Hắc Sát giương tay nói:
- Vậy ta cầm giá một vạn sáu.
- Hai vạn!
Người kia lại nói.
Hắc Sát tiếp tục nói:
- Vậy ta cũng cầm giá hai vạn hai.
- Hoang đường!
Tên đó đập bàn đứng dậy thét lớn:
- Ngươi cầm tin món đồ gì mà nói đáng giá bao nhiêu thì là bấy nhiêu?
Hắc Sát làm bộ lười biếng đáp lại:
- Dù gì thì cũng có giá trị hơn ngươi là được, không trả nổi thì nhanh nhanh cuốn xéo.
Hắc Sát dùng Thiên Thần Giáp cuối cùng cũng đọ thắng được đối phương, lúc này y đang rất vui, nói năng cũng ngạo mạn hơn.
Chân nhân đó bị Hắc Sát chọc cho tức giận đến nỗi mặt đỏ hầm hầm, chắp tay lại nói:
- Ngũ Tĩnh Quan Nam Phong Tử yết kiến đạo huynh, chẳng hay đạo huynh xuất thân từ môn phái nào.
- Ngũ Tĩnh Quan?
Hắc Sát ngẩng đầu nghĩ ngợi một lát, rồi lắc đầu nói:
- Chưa từng nghe qua.
Vị chân nhân đó tức giận vô cùng, tuy Ngũ Tĩnh Quan không phải là một môn phái lớn nhưng cũng có chút danh tiếng ở Cửu Hợp Thành này. Gã là sư đệ của Quan chủ, trong Ngũ Tĩnh Quan thực lực cũng không phải là tệ. Thật không ngờ lại gặp phải tên mặt đen rắc rối này, cũng chẳng biết y dựa vào cái gì mà khiến cho bản thân mình phải tiến thoái lưỡng nan như thế này.
Mấy ngày trước gã nhìn thấy Thương Nguyệt cô nương, ngay tức thì đã tựa như nhìn thấy tiên nữ giáng trần. Nam Phong Tử biết hôm nay cô nương ấy Sơ Tẩy nên bèn chuẩn bị một lòng muốn có được Thương Nguyệt. Đặc biệt là gã tu luyện một loạt mật pháp, màng trinh của người con gái có tác dụng thần dược đối với việc luyện công đó. Cho nên bất luận như thế nào Nam Phong Tử cũng không thể bỏ qua cô nương này được.
Nay sắp có được trong tay rồi mà lại xuất hiện một tên cản đường, trong lòng phẫn nộ đến tột đỉnh.
Cho dù như vậy nhưng Nam Phong Tử vẫn cố gắng khống chế bản thân mình, dù gì thì cũng không xác định được lai lịch của đối phương nên chỉ e động chạm đến những nhân vật sừng sỏ.
Chính trong lúc lưỡng lự thì Nam Phong Tử nhìn thấy Thương Nguyệt cô nương đang hướng ánh mắt về phía của mình. Ánh mắt đó như hờn như trách, còn có cả một chút tiếc nuối và cầu cứu, khiến cho gã thấy động lòng.
Nghĩ rằng cô nương này có ý muốn cùng ta, chỉ là không biết tên mặt đen kia đã lấy thứ gì ra để làm vật cầm tin, ganh đua giá tới cùng. Đúng rồi, người này ắt hẳn là Chân nhân, bất cứ món đồ pháp bảo nào cũng đáng giá hơn mười vạn Linh ngân, đương nhiên là đủ để mà ganh giá. Thương Nguyệt cô nương tuy không muốn đi theo y nhưng cũng chẳng có cách nào khác.
Chỉ có điều phải bỏ ta mười vạn Linh ngân để mua một đêm cùng nàng ta, đối với ta mà nói có phần quá đắt đỏ.
Đắn đo một hồi, nhất thời khó mà quyết định được.
Lúc này ánh mắt cầu cứu của Thương Nguyệt và nụ cười đắc ý của Hắc Sát lại hiện ra trong đầu Nam Phong Tử, cuối cùng gã có vẻ như không kìm chế được nữa, khẽ nói:
- Không thể để cho tên tiểu tử đó quá đắc ý được, bằng không ta sẽ bị mất hết danh dự ở đây trong ngày hôm nay.
Hạ quyết tâm, Nam Phong Tử rút ra một thanh gươm dài từ trong túi, chỉ về phía Hắc Sát, nghiến răng nói rành rọt từng chữ một:
- Có dám chiến một trận cùng với ta?
Nam Phong Tử rút thanh gươm ra một cái, đám đông hai bên tức thì lần lượt tách ra.
Ngược lại, những tên tay sai không có dáng vẻ gì là ngạc nhiên sợ hãi, chúng chạy qua một bên ấn vào chiếc trụ, ngay lập tức mái nhà của Phiêu Hồng Lâu tự động tách ra, hiện ra bầu trời đêm. Ý bọn chúng muốn nói rằng hai vị đấu với nhau thì được, nhưng lên trên kia mà đấu đừng có ở đây để phá hỏng đồ của chỗ chúng tôi.
Một vài tu giả cũng đồng thời hiện thân, lo lắng nhìn ngắm hai Chân nhân dưới tiểu đài, bất ngờ trong số đó còn có một vị tu giả cấp Thiên Tâm.
Hắc Sát lộ ra vẻ ngượng ngịu khó coi.
Trước khi tới đây y đã bằng lòng sẽ không gây chuyện, nhưng không ngờ là chuyện thị phi lại tự động tìm tới Hắc Sát. Trong lòng y khó chịu lắm, thấp giọng nói:
- Này, ngươi cũng nhìn thấy rồi đó, là gã ép ta đấy nhé.
Đó là nói với Thập Nhị Ưng.
Từ trong chỗ khuất có một tiếng nói vọng tới:
- Chiến nhanh thắng nhanh, đừng làm lớn mọi chuyện lên. Kỳ thực thì ngươi nói cũng không sai, cho dù là Đường Kiếp có nhìn thấy đi chăng nữa thì cũng chưa chắc đã biết ngươi là người của Thiên Thần Cung. Cho dù có biết là người của Thiên Thần Cung thì cũng chưa hẳn biết người được phái tới để đối phó với hắn. Bề trên cẩn thận là tốt, nhưng dường như có phần hơi quá rồi.
- Đúng vậy, đúng vậy.
Hắc Sát mừng rỡ nói:
- Vẫn là Thập Nhị Lang hiểu chuyện, đa tạ Thập Nhị Lang!
Hắc Sát vốn dĩ chỉ hy vọng Thập Nhị Lang cho phép y bạo lộ thân phận là người của Thiên Thần Cung, thật không ngờ Tiểu Nhập Nhị lại cho phép y lên đánh một trận. Hắc Sát bị kìm chân ở đây đã năm ngày rồi, sớm đã thấy toàn thân khó chịu, có thể đánh một trận thì còn gì bằng. Lại nghe thấy những lời nói giúp cho mình của Thập Nhị Lang thì trong lòng y lại càng vui mừng lắm.
Lúc này Hắc Sát nhìn Nam Phong Tử hét lớn:
- Đánh thì đánh, ai sợ ai, đi theo ta!
Nói đoạn Hắc Sát xoay người một cái rồi bay vút lên tầng mây.
Nam Phong Tử đương nhiên là cũng đi theo, hai người quả thật đại chiến trên không trung.
Kỳ thực nếu như Hắc Sát không đưa Thiên Thần Giáp cho Thương Nguyệt thì chỉ cần y để lộ ra bộ giáp đó thôi thì trận chiến này có lẽ đã không xảy ra. Nhưng sau khi đưa Thiên Thần Giáp cho Thương Nguyệt dường như Hắc Sát không có ý lấy lại, hơn nữa y còn tự tin rằng không cần có bộ giáp đó cũng có thể chiến thắng. Vậy nên chẳng thèm nói cho đối phương biết thân phận của mình mà cứ thế hung hãn hùng dũng lao vào chiến đấu.
Với xuất thân từ Lục Đại Phái vốn dĩ đã có uy thế hơn đối phương, trừ phi là Tán Tu hoặc là thiên tài của những môn phái nhỏ, bằng không thì không đủ sức để đấu được với những người của lục đại phái. Rõ ràng rằng Nam Phong Tử không có đủ thực lực để ganh đấu, trong đồng niên của lục đại phái thì Hắc Sát cũng được xem như trong top đứng đầu, chính vì thế nên chẳng mấy chốc mà Nam Phong Tử đã bị khống chế.
Hắc Sát lại càng đắc ý cười nói:
- Tiểu tử thối, giờ thì biết sự lợi hại của ông đây rồi chứ!
Nếu như không phải bì Thập Nhị Ưng đã dặn dò trước thì Hắc Sát đã sớm bạo lộ thân phận xuất thân từ Thiên Thần Cung của mình rồi, phải dọa cho tên tiểu tử đó phải cúi đầu quỳ lạy. Thương Nguyệt cô nương kia lúc đó chẳng mất tiền cũng sẽ tự lao tới chỗ ta.
Cho dù là như vậy đi chăng nữa thì Hắc Sát giao tranh cùng Nam Phong Tử gây ra những trấn động tương đối lớn, âm thanh vang dội, thân hình nhanh tựa như tia chớp. Hơn nữa còn đang là ban đêm, khi giao đấu phát ra những tia sáng tựa như ánh chớp trong màn đêm đen, nhìn trông như một cơn mưa bão vậy, rung chuyển cả bình địa. Nếu muốn không kinh động toàn thành, e là điều không thể.
Lúc này Đường Kiếp đang trầm tư suy nghĩ ở trong phòng, nghe thấy những tiếng động inh tai nhức óc ở ngoài, rõ ràng là đang có người giao đấu với nhau, hắn bèn chạy ra ngoài xem có chuyện gì đang xảy ra.
Chỉ nhìn thấy có hai bóng người đang giao đấu trong không trung, một đen một trắng. Rất rõ nhận thấy rằng người da trắng kia không phải là đối thủ của người da đen đó, tốc độ ra đòn quá nhanh, thực lực lại càng vượt trội khiến cho người xem phải kinh ngạc.
Đường Kiếp nhất thời mải mê xem đến nỗi quá nhập tâm. Nhìn thấy người da trắng đó càng lúc càng không thể chống đỡ được nữa, thậm chí còn có phần cầu xin tha mạng, nhưng tên tu giả da đen kia vẫn cứ cuồng sát không ngừng. Đột nhiên tới lúc đó có một tia chớp xuất hiện, trên không trung lúc này có ba bóng người.
Bóng người thứ ba đó cô độc, yếu ớt nhỏ bé, cứ thế đứng trên trông trung nhìn về hướng xa.
Nhìn thấy gương mặt thân quen, Đường Kiếp đột nhiên giật mình run người.
- Tàn Ngân!
Hắn khẽ thốt lên.
Tịch Tàn Ngân!
Đường Kiếp không thể ngờ được có thể gặp Tịch Tàn Ngân ở đây.
Năm đó sau sự việc của Vệ gia, Đường Kiếp biết chuyện Tịch Tàn Ngân đã bỏ đi, cũng đã từng phái người đi tìm, nhưng mãi không thể tìm thấy. Vậy mà sau khi về tới học viện thì hắn lại nhận được một bức thư của Tịch Tàn Ngân gửi đến, nói rằng gã đã có những dự định khác, không cần phải tới Tẩy Nguyệt Phái nữa. Nhưng Đường Kiếp có ơn cứu Tàn Ngân, cho gã một cơ hội sống cuộc sống mới. Tàn Ngân sẽ không bao giờ quên được ân tình đó, sau này có cơ hội sẽ báo đáp lại Đường Kiếp.
Sau khi biết Tịch Tàn Ngân vẫn bình an vô sự, Đường Kiếp cũng an tâm và quên bẵng đi chuyện này.
Vốn cho rằng sau này sẽ khó có cơ hội mà gặp lại, thật không ngờ lại có thể gặp được Tàn Ngân vào lúc này.
Lúc này gã đứng ở trên chiến trận, ánh điện chiếu rọi thân hình mảnh mai của Tàn Ngân.
Hắc Sát thấy vậy bèn ngạc nhiên hỏi:
- Thập Nhị Lang? Sao ngươi lại hiện hình vậy?
Người thiếu niên đó khẽ ngẩng đầu lên nói:
- Mục đích ẩn mình là để tiếp cận gần hơn nữa với mục tiêu, đợi đến khi có thời cơ giết người thì tập trung toàn bộ sức mạnh và năng lượng lại để ra đòn chí mạng, thì chẳng thể nào có thể ẩn mình được nữa. Chính vì thế nên khi tiếp cận mục tiêu chuẩn bị giết người thì cũng chính là lúc cần phải hiện hình. Nay ta đã ở gần với mục tiêu cần phải giết rồi thì đương nhiên chẳng cần phải ẩn mình thêm nữa.
- Vậy thì nên giết người xong rồi mới hiện hình mới phải chứ.
Hắc Sát cười đáp lại:
- Hơn nữa tên tiểu tử này đâu phải là đối thủ của ta, không cần ngươi phải ra tay.
Thiếu niên lắc lắc đầu.
Gã giương tay phải ra, trên tay ôm một lớp bông dày, sau đó rút ra một thanh gươm ngắn. Thanh gươm đó không có cán mà chỉ có mỗi một lưỡi gươm mà thôi, thanh gươm một màu xám xịt nhưng lại phát ra những tia sáng màu máu tươi.
Tay cầm kiếm, thiếu niên đó đạp không đứng lên, lao tới chỗ Hắc Sát, Tần Ngân nói:
- Người mà ta muốn giết không phải là gã kia, mà là ngươi!
- Cái gì?
Hắc Sát ngây người kinh ngạc.
Đáp lại câu hỏi của y chỉ là ba chữ sắc lạnh:
- Xả Thân Kiếm! (Xả Thân Kiếm)
Xoẹt!
Một đường kiếm lóe sáng vụt lên, tựa như một tia cầu vồng, mạnh mẽ lao tới chỗ Hắc Sát.