Tịch Thương Nguyệt trả lời:
- Ca ca sau khi đồng ý tiến vào Thiên Thần Cung, mới đầu vẫn chưa rời khỏi nước Văn Tâm. Khi đó Thiên Thần Cung chỉ hy vọng ca ca dùng thân phận ám tử ẩn núp ở Văn Tâm. Nhưng sự thực là huynh ấy không ẩn núp được, bề ngoài của huynh ấy có quá nhiều người biết, huynh ấy không giống công tử nên không dễ dàng dịch dung cải trang, hơn nữa huynh ấy trời sinh tình tình cương liệt, động chút là chém giết người ta. Thiên Thần Cung thấy ca ca như vậy, thực không thể làm được ám tử, nhưng ý chí chiến đấu của ca ca rất cao, đúng lúc đó Ưng Đường lại đang cần chọn một vài thiếu niên làm ứng cử viên dự bị cho Thập Nhị Ưng. Mười hai người được chọn đều được huấn luyện khác nhau, trong sso Mạt Ưng chủ yếu là ám sát, huấn luyện tính hung ác và tàn khốc. Ca ca tâm tính kiên định, không ngờ thông qua được khảo nghiệm, dùng thân phận đệ tử tiến vào. Từ đó về sau liền trở thành dự tuyển của Thập Nhị Ưng. Ba năm trước, nguyên bản thập nhị ưng bị đã chết trận. Trong mười người ứng tuyển ca ca đã được chọn, cuối cùng chính thức trở thành Thập Nhị Lang của Ưng Đường.

- Hóa ra là như vậy…
Nghe được câu trả lời của Tịch Thương Nguyệt, Đường Kiếp cũng có chút thổn thức.

Ngẫm nghĩ một chút, hắn nói:
- Đúng rồi, theo cách nói của hai người, thì hai người có được ngày hôm nay là nhờ ôn glaox kia các cược thua nên tặng lại thanh kiếm này, lại còn tặng thêm hai người ba loại môn pháp?

- Vâng, nếu không có lão nhân đó, huynh muội chúng ta cũng không có ngày hôm nay. Chỉ tiếc lão nhân đó như thần long chỉ thấy đầu không thấy đuôi, từ đó về sau liền không gặp lại nữa.
Tịch Thương Nguyệt thở dài nói.

- Thế giới rộng lớn, người tài đông đảo, có khi chính vị kỳ nhân Đại Năng kinh thế nào đó tặng lợi lộc cho các ngươi.
Đường Kiếp cười nói.

Không ngờ tới Tịch Thương Nguyệt lại lắc lắc đầu:
- Kỳ nhân thì không sai, nhưng Đại Năng thì chưa hẳn, tên tuổi người này trong lịch sử cũng không thấy nhắc tới.

- Hả? Không phải ngay cả ông ta là ai hai người cũng không biết sao? Làm sao mà nói lại ông ta không có danh tiếng gì?

- Bửi vì khi ông ta tặng ba môn quyền pháp cho ca ca, có một quyển có đề tặng, ta đoán nếu như không sai, thì đó chính là tên vị lão nhân đó, bởi vì chưa từng nghe nói qua, nên nghĩ là người không có danh tiếng.

- Ừ! Tên là gì vậy?

- Tàng Thanh Phong!

Tàng Thanh Phong.

Nghe thấy tên người này, Đường Kiếp kinh ngạc.

Thế nào lại là ông ta?

Trước khi Đường Kiếp rời khỏi Thủy Nguyệt Động Thiên, bởi vì mấy lời của Hầu Tử, nên Đường Kiếp nhất thời tò mò, muốn tra xét lai lịch của Tàng Thanh Phong.

Thực sự là hắn cũng tra được một ít.

Tàng Thanh Phong đích xác đã từng là đệ tử của Tẩy Nguyệt phái, hơn nữa từ rất lâu trước rồi, vào khoảng một ngàn bốn trăm năm trước. Nếu như còn sống tới hiện tại, luận tư cách cũng là thân phận tổ sư, đáng tiếc là nhiều năm trước ông đã phản bội là sơn môn.

Nguyên nhân phản bội là, có một ngày đệ tử Tẩy Nguyệt phát hiện ra người này tu luyện một môn pháp tà môn.

Tẩy Nguyệt phái cũng không cấm đệ tử học tập pháp thuật của phái khác, chỉ cần có thể công khai nguồn gốc của pháp thuật là được, nếu như có để nộp pháp thuật lên môn phái, thì môn phái còn căn cứ vào giá trị mà khen thưởng.

