Cũng may là còn có Đường Kiếp ở đây.

Trí nhớ của hắn tốt hơn Y Y rất nhiều. Lúc này Đường Kiếp dùng lực hai tay thật mạnh, thực hiện một đường vẽ, một sa bàn Cửu Hợp Thành mang tính chính xác hơn được hoàn thành.

Nhìn ngắm Cửu Hợp Thành, Lục Ngọc Sa bàn, hai tay Đường Kiếp vẽ vời trong không trung, từng tia Linh Khí được kéo dài trong không trung, rớt xuống trên sa bàn, một trận pháp được nhanh chóng bài trí.

Đo Linh trận.

Đây mới chính là trận pháp đầu tiên mà Hư Mộ Dương năm xưa đã dạy cho Đường Kiếp.

Trận pháp này dùng để đo nghiệm hướng đi của Thiên Địa Linh Khí, những cũng có thể dùng để đo nghiệm người tu hành. Năm xưa Hư Mộ Dung dùng cách này để đo nghiệm ra được sự xuất hiện của Vô Niệm. Cường mạnh như Thích Vô Niệm, Tử Phủ Đại Năng rút cuộc thì cũng không thể qua mắt được một tiểu bối như Hư Mộ Dương; cũng không thể thoát khỏi được một tiểu trận pháp Trác Linh nhỏ nhoi chẳng cần đến một loại nguyên liệu nào hết. Từ đó có thể thấy rằng Thiên Địa chi đạo, chẳng có cảnh giới nào là duy nhất.

Đối với Đường Kiếp mà nói, buổi bán đấu giá ba ngày tới đây chắc chắn sẽ có một màn long tranh hổ đấu.

Trước đó việc mà hắn cần phải làm là đi tìm hiểu xem đối thủ của mình có bao nhiêu người, là những người như thế nào.

Nói rằng đến hôm diễn ra buổi bán đấu giá thì các đối thủ mới bắt đầu thể hiện những phép thuật thần thông của mình, kỳ thực thì từ trước đó đã có những cuộc chiến đấu âm thầm diễn ra.

Cuộc chiến giữa những tu giả không chỉ là những cuộc cân não, nhiều hơn nữa là những cuộc tỉ thí phép thuật. Có rất nhiều kế sách hay nhưng hãy chú ý rằng, có lúc đều không thể thắng được một pháp thuật hữu dụng.

Trước tiên là cuộc cân sức giữa phép thuật trinh sát và phản trinh sát.

Những ngày này khi mà Thiên Thần Cung vẫn đang còn lùng sục tìm Đường Kiếp thì hắn một mặt cẩn thận ẩn nấp, mặt khác thì bắt đầu tìm tìm kiếm đối thủ.

Trắc Linh Trận cộng với Lục Ngọc Sa Bàn chính là hai biện pháp mà Đường Kiếp lựa chọn.

Khi hai phép thuật này kết hợp với nhau thì một pháp trận với mục đích chủ yếu là trinh sát thăm dò đám tu giả đã chính thức hoàn thành.

So sánh với Trắc Linh Trận mà năm xưa Đường Kiếp bày bố thì trận pháp hiện tại của hắn công phu hơn nhiều lần, còn về quy mô to lớn thì cũng chẳng kém gì trận pháp của Hư Mộ Dương.

Cùng với điểm sang trên trận pháp đang lập lòe phát sang, linh quang vụt xuất hiện. Trên sa bàn linh trận đã xuất hiện rất nhiều nhưng màu sắc khác nhau, mỗi một điểm sáng thể hiện cho một người tu giả ở những vị trí tương ứng trong thành, những màu sắc khác nhau thể hiện cho sự chênh lệch về thực lực.

Dùng Trắc Linh Trận để thăm dò đám tu giả, ưu điểm lớn nhất chính là nó không dễ dàng bị che giấu, những có nhược điểm là nó chỉ có thể phân biệt được mạnh yếu, nhưng không thể phân được thiện ác địch ta.

Những linh quang vụt sáng trong trận pháp không hề cho Đường Kiếp biết rằng điểm sáng nào là quân cứu viện của Thiên Thần Cung đến để truy sát hắn, điểm sáng nào không phải. Nhưng Đường Kiếp sẽ dùng phương thức của mình để phân biệt.

- Có lẽ cảnh giới Điên Phong của ta đã bị bại lộ rồi. Bọn chúng chắc sẽ không phái người có cảnh giới thấp hơn đến để truy sát ta đâu, nếu có đi chăng nữa thì cũng chẳng qua chỉ là những kẻ bị sai vặt mà thôi.
Đường Kiếp hạ thấp giọng nói, thuận tay vẫy một cái, những đốm sáng thể hiện thực lực thấp hơn Điên Phong vụt tắt, trên sa bàn chỉ mật độ đốm sáng đã vơi đi rất nhiều.

- Một số những vùng trọng điểm cần phải có những tu giả trấn giữ, những vùng đất đó không tiện để cho người ngoài tới gần, càng không phải là nơi ẩn nấp, chính vì thế nên những nơi như Truyền Tống Trận hay nhà kho gì đó đều có thể loại trừ.
Đường Kiếp lẩm nhẩm một mình, nhanh chóng làm phép xóa bỏ đi những đốm sáng xuất hiện trong Truyền Tống Trận và nhà kho.

- Nếu như đã cử người đến để bắt ta thì đương nhiên sẽ là một nhóm người, thống nhất hành động có tổ chức, hiệu lệnh. Vì thế nên sẽ phải tập trung lại thành một nhóm, những đối tượng riêng rẽ có thể không cần phải để ý tới.
Đường Kiếp lại xua tay một cái nữa, lại có một số điểm sáng biến mất.

Lúc này phía trên Lục Ngọc Sa Bàn chỉ có mỗi hai vị trí mà điểm sáng tích tụ lại thành một vùng lớn.

Trong số đó có một vùng tập trung bảy đến tám điểm sáng, vùng còn lại thì tập trung chừng hơn hai mươi người. Nhóm thứ nhất có thực lực khá là tương đương nhau, những điểm sáng thể hiện rằng thực lực gần như đồng đều là Thoát Phàm Điên Phong; ngoài ra còn lại là một nhóm thực lực cao thấp không đều nhau, có Linh Hoàn Kỳ, có Điên Phong, thậm chí còn có cả Cửu Chuyển. Vì những đốm sáng tụ tập lại với nhau nên Đường Kiếp mới không xóa bỏ những đốm sáng thấp cấp đi.

- Thập Nhị Ưng...
Đường Kiếp nhìn vào hai đám điểm sáng đó, lẩm bẩm nