Đứng trước thi thể Hắc Sát, sắc mặt cả đám người của Thiên Thần Cung đều âm trầm.

Một canh giờ trước còn khỏe mạnh như rồng như hổ, giờ đã như vậy mà chết rồi, hơn nữa còn là chết dưới kiếm của chính mình.

Điều này thực khiến cho người ta có chút khó mà thừa nhận được.

Mười hai Ưng lão nhìn về phía Tịch Tàn Ngân:
- Ngươi đã nói sẽ không có chuyện gì xảy ra cơ mà.

Tịch Tàn Ngân đã không ẩn thân nữa, mà công khai xuất hiện, chỉ có điều khuôn mặt trở nên trắng như tuyết.

Tịch Tàn Ngân đã không ẩn thân nữa, mà công khai xuất hiện, chỉ có điều khuôn mặt trở nên trắng như tuyết.

Kiếm của gã tuy rằng hùng mạnh, nhưng cũng chỉ là một kích khí lực. Một kích phát ra, dù có tác dụng hay không cũng là dốc toàn lực, không còn khả năng tiếp tục ra tay nữa, có thể nói chính là dùng phương thức một kích để kết thúc chiến đấu. Chính vì nguyên nhân đó, nên gã có thể dùng thân thể Cửu Chuyển giết chết Hắc Sát.

Nếu như kiếm kia của gã không đắc thủ, thì người chết chính là gã.

- Ta chưa hề nói là sẽ không có chuyện gì cả.
Lúc này Tịch Tàn Ngân trả lời:
- Ta nói là nếu như gã dám sinh sự, thì ta sẽ giết gã.

- Nhưng thế thì có tác dụng gì chứ? Mọi chuyện cũng xảy ra rồi.
Một Chân Nhân giận dữ mắng mỏ:
- Hiện tại Hắc Sát cùng ngươi tranh đấu, náo lloanj cả thành đều biết chuyện. Một kiếm của ngươi, không thể ngăn cản được mọi chuyện, ngược lại là giết người của phe mình. Ngươi lợi hại, thập nhị tiểu tử, việc này nhất định phải báo cho thượng cấp biết, ngươi tự tiện ra tay giết người phe mình, nhất định phải dùng quy môn xử lý.

Một nữ tử xinh đệp trong mười hai Ưng ho nhẹ một tiếng:
- Cũng không thể nói như vậy. Thực sự trước khi xuất phát tiểu thập nhị co nói, nếu Hắc Sát gây chuyện thì sẽ giết chết gã. Chúng ta thấy việc này nghiêm trọng, vì bắt Đường Kiếp, Thiên Thần Cung đã bỏ bao tâm huyết, làm sao có thể vì một người mà bị ảnh hưởng. Tiểu thập nhi dù sao cũng chỉ là tráng sĩ tự chặt cổ tay mình, còn hành động này hữu dụng hay vô dụng, thì cũng không phải do Lương Chân Nhân ngài định đoạt, cần phải người trong Cung mới làm chủ được.

- Nhưng thả Hắc Sát ra cũng là do gã đề nghị đấy.

- Nhưng là do chúng ta cho phép đấy, Lương Chân Nhân, ta biết ngài và Hắc Sát là bằng hữu tốt, nhưng cũng không thể vì vậy mà chúng ta vu oan cho tiểu thập nhị được đúng không? Gã tuy ra tay có chút tàn nhẫn, nhưng chẳng phải là vì lúc đó không còn biên pháp nào khác sao? Chuyện Hắc Sát xuất môn, vốn là do tiểu thập nhị đề nghị, nhưng lại không thể nói đó là lỗi của gã, dù sao gã cũng không làm chủ được mọi chuyện, mà là do hai vị Chân Nhân Hà, Lý cùng lão đại nhân nhà ta quyết định.
Ngũ đệ trong thập nhị Ưng cũng nói.

Lời này vừa nói xong, Lương Chân Nhân lập tức không dám nói gì nữa.

Gã cũng không dám đổ trách nhiệm lên người hai vị có thực lực Tâm Ma.

Hơn nữa thập nhị Ưng cũng nói không sai, việc này tuy là chủ ý của Tịch Tàn Ngân, nhưng mà cũng do mọi người gật đầu, không thể vừa xảy ra chuyện liền đổ trách nhiệm lên trên đầu tiểu thập nhị.

Lúc này chỉ có thể oán hận nói:
- Ai màI biết tiểu tử này muốn gì chứ, có khi gã ngầm giúp Đường Kiếp, không tin được người Văn Tâm.

Thập nhị Ưng lão sắc mặt đều đại biến:
- Câm miệng! Tiểu thập nhị lai lịch thế nào, mọi người ở đây đều rõ ràng, không cần ngươi phải nhắc nhở. Gã có thể trở thành một trong mười hai ưng, tất nhiên là thông qua được khảo nghiệm, thực sự là trung thành đấy, nếu như ngươi lại dám nói như thế nữa, cẩn thận ta định tội ngươi phỉ báng hãm hại người khác báo vào trong Cung.

Ông vừa nói xong, vị Lương Chân Nhân kia liền không dám nói thêm lời nào nữa, chỉ có thể cả giận nói:
- Lão tử không quản chuyện này nữa.

Sau đó phất tay, tự mình trở về phòng.

Thập nhị Ưng lão thấy vậy, cũng chỉ có thể thở dài một tiếng, quay đầu nhìn Tịch Tàn Ngân:
- Ngươi không sao chứ?

Tịch Tàn Ngân nghiêng nghiêng đầu:
- Vừa mới hấp thụ một chút huyết khí của linh hoàn, cảm giác không tồi.

Lão đại bật cười:
- Ngươi ý à… đi thôi.

- Vậy mọi chuyện ở đây thì sao?
Một người trong thập nhị Ưng hỏi.

- Mọi chuyện đã xảy ra rồi, nhiều lời cũng vô ích, xứ để thuận theo tự nhiên đi.
Lão đại chậm rãi nói.

Lúc này đây, ông ta chỉ có thể hy vọng Đường Kiếp không chứng kiến cảnh này, hoặc là sau khi chứng kiến thì với phong cách to gan lớn mật của hắn, hắn cũng không thèm quan tâm.

Trận chiến ở Phiêu Hồng Lâu, đến đi cũng quá nhanh rồi.

Khi người của Thiên Thần Cung đều phải tránh đi, bên dưới vẫn có bao nhiêu người tụ tập một chỗ, châu đầu ghé tai nghị luận, mãi sau vẫn không chịu rời đi.

Dù sao náo nhiệt như vậy, đối với bọn họ mà nói, đâu phải dễ dàng được chứng kiến chứ.

Đứng trong đám người, Đường Kiếp vắt tay sau lưng lủi vào trong đám người rời đi.

Những tiếng ồn ào nghị luận lần lượt chui vào trong tai hắn, trong đó có không ít người có kinh nghiệm sinh động vô cùng miêu tả, còn bỏ qua rất nhiều tình tiết, sau đó cố ý khuếch đại mọi chuyện, cảnh long tranh hổ đấu được dựng lên trước mắt Đường Kiếp.

Khiến Đường Kiếp cảm thấy vô cùng thú vị.

Cô nương kia tên gọi là Thương Nguyệt.

Tên gọi này hắn vô cùng quen thuộc, bởi vì nó cũng là tên muội muội của Tịch Tàn Ngân.

Muội muội của Tịch Tàn Ngân, làm sao lại có thể chạy tới thanh lâu treo biển bán mình chứ?

Tịch Tàn Ngân tại sao phải phẫn nộ tới mức giết Hắc Sát chứ?

- Thập Nhị Lang…
Đường Kiếp nhẹ nhàng nhắc lại tên người này.

Đường Kiếp không biết đây có phải là cách Hắc Sát gọi Tịch Tàn Ngân hay không, chỉ là có người nhìn thấy Hắc Sát gọi lên tên người này, không lâu sau đó Tịch Tàn Ngân liền xuất hiên trên không trung giữa hai người đang đối chiến, công khai xuất hiện.

Hắc Sát hoàn toàn không có chút phòng bị gã, cho tới tận khi kiếm kia đâm ra.

Căn cứ theo lời của mấy người ở trong lâu, thì trước đây, người này chưa từng tồn tại, nhưng biểu hiện của Hắc Sát lại giống như kẻ đó vẫn luôn ở phía sau mình.

Thông thạo thuật ẩn nấp.

Đường Kiếp không khỏi nhớ tới mấy lời ngày trước Thi Mộng nói với hắn, ở phương diện ẩn náu Tịch Tàn Ngân vô cùng có thiên phú, hơn nữa lại có chí, có thể trở thành người tu thích khách xuất sắc.

Một người tu thích khách, đột nhiên công khai xuất hiện, muội muội của gã lại ở thanh lâu hơn nữa lại có thêm tên gọi là Thập Nhị Lang…

Một khắc này, trong mắt Đường Kiếp chợt lóe ra tinh quang.

Cuối cùng hắn đã hiểu ra.

- Nhất định là như vậy, gã cố ý làm như vậy, chính là vì muốn ta phát hiện ta.
Đường Kiếp đã hiểu ra một chút.

Đường Kiếp hiện tại cơ bản có thể chắc chắn, Tịch Tàn Ngân chính là một trong mười hai vị Tiểu Ưng, tuy rằng không biết gã làm thế nào để tiến được vào Thiên Thần Cung, nhưng hiển nhiên gã không quên ân tình năm đó của Đường Kiếp.

Gã muốn báo đáp Đường Kiếp, nhưng gã vẫn chưa tìm được Đường Kiếp, không có biện pháp, hành động của Đường Kiếp quá mức quỷ dị, Đường Kiếp căn bản không lộ ra một chút dấu vết nào cả.

Tịch Tàn Ngân lại không thể đi ra hô lên ta là Tịch Tàn Ngân, Đường Kiếp hãy tới gặp ta được, cho nên gã nhất định phải nghĩ ra biện pháp.

Chuyện của Hắc Sát, chính là biện pháp tốt nhất mà gã nghĩ ra, ngày hôm nay có lẽ không phải là trùng hơp, mà là mưu đồ được xây dựng từ lâu. Tịch Tàn Ngân cố ý lựa chọn trước khi đấu giá bắt đầu, giết chết Hắc Sát, trong đêm đó hiện ra trong không trung, vì hiện tại khả năng Đường Kiếp ở thành Cửu Hợp là lớn nhất. Sau đó lại cố ý mượn việc tranh đấu bại lộ chính mình, cố ý đâm ra một kiếm kinh thiên, chính là mong muốn Đường Kiếp có thể chú ý tới mình.

Nghĩ vậy, Đường Kiếp cũng không kìm chế được, thở dài một hơi.

Chỉ vì muốn mình nhìn thấy, chỉ sợ Tịch Tàn Ngân cũng đã hao tổn rất nhiều tâm tư, nghĩ mọi biện pháp, cũng mạo hiểm rất lớn.

Còn về phần mình phán đoán có đúng hay không, rất dễ dàng có thể phán định được.

Tịch Thương Nguyệt.

Hiển nhiên là Tịch Tàn Ngân lưu lại tin tức không phải để Đường Kiếp đi tìm gã, mà là đi tìm muội muội của gã.

Nghĩ vậy, Đường Kiếp liền bước về phía Phiêu Hồng Lâu.

—————————————

Trong Phiêu Hồng Lâu đèn đuốc vẫn sáng trưng, tuy rằng vừa mới xảy ra một cuộc chiến, thậm chí còn chết một người. Nhưng mọi người ở đây vẫn sống cuộc sống vốn có của mình, chỉ cần không phải năm nước còn lại đánh tới đây, thì họ vẫn sống trong cảnh mơ mơ màng màng, mọi chuyên phát sinh vừa nãy, bất quá cũng chỉ là thêm một đề tài để mấy kẻ uống rượu bàn tán.

Đường Kiếp tiến vào lâu, lập tức có người dâng trà, ân cần tiếp đãi.

Đường Kiếp cũng không khách khí, nói thẳng:
- Nghe nói nơi này có một nữ tu đợi sơ tẩy, ta đặc biệt tới dây, không biết hiện tại tình hình thế nào?

- Ai yo!!! Khách quan, ngài tới chậm một bước rồi. Người này, bởi vì vị nữ tu này, hai vị Đại Chân Nhân đều xông vào đây, đánh nhau ầm ĩ, không biết từ đâu có tiểu tử vọt ra, đột nhiên giết chết người mặt đen. Máu ý à, từ trên trời rơi xuống, như một cơn mưa máu vậy, thật không hiểu sao lại có nhiều máu như vậy. Nhìn xem, còn rơi cả vào trong lầu, có mấy có nương bị máu dính vào người, đều đã đi thay quần áo rồi.

Đường Kiếp nghe gã nói liên thanh, không nhẫn nại nói:
- Ta hỏi ngươi là nữ tu kia đâu cơ mà?

- Tất nhiên là bị dọa trở về rồi. Người ta đi ra là cầu một đêm tốt đẹp, ai muốn chuyện này xảy ra chứ, thực sự là không còn chút tâm tình nào cả, chuyện sơ tảy chắc cũng bị bãi bỏ rồi, tạm gác lại sau này tính rồi.