Nhưng tà môn bí thuật không được nằm trong số này, ví dụ như Qủy Kinh của Dưỡng Qủy Tông, chính là tuyệt đối không được tu luyện.

Tàng Thanh Phong tu luyện là loại tà môn bí pháp nào, trong điển tịch cũng không thấy nói, chỉ nói người này dường như lai lịch thần bí, Tẩy Nguyệt phái đã cảm thấy ông ta có vấn đề từ lâu, vẫn một mực chú ý. Cuối cùng sau khi phát hiện vấn đề, đang chuẩn bị động thủ, thì lại để người này bỏ chạy mất.

Điều này thì cũng đành chịu.

Nhưng thứ chân chính khiến Đường Kiếp cảm thấy kỳ quái đó là, người mà Tẩy Nguyệt phái phái ra để truy bắt Tàng Thanh Phong.

Huyền Cửu Tiêu, Lăng Xung Nguyệt, Thần Vô Cữu.

Những người này mới nghe thì tên tuổi đều không có chút nổi bật nào, nhưng chỉ sau khi tiến vào Thủy Nguyệt Động Thiên, hoặc người biết rõ thực lực của môn phái mới biết được thân phận của bọn họ.

Bọn họ năm đó đều là những đại nhân vật lừng lẫy của Tẩy Nguyệt phái, địa vị giống như Vương Tuyệt Diệt của Thất Tuyệt Môn, hay là Đường Kiếp của Tẩy Nguyệt phái vậy.

Nhưng mà những người này đều lần lượt biến mất.

Bọn họ đều chết hết, chết trong tay của Tàng Thanh Phong.

Đoạn thời gian đó, có thể nói là những năm tháng hắc ám nhất của Tẩy Nguyệt phái, lần lượt từng thiên tài được phái ra truy sát Tàng Thanh Phong, nhưng rồi lại chết dưới kiếm của ông ta. Dường như bất kể có bao nhiêu người được phái đi, cuối cùng đều chỉ có một kết cục. Bao nhiêu thiên tài chưa kịp tạo nên danh tiếng gì, cứ như vậy tan biến trên con đường tu luyện.

Huyền Cửu Tiêu, vị này là thiên tàu mạnh nhất Tẩy Nguyệt phái lúc đó, nghe nói chỉ dùng ba mươi năm là đã tiến vào Thiên Tâm Cảnh, Tử Phủ cũng có thể, tiền đồ vô lượng, nhưng cuối cùng lại chết trong tay Tàng Thanh Phong.

Lăng Xung Nguyệt, vị này là người có kiếm thuật mạnh nhất Tẩy Nguyệt phái, nghe nói nếu ông ta không chết dưới tay Tàng Thanh Phong, thì chính ông ta mới là người chưởng kiếm nhân của Tẩy Nguyệt phái, chứ thế nào cũng không thể tới lượt Tiêu Biệt Hàn.

Thần Vô Cữu, nghê nói có tướng Chưởng Môn, trong lòng có tính toán,, diệu tính vô song, từng tự mình bày ra Tuyệt Sát đại trận, đuổi giết Tàng Thanh Phong. Lúc ấy nhất thời nghĩ rằng ông ta có thể giết chết Tàng Thanh Phong, khi trận pháp kết thúc còn tìm được không ít những dấu vết không đầy đủ của thi thể, cũng có vũ linh triều chứng tỏ người đã chết. Không ngờ tới một trăm năm sau, Tàng Thanh Phong lại xuất hiện, chỉ có điều thực lực giảm sút, từ Tâm Ma kỳ giảm xuống Thoát Phàm đỉnh cao, mặc dù như vậy, nhưng vẫn ẩn thân ở một bên, bùng lên một kích, giết chết Thần Vô Cữu.

Việc này từng bị coi là tin nhảm, vì lấy khả năng Thoát Phàm đỉnh cao, dù có thế nào cũng không thể chỉ một kiếm mà giết được Thần Vô Cừu, người đã gần sát bậc Hóa Hồn.

Nhưng hiện tại Đường Kiếp biết rằng, đó không phải tin vịt, đó chính là xá thân kiếm.

Trừ lần đó ra, Tẩy Nguyệt phái trên dưới chỉ còn có khoảng một trăm người tài bị Tàng Thanh Phong giết chết, có thể nói trong Tẩy Nguyệt phái dấy lên một hồi gió tanh mưa máu.

Nghe nói cuối cùng vị Vân sư tổ tự mình ra tay, trước tiên hạ dấu hiệu trên người một gã đệ tử, sau đó lấy người đó làm mồi nhử Tàng Thanh Phong ra tay, cuối cùng thi triển phương pháp thông thiên, ở ngoài ngàn dặm phát động công kích, nghiền nát Tàng Thanh Phong thành bột.

Chiếc hồ do chưởng phong đó tạo thành tới giờ vẫn còn tồn tại, chính là hồ Vân Tiên nổi danh ở Văn Tâm.

Nhưng mà sau khi thu tay lại, vị Vân sư tổ lại lắc đầu nói:
- Yêu nghiệt khó trừ, tro tàn vẫn có thể bùng cháy. Một chưởng này cũng chỉ có thể thái bình được mấy trăm năm mà thôi.

Nghe ngụ ý trong câu nói, chính là Tàng Thanh Phong vẫn chưa chết.

Tuy nhiên sau sự việc đó, những tin tức liên quan tới Tàng Thanh Phong đều bị giấu kín, thế gian không được lưu truyền chuyện của Tàng Thanh Phong, Đường Kiếp có thể biết nhiều đến vậy, chính là vì địa vị của hắn ở trong Tẩy Nguyệt phái càng ngày càng thịnh, người nắm giữ điển tịch muốn nịnh bợ hắn, nên mới cho hắn xem đấy.

Không ngờ tới chính là, hôm nay Đường Kiếp lại nghe thấy tên của Tàng Thanh Phong.

Vân sư tổ nói không sai, người kia quả nhiên là yêu nghiệt, ngay cả Tiên Đài Đại Năng cũng không thể giết chết y được.

Mà hiện tại ông ta lại xuất hiện lần nữa, chỉ có điều lần này, ông ta không tự mình ra tay giết người của Tẩy Nguyệt phái, mà ngược lại tặng Tịch Tàn Ngân một thanh kiếm, ba bộ pháp môn.

Điều này khiến cho Đường Kiếp cảm thấy nghi ngờ.

Hiểu biết của hắn đối với Tàng Thanh Phong vẫn như cũ, không nhiều, nhưng hắn biết rằng trên đời chẳng bao giờ có bánh rơi từ trên trời xuống cả.

Từ khi Tịch Tàn Ngân có được Vô Lượng Kiếm và xả thân kiếm pháp, liền có thể vượt hai cấp giết người, loại bí thuật này tuyệt đối không phải là đồ chơi của con nít, mà chính là tiên pháp thần công.

Đồ tốt như vậy, lại dễ dàng tặng cho Tịch Tàn Ngân, thực có chút không thể nào hiểu nổi, bởi vậy trong lòng hắn đã quyết định, phải tìm cơ hội gặp mặt Tịch Tàn Ngân, đồng thời cũng muốn xem kiếm pháp của gã.

Cũng may Tịch Tàn Ngân cũng có ý đó.

Sau khi kể hết mọi chuyện đã xảy ra, Tịch Thương Nguyệt nói:
- Biết được công tử tới Mạc Khâu, ca ca luôn rất lo lắng cho ngài. Đáng tiếc không thể tìm được công tử, nên huynh muội ta nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ còn cách dùng phương pháp hiện thân, để công tử tới gặp chúng ta. Cuối cùng cũng đạt được tâm nguyện, khiến công tử gặp được ca ca.

- Cô có biện pháp để ta gặp được Tàn Ngân?

Tịch Thương Nguyệt lắc đầu:
- Bọn họ hiện tại đang ở trong một gian phòng ở phố Bạch Thủy, không thể dễ dàng rời khỏi đó được. Bọn họ biết rằng công tử để ý Ngũ Khí Triều Nguyên Đan, đã quyết định sẽ ra tay ở đó, trước đó không muốn kinh động ngài. Ca ca lợi dụng Hắc Sát mới đánh vỡ quy củ, đáng tiếc sau khi hiện hìn liền phải trở về, trong thời gian ngắn không thể độc hành, phải tìm cơ hội mới được.

- Qủa nhiên là phố Bạch Thủy, số hai mươi tám hay là số ba mươi hai?

Ánh mắt Tịch Thương Nguyệt sáng lên:
- Qủa nhiên là không giấu được công tử, vốn tưởng rằng đưa được tin tức hữu dụng cho công tử cơ.

- Các ngươi đương nhiên là có thể, ta biết rằng nơi đó có bao nhiêu Tâm Ma, bao nhiêu Linh Hoàn, nhưng ta không biết đó là những ai, và có năng lực gì.