Nghe thấy vậy, Đường Kiếp cười cười, lấy ra mấy linh tiền đặt vào tay tiểu nhị rót trà, nói:
- Đi giúp ta thông báo với vị Thương Nguyệt cô nương kia, nói là có Kim Thiếu Thu cầu kiến.
Kim Thiếu Thu chính là Kim công tử, kẻ ngày trước cướp đoạt Tịch Thương Nguyệt, bị Đường Kiếp giết toàn gia.
Thời gian trôi qua mọi chuyện cũng thay đổi, nhiều người năm đó hoặc ngay cả Hứa Đô, Tịch Tàn Nguyệt cũng đã lãng quên, nhưng vị thiếu gia từng cường đoạt cướp đi nàng, mười mấy năm trước muốn nàng sơ tẩy chính là Kim gia Kim công tử, nàng nhất định sẽ không quên được.
Đường Kiếp dùng tên kẻ này để cầu kiến, Tịch Thương Nguyệt hiển nhiên sẽ biết là ai đến.
Kẻ rót trà vừa thấy linh tiền liền mừng rỡ, mặt mày hớn hở, tuy nhiên vừa nghe yêu cầu của Đường Kiếp, lại nhăn mặt nói:
- Hiện tại tâm trạng của cô nương đó không tốt, nói ai cũng không muốn gặp.
- Ngươi chỉ cần đi lên truyền lời, nếu không gặp được, thì ta cũng không trách ngươi.
Tiểu nhị thấy vậy mừng rỡ, vọi vàng đi truyền lời cho vị cô nương đó.
Một lát sau gã quay trở lại, chắp tay hành lễ với Đường Kiếp nói:
- Chúc mừng côn tử, cô nương bằng lòng gặp ngài, ở tại đông sương phòng.
Nói xong liền dẫn Đường Kiếp đi.
Đi theo tiểu nhị, tới một gian nhã phòng nhỏ, sau đó tiểu nhị liền hô lớn một tiếng:
- Cô nương, người đã tới.
Sau đó liền thối lui.
Trong phòng truyền đến một giọng nữ tử dịu dàng:
- Công tử nếu đã đên đây, sao còn không vào ngồi một lát?
Đường Kiếp đẩy cửa tiến vào, chỉ thấy một cô gái đang ngồi trước đầu giường cách đó không xa, khuôn mặt có vài phần giống với Tịch Thương Nguyệt năm đó, chỉ có điều giờ không còn vẻ thanh thuần, đang ngồi trước bàn trang điểm vẽ lông mày, cử chỉ thản nhiên, mang theo vài phần tự tin và anh khí.
Đường Kiếp không khỏi thốt lên lời tán thưởng:
- Tiểu cô nương năm đó, cuối cùng cũng trưởng thành rồi.
Tịch Thương Nguyệt ngẩng đầu, nhìn về phía Đường Kiếp, khóe miệng nở ra nụ cười mỉm.
Nàng duyên dáng đứng dậy, đi tới trước mặt Đường Kiếp:
- Thương Nguyệt bái kiến công tử, nhiều năm không gặp, phong thái công tử vẫn như trước.
- Khách khí rồi.
Đường Kiếp nâng nàng dậy, hai người nhận ra nhau, Tịch Thương Nguyệt mới dẫn Đường Kiếp vào phòng sau đó đóng cửa lại.
Động tác này có chút mờ ám, Đường Kiếp lại biết đó là ẩn ý, tay phải lập thức thi pháp, điểm vào các nơi, tìm kiếm xem nơi này có bị giám thị hay không.
Tịch Thương Nguyệt thấy vậy nói:
- Công tử yên tâm, nơi đây đã được ta bố trí từ lâu, không có ai có thể giám thị nơi này.
- Vậy thì tốt rồi.
Đường Kiếp nói thì nói vậy, nhưng tay vẫn bày một trận pháp thăm dò, nếu có ai đó tới gần, hắn có thể lập tức trong thời gian ngắn phát hiện ra.
Tịch Thương Nguyêt cũng không nghĩ ngợi gì, trái lại khen:
- Công tử cẩn thận như vậy, chẳng trách tới bây giờ Thiên Thần Cung vẫn không tìm được công tử.
- Là may mắn mà thôi. Đúng rồi, Tàn Ngân hiện tại thế nào rồi?
Đường Kiếp tìm ghế rồi ngồi xuống.
- Hiện tại huynh ấy đang ở Thiên Thần Cung, là một trong mười hai ưng của Ưng Đường, rất khỏe mạnh.
- Tại sao lại chạy tới Thiên Thần Cung vậy?
Đường Kiếp không hiểu hỏi.
Lục đại phái tuyển người cực nghiêm, ngày đó Đường Kiếp vì muốn vào được học viện Tẩy Nguyệt, đã tốn không biết bao nhiêu tâm lực, không ngờ Tịch Tàn Ngân lại dễ dàng tiến vào Thiên Thần Cung đến vậy.
- Chuyện này nói ra thì dài lắm.
Tịch Thương Nguyệt chậm rãi thở dài một tiếng, kể lại toàn bộ mọi chuyện mà huynh muội hai người trải qua trong mấy năm qua.
Hóa ra năm đó, sau khi Tịch Tàn Ngân có được Vô Lượng kiếm, liền lưu lạc với Tịch Thương Nguyệt. Gã muốn đợi Đường Kiếp trở về, thì đi theo Đường Kiếp.
Nhưng dù sao gã cũng là người trẻ tuổi, làm việc không đủ cơ mật, lúc trước dùng Vô Lượng kiếm giết người, kỳ thực cũng có không ít người biết đôi huynh muội này. Hiện giờ người truy lùng bọn họ đều đã chết hết, tất nhiên chính là do bọn họ làm.
Ở thời đại này, giết người cũng không phải chuyện lớn gì. Tuy nhiên những người tu khi giết người, cũng đều có chừng mực cả, trước khi giết người còn phải tìm lý do. Không thể không phân trắng đen, cứ tùy ý giết người lung tung được, nếu không sẽ sớm bị xử lý.
Tịch Tàn Ngân dù sao cũng chỉ là đứa nhỏ, làm việc không chặt chẽ, nên kết cục chính là bị đuổi giết.
Vì thế huynh muội hai người bắt đầu một phen chạy trối chết.
Chính vì lần chạy trối chết đó, khiến cho bọn họ hoàn toàn mất đi cơ hội trở lại bên người Đường Kiếp, trong lúc chạy trốn, Tịch Tàn Ngân dùng Vô Lượng không ngừng giết truy binh, khiến cho nợ máu trong tay càng lúc càng nhiều.
Bởi vì đuổi giết họ đều đại biểu cho lực lượng chính thống, bởi vậy trong đó cũng có cả người của Tẩy Nguyệt phái.
Đường Kiếp không biết, Tịch Tàn Ngân còn được học viện Tẩy Nguyệt treo thưởng trên bảng nhiệm vụ, chẳng qua là Đường Kiếp trường kỳ bế quan không ra ngoài, nên không biết những việc này, cho đến khi nhiệm vụ không thể hoàn thành nên tự động bị hủy bỏ.
Chính vì nguyên nhân này, cho nên Tịch Tàn Ngân mới ý thức được, lúc này mà trở lại tìm Đường Kiếp đã vô dụng rồi.
Bởi vì Vô Lượng kiếm không bị khống chế, gã đã tạo ra quá nhiều sát nghiệt, dưới tình huống như vậy, mặc dù là Đường Kiếp cũng không giúp được gã, nếu vẫn cứng đầu đi gặp hắn, chỉ là kéo hắn xuống nước cùng mình.
Tịch Tàn Ngân cũng là người có cốt khí, bởi vậy nên thà rằng không nói cho Đường Kiếp, chỉ thoái thác mình có việc, nên không hề tới học viện.
Nhưng trong gã vẫn một lòng muốn tu tiên.
Đúng lúc đó, người của Thiên Thần Cung tìm tới gã.
- Thiên Thần Cung? Bọn họ biết hai người là người nước Văn Tâm?
Đường Kiếp kinh hãi.
- Vâng biết ca ca, chứ không biết ta.
Tịch Thương Nguyệt trả lời.
Thiên Thần Cung tìm tới Tịch Tàn Ngân, cũng không phải là không có ý định.
Nhiều năm qua, Lục đại phái đề phòng lẫn nhau, đều có ám tử khắp nơi. Muốn có được một ám tử cũng không phải chuyện dễ dàng, theo góc độ suy nghĩ của người tu, tu tiên vì tiêu dao và trường sinh, ai cũng không muốn làm kẻ bán mạng, mai danh ẩn tích, làm một quân cờ.
Chính vì nguyên nhân này, nếu muốn thu được một ám tử, thì cần phải tìm được người có lai lịch đặc biệt.
Ví dụ như Thư Danh Dương, chính là một người như vậy.
Gã chính là người Văn Tâm, nhưng lại vì muốn hận hủy gia mà bán mạng cho Thiên Thần Cung.
Tịch Tàn Ngân cũng giống như vậy.
Đã có quá nhiều người Văn Tâm chết trong tay của gã, nên dù gã nghĩ thế nào, gã cũng đã trở thành tội phạm mà Tẩy Nguyệt phái truy nã, Tẩy Nguyệt phái sẽ không bỏ qua cho gã.
Hơn nữa trước kia gã từng gặp chuyện không may ở mỏ quặng, cho nên đối với Văn Tâm cũng không hề có lòng trung thành, đối với Tẩy Nguyệt phái lại càng không có tình cảm gì cả.
Hơn nữa biểu hiện của gã ngoài chiến lực hùng mạnh, còn có ý chí chiến đấu bất khuất và trí tuệ trong khi chạy trốn, Thiên Thần Cung tất nhiên sẽ chú ý tới gã.
Phải nói là, bọn họ nghĩ không hề sai.
Tịch Tàn Ngân kỳ thực không hề có chút tình cảm nào với nước Văn Tâm và Tẩy Nguyệt phái, chỉ là bọn họ hoàn toàn không biết, ở nước Văn Tâm, trong Tẩy Nguyệt phái, có một người mà gã tuyệt đối sẽ không gây thương tổn, mà người đó lại chính là Đường Kiếp.
Điểm này, bởi vì thời gian Đường Kiếp và Tịch Tàn Ngân tiếp xúc quá ngắn, nên Thiên Thần Cung vẫn chưa điều tra ra.
Trên thực tế bọn họ không chỉ không biết việc này, thậm chí còn không biết Tịch Tàn Ngân có một muội muội. Bởi vì trước đó, Tịch Tàn Ngân cố ý bày một màn kịch, muội muội chết giả.
Tịch Thương Nguyệt sau khi giả chết cũng không rời đi, mà thay đổi thân phận tiếp tục đi theo bên người ca ca, hai người có phương pháp liên hệ bí mật. vì thế hai huynh muội cú như vậy một sáng một tối, trêu chọc truy binh Tẩy Nguyệt phái, cho tới khi Thiên Thần Cung xuất hiện.
Sau khi nhận được phao cứu mạng mà Thiên Thần Cung ném ra, hai huynh muội sau khi bàn bạc, cảm thấy cứ trốn chạy thế này không phải chuyện hay, quyết định đi theo Thiên Thần Cung. Hơn nữa ân oán của Đường Kiếp và Thiên Thần Cung bọn họ cũng biết rõ, lúc đó cảm thấy gia nhập Thiên Thần Cung có lẽ tương lai có thể trợ giúp Đường Kiếp.
Ôm ý tưởng này, hai huynh muội liền đầu quân cho Thiên Thần Cung, cho tới ngày hôm nay.
Sự việc ngày hôm nay, đúng như Đường Kiếp dự đoán, đích thực là Tịch Tàn Ngân cố ý để Đường Kiếp nhìn thấy mình, khiến cho hắn đi tìm mình, thuận tiện cũng giúp Đường Kiếp xử lý một Chân Nhân.
Đoạn từng trải này nghe thì đơn giản, nói ra lại rất dài, đặc biêt là thời gian ở nước Văn Tâm bị người ta đuổi giết, trải qua vài lần suýt chết, nhưng gã vẫn còn sống, tuy rằng Tịch Thương Nguyệt nói nghe vô cùng bình thản, nhưng Đường Kiếp lại nghe ra hương vị kinh tâm động phách.
Chỉ riêng đoạn thời gian đó, cũng không kém các loại phiêu lưu nguy hiểm mà Đường Kiếp trải qua trong mấy năm nay.
Nghe nói thời điểm Tịch Tàn Ngân vô cùng tàn nhẫn, thậm chí lấy sức một mình mình đánh bừa, liều mạng giết được một vị người tu Thoát Phàm.
Giết một Thoát Phàm đương nhiên không phải rất giỏi, nhưng phải biết rằng khi đó Tịch Tàn Ngân mới vào con đường tu tiên không lâu, nói cách khác thì tiểu tử này vượt cấp giết người, còn ác liệt hơn Đường Kiếp nhiều. Đường Kiếp đa phần đều vượt một cấp giết người, nhưng Tịch Tàn Ngân lại thường xuyên vượt hai bậc giết người, số người mà gã vượt hai cấp giết người cao hơn Đường Kiếp nhiều lần, nghe xong mà Đường Kiếp cũng không còn gì để nói.
- Trong khoảng thời gian này… hai người vất vả rồi.
Sau khi nghe xong, Đường Kiếp cũng chỉ có thể nói:
- Đúng rồi, vậy Tàn Ngân làm thế nào mà trở thành thập nhị ưng vậy?