Có điều án binh bất động đối với người khác mà nói thì chỉ đơn giản là ngồi thiền vài ngày thôi nhưng đối với người đàn ông râu quai nón đó mà nói thì lại là một sự trừng phạt. Y tên là Hắc Sát, tên thật không còn ai biết tới nữa. Ngày trước y không như vậy, chỉ là một lần đột phá cảnh giới Tâm Ma không cẩn thận bị Tâm Ma phụ thể, tuy may mắn thoát chết nhưng lại vì đó mà phá hỏng cảnh giới, từ đó tâm tính nóng vội không thể ngồi thiền được.

Thiên Thần Cung phái người này tới bởi vì sau khi bị Táo Ma nhập thể, tuy rằng cảnh giới đã bị phá vỡ không thể tiến thêm được nữa nhưng vô tình y lại có được một pháp thuật, Lôi Đình Bạo Thiểm, có thể trong một thời gian ngắn khiến cho bản thân mình nhanh như lôi đình, với tốc độ của tia chớp vụt qua vụt lại, tốc độ nhanh và lực công kích mạnh mẽ, vô cùng có điểm thuận lợi để bắt đối thủ.

Không ngờ rằng tới nơi này việc đầu tiên phải làm là không được bước ra ngoài.

Hắc Sát bị nhốt ở trong phòng năm ngày, đã sớm cảm thấy buồn bực trong người, nôn nóng bất an, chính vì thế hàng ngày y đều chửi bới không ngừng.

Bề trên cũng có ý định để cho y được đi ra ngoài một lát, nhưng nghĩ tới cái tính cách của Hắc Sát, chỉ e là sau khi ra khỏi đây lại gây nên chuyện gì đó không may làm kinh động đến Đường Kiếp thì tất sẽ làm hỏng chuyện, thế nên chỉ đành yêu cầu y phải nhẫn nhịn một chút.

Hắc Sát chịu nhịn bị nhốt trong phòng, còn những người khác thì phải chịu nhịn y.

Lúc này sau một hồi gào thét thất không có ai thèm đếm xỉa đến mình nên cuối cùng Hắc Sát không kìm lòng được nữa bèn nói lớn:
- Ông đây không thèm biết nữa, hôm nay thì không có ai có thể ngăn cản được ta, ta nhất định phải đi ra ngoài tìm một cô nương nào đó để vui vẻ!

Nói đoạn định sải bước ra ngoài cửa.

Người đứng đầu Thập Nhị Ưng thấy tình cảnh đó bèn vội vàng ngẩng đầu, thoắt một cái đã bay tới cửa, ngăn Hắc Sát lại:
- Hắc Sát, đợt thêm một lát đi, còn hai ngày nữa thì chính thức bắt đầu buổi bán đấu giá. Lúc này có thể Đường Kiếp đã tới nơi đây rồi, đang ẩn nấp ở một nơi nào đó. Nếu như lúc này ngươi đi ra ngoài thì chỉ e sẽ làm kinh động tới hắn.

- Phát giác ra thì đã sao chứ? Cứ cho là hắn nhìn thấy ta thì dựa vào đâu mà nhận định rằng ta là người của Thiên Thần Cung? Cứ cho là hắn biết ta là người của Thiên Thần Cung đi chăng nữa thì dựa vào đâu mà cho rằng ta tới là để bắt hắn? Mà cứ cho là đến để bắt hắn đi thì ở cái vùng Mạc Khâu này có tu giả nào là không muốn bắt lấy Đường Kiếp hắn? Điều này có liên quan gì đến kế sách bố trận của buổi bán đấu giá cơ chứ?

Cổ họng của tên này quả nhiên là lớn hơn người bình thường, ngay cả tới chuyện sắp đặt bố trận trong buổi bán đấu giá mà y cũng dám gào toáng lên. Nếu như lúc này Đường Kiếp đang đứng ở tên đường phố thì chẳng cần phải điều tra cũng biết rằng buổi bán đấu giá chắc chắn có vấn đề. Điều này khiến cho tên đứng đầu Thập Nhị Ưng tức giận đến nỗi suýt chút nữa thì thổ huyết, hét lên:
- Câm miệng! Ngươi còn muốn gào lên cho cả thành này cùng biết hay sao?

Hắc Sát cũng biết rằng mình có lỗi nên ngây ngây một lát, cuối cùng bất đắc dĩ nói:
- Ta cũng chẳng qua chỉ là phàn nàn một chút thôi, quả thực là buồn bực đến chết thôi.

- Không chịu được nữa thì đi đi.
Một giọng nói đột nhiên vang lên.

Mọi người ngạc nhiên ngẩng đầu lên, quay đầu nhìn khoảng không trống vắng không thấy một ai.

Thủ Ưng chau mày nói:
- Tiểu Thập Nhị, ngươi đang nói gì vậy?

Một giọng nói vang lên rành rọt trong không gian:
- Chặn không bằng thông, bản tính Hắc Sát là như vậy rồi, không thích hợp cầm chân một chỗ quá lâu, tù túng buồn bực lâu dần thành bệnh, ngược lại lại làm hỏng chuyện, cứ để cho y đi ra ngoài, vui chơi chốn kỹ viện để bức phát hỏa khí ở trong lòng, hơn nữa Đường Kiếp chắc chắn sẽ không tới mấy chỗ kỹ viện đó đâu.

Ánh mắt Hắc Sát sáng rực lên:
- Hóa ra là Thập Nhị Lang, haha, cảm ơn Thập Nhị Lang đã nói đỡ cho ta. Từ lâu nghe danh Thập Nhị Lang niên thiếu phi phàm, năm xưa được nhập Thoát Phàm bèn được chọn vào Ưng Đường, bước vào Cửu Chuyển bèn được chọn vào Thập Nhị Ưng. Quả nhiên là anh tú phi phàm, là một nhân vật kiệt xuất.

Hắc Sát ngay đến mặt mũi của đối phương như thế nào cũng không biết mà khen ngợi anh tuấn phi phàm; đường đường là thân phận một Linh Hoàn Kỳ Chân nhân mà lại đi nịnh nọt một tiểu tử Cửu Chuyển, có thể thấy những ngày qua Hắc Sát đã phải chịu nhịn rất nhiều.

Thủ Ưng lại chau mày đáp lại:
- Ta biết rằng để cho Hắc Sát đi ra ngoài lần này xác suất đụng trúng Đường Kiếp là vô cùng nhỏ, nhưng tất cả mọi chuyện đều cần phải có sự đề phòng. Lần này Đường Kiếp tới đây, trong lòng chắc chắn sẽ có sự nghi ngờ đề phòng, bất cứ một hành động sự việc nào cũng đều có khả năng khiến cho hắn tẩu thoát mất dạng. Để bắt người này, Thiên Thần Cung chúng ta đã phải dốc toàn tâm toàn lực, giờ phút quan trọng như thế này không thể để xảy ra bất cứ một sai sót nào được!

- Chính là vì đề phòng không để ra sai sót gì, hơn nữa còn thời gian hai ngày, đại ca, huynh chắc chắn rằng Hắc Sát có thể kìm chế được hơn nữa không? Nếu như không may tới lúc đó, y thực sự nổi điên lên thì làm thế nào? Thì thật sự là có chuyện rồi. Lần này để cho y đi, hai ngày tới có lẽ Hắc Sát sẽ trở nên yên tĩnh hơn.

Hắc Sát gật đầu lia lịa:
- Đúng vậy, đúng vậy, cho ta ra ngoài vui vẻ một ngày, không, một tối thôi. Sau khi trở về thì sẽ không có chuyện gì nữa.

Thủ Ưng cúi đầu suy nghĩ.

Thập Nhị Ưng vô hình đứng bên đó bèn nói tiếp:
- Nếu như không yên tâm thì để cho ta đi cùng với y.

- Ngươi?
Thủ Ưng ngẩng đầu, tia nhìn nhanh tựa tia điện, dường như xuyên thấu cả màn đêm, nhìn thấu được cả sự tồn tại của những vật thể ẩn nấp trong bóng tối.

- Đúng, ta đi cùng với Hắc Sát. Nếu như y dám gây chuyện làm hỏng kế hoạch của chúng ta... Ta bóp chết y.

Chỉ là một Thập Nhi Ưng Cửu Chuyển mà dám nói giết chết một Linh Hoàn Kỳ Chân nhân, khẩu khí lại hết sức điềm tĩnh, hơn hết là những người xung quanh bao gồm cả hai vị Tâm Ma Chân nhân đều nghe thấy vậy mà không hề cảm thấy khoa trương vô thực.

Thủ Ưng khẽ gật gật đầu.

Gã nói:
- Được rồi, vậy thì ngươi đi cùng Hắc Sát, tất cả đều trông cậy vào ngươi.

Dãy phố phía Tây thành chính là phố kỹ viện của Cửu Hợp Thành, cả con phố mà có đến hơn chục kỹ viện.

Nhộn nhịp tấp nập nhất thì có thể kể đến Phiêu Hồng Lâu.

Nghe nói những cô nương ở Phiêu Hồng Lâu ai nấy đều như hoa như ngọc, kỹ nghệ phòng the thì tuyệt khỏi phải bàn. Nhưng có hai điểm nổi bật nhất là Phiêu Hồng Lâu thường xuyên có người mới, điểm này đối với những khách quen mà nói thì vô cùng quan trọng, thường xuyên có người mới thì mới thường xuyên tới để tận hưởng nhiều điều mới lạ. Thứ hai nữa là ở đây có những cô nương đã từng tu tiên.

Những cô nương đã từng tu tiên, dù có kém đến như thế nào đi chăng nữa thì được coi là một tu sĩ, cho dù không có duyên với đạo thì một đời vinh hoa phú quý cũng là chuyện trong tầm tay. Chính vì thế nên trừ những ả bản tính dâm đãng, tự nguyện trở thành những con điếm tiện nhân, bằng không muốn tìm những cô nương tu tiên để mà làm chuyện xằng bậy là điều không dễ. Hơn nữa những cô nương như vậy thông thường chỉ có một cách thức để có được đó là ------ Cưỡng đoạt.

Dưới sự thống trị của Lục Đại Phái tuy là thống nhất nhưng cũng có nhiều chuyện thị phi, đôi lúc có những tiểu môn phái tìm đến trêu chọc Thượng Tiên đều bị khép vào tội chu di diệt gia chứ chẳng chơi, kẻ cầm đầu bị xử tử, những người khác bị luận tội theo, giống như “Một người làm quan, cả họ được nhờ” cùng một đạo lý đó mà thôi. Có những cô nương đã từng tu tiên vì thế mà lưu lạc vào chốn hồng trần, những kinh nghiệm tu tiên của những ả đó không hề mang lại cho bọn chúng cơ hội được miễn tội, mà chỉ giúp cho những ả đó có thêm được nhiều khách và tăng thêm giá bán thân mà thôi.

Phiêu Hồng Lâu là một nơi như vậy đấy, thân thể của tu giả khỏe mạnh hơn nhiều, những cô gái phàm trần không thể nào bì được. Một đêm thông thường mười cô nương thì mới thỏa mãn, tuy rằng có thể thay đổi các cô nương khác nhưng cũng có người không thích như vậy, bọn chúng cho rằng như thế sẽ làm mất hứng của chúng, thế nên mới xảy ra những trường hợp có những cô nương phải hầu hạ khách cho đến chết. Có nữ tiên rồi thì tình trạng đó sẽ được khắc phục hơn nhiều.

Không những có thể hấp dẫn những tu giả nam giới, mà cho dù là đối với người phàm trần đi chăng nữa thì những ả điếm tiên nữ cũng có một sức thu hút chí mạng đối với bọn chúng. Trong dân gian không thiếu gì những chuyện dùng vạn vàng tiền để mua cho được một ả điếm tiên nữ.

Nguyên nhân chẳng có gì khác chỉ là vì muốn được khoe khoang!

Cứ ví dụ như Ngưu đồ tể ở cùng phố thôi, nghe nói đa dùng khoản tích lũy trong mười năm của mình để được vui vẻ với một ả điếm tiên nữ. Từ đó trở về sau ngày nào gã cũng dương dương tự đắc, nói tiên nữ là như nào như nào, bản thân gã cũng được nếm mùi rồi.

Ngay đến cả một tên đồ tể cũng có thể khoe khoang đến như thế thì đám cường hào địa chủ đương nhiên không thể đứng ngoài ngoại lệ.

Nhưng Hắc Sát không có hứng thú gì nhiều với tiên nữ.

- Những ả tiên nữ đó đại bộ phận đều bị khống chế rồi, có phép thuật nhưng không thể sử dụng, lại bị cưỡng ép bán thân, người nào người đó đều buồn rầu tựa như mẹ mất vậy. Oh, đúng rồi, mẹ của bọn họ đều chết hết rồi. Những ả đó chẳng có gì là vui vẻ hết, cứ như là một xác chết, làm gì có chút hứng thú nào chứ?
Hắc Sát vừa lẩm bẩm vừa sải bước vào Phiên Hồng Lâu. Bên cạnh y còn có Thập Nhị Lang vô hình tựa như một âm hồn. Mỗi lần có người nào đó đi qua, chạm vào gã thì lại bị bật ra tựa như gặp phải ma.

Tiểu Thập Nhị chẳng thèm để ý đến Hắc Sát, y không kìm được sự phấn khích, vừa nói vừa sải bước vào kỹ biện, còn chưa kịp ngồi xuống thì miệng đã gào toáng lên:
- Đại gia giá đáo, còn không nhanh kêu các cô nương ra tiếp đón.