là người có nhiều kinh nghiệm, nên một số việc vẫn cần có gã ra mặt.

Lúc này Lê Bình Minh đang cúi mình trước hai người Hà Nhạc Dương và Lý Tùng nói:
- Chung quanh đều đã bố trí xong, chỉ cần Đường Kiếp tiến vào, toàn bộ Pháp Hoa Thiên Các sẽ đóng kín các cửa lại, không có ai ra vào. Bên trên đã hạ tử lệnh xuống, chỉ cần có thể bắt được Đường Kiếp, cho dù mọi người trong buổi đấu giá này chết sạch cũng không vấn đề gì. Hiện tại chỉ chờ Đường Kiếp có tới hay không, có dám tiến vào nơi này hay không thôi.

- Vậy phải dựa vào Hoàng Chân Nhân rồi.
Hà Nhạc Dương có khuôn mặt dài như mặt ngựa, quay đầu nhìn Hoàng Việt bên cạnh cười cười.

Hoàng Việt tuy là Linh Hoàn Chân Nhân, nhỏ hơn gã ta một bậc, nhưng y lại là đệ tử của Thích Vô Niệm, lai lịch phi phàm, cho dù là Hà Nhạc Dương cũng phải khách khí với y.

Cũng may Hoàng Việt cũng không kiêu ngạo tỏ vẻ ta là đệ tử Chân Quân, chỉ nhếch miệng cười đáp:
- Không sợ không nhận ra, chỉ sợ hắn không tới.

Trong lời nói đơn giản, vẫn ẩn giấu một tia ngạo khí và tự tin.

- Hắn sẽ đến.
Lão đại của Thập Nhị Ưng thả nhiên nói.

- Vì sao Nam huynh đệ có thể khẳng định như vậy?
Lý Tùng hỏi.

Lão đại Thập Nhị Ưng vốn họ Nam, tên là Nam Ngưng Giang, chẳng qua mọi người đều gọi gã là Ưng Thủ, ít gọi kỳ danh, nên Lý Tùng là Tâm Ma Chân Nhân mới xưng hô như vậy với gã.

Kỳ thực tình hình hiện tại của bọn họ có chút cổ quái.

Theo như quy định của tiên môn, vốn là người tu vi cao hơn sẽ ở trên, thực lực ai mạnh nhất sẽ làm thủ lĩnh.

Nhưng hiện tại, ngồi ở vị trí đầu lĩnh lại là bốn người, trừ hai vị Tâm Ma Chân Nhân ra, thì chính là Hoàng Việt và Ưng Thủ. Hai người này cảnh giới thấp hơn so với hai người kia, nhưng quyền thế lại không nhỏ, một người là đệ tử Chân Quân, một người là người chủ trì hành động. Bởi vậy địa vị thoạt nhìn còn cao hơn nhiều vị Lý Chân Nhân kia. Lê Bình Minh có lòng muốn nịnh nọt, một lúc có bốn vị lao đại, cũng không biết phải xuống tay từ chỗ nào.

Lúc này Ưng Thủ liền nói:
- Bởi vì hắn là Đường Kiếp. Kẻ này, từ trước tới nay to gan lớn mật, chỉ có chuyện hắn không muốn làm, chứ không có chuyện hắn không dám làm.

Mọi người sau khi nghe xong, tất cả đều im lặng.

Đúng thế, năm đó Đường Kiếp lấy thân phận Linh Đài, đã dám đối kháng với Cố Trường Thanh, có việc gì mà hắn không dám làm đâu?

Nhưng không biết vì sao khi nghe lời này, lại làm cho người ta có cảm giác không đúng chứ?

Dường như bọn họ đối mặt không phải với một đối thủ Thoát Phàm đỉnh cao, mà là một ngọn núi lớn nào đó không thể vượt qua, khiến bọn họ giờ phút này cảm giác như bản thân không biết tự lượng sức mình.

Cũng may cảm giác quái dị này cùng với những người khách tiến vào trường đấu giá mà biến mất, nếu không chỉ sợ mọi người sẽ bị cảm giác này đè nén phun máu mất.

Lần đấu giá ở thành Cửu Hợp này, có tổng cộng một nghìn ba trăm bốn mươi hai kiện bảo vật, dự tính bán đấu giá trong vòng ba ngày, số người tham gia ước chừng khoảng một ngàn năm trăm người.

Một ngàn năm trăm người giàu có tiến vào nơi này, rất nhanh đã lấp đầy Pháp Thiên Hoa Các.

Mọi người đều ngồi vào vị trí, lẳng lặng chờ đợi hội đấu giá bắt đầu.

Không có ai biết, ở trong căn phòng bí mật bên trên, có một người đang đưa mắt đảo qua trên từng người bên dưới một.

Giữa mi tâm của Hoàng Việt, có một con mắt dựng thẳng đang mở ra.

Không giống với con mắt của Đường Kiếp, đó là mắt Đường Kiếp dựng thẳng vì muốn nhìn xa nên có màu lam, còn con mắt của Hoàng Việt thì để phân biệt thật giả, nên có màu vàng kim.

Động sát phân hóa vô số, bởi vì mục đích không giống nhau nên màu sắc cũng không giống nhau. Cố thiên hạ pháp giống nhau, nhưng vẫn có điểm bất đồng.

Lúc này ba mắt mở ra, đã thu toàn bộ khách nhân xuất hiện trên đại điện vào mắt.

Tất cả mọi người đều căng thẳng nhìn Hoàng Việt, Hoàng Việt vừa nhìn vừa lắc đầu, hiển nhiên là đang liên tiếp phủ định, khiến người đứng xem lòng nóng như lửa đốt.

Thẳng tới khi nhìn qua toàn bộ người trong điện, Hoàng Việt cũng không tìm được Đường Kiếp. Lúc này lại có người bên ngoài tiến vào, Hoàng Việt chỉ có thể đưa mắt chăm chú nhìn vào cửa ra vào. Con mắt dựng thẳng mở ra trong một thời gian dài, vừa mỏi vừa xót. Chỉ có điều gã cũng biết chuyện này không nhỏ, nên cho dù mắt mệt mỏi tới mù, cũng không dám buông lỏng dù chỉ một chút.

Thời gian cứ từng giây từng phút trôi qua, thấy người tới càng lúc càng ít, Đường Kiếp vẫn không hề xuất hiện, tất cả mọi người đều vô cùng lo lắng.

Đúng lúc này, Hoàng Viêt đột nhiên run rẩy một chút, sau đó thấp giọng nói:
- Tới rồi.

Gã vừa nói xong, tinh thần mọi người đều rung lên, liền nhìn thấy một người vừa mới bước vào, rõ ràng chính là Đường Kiếp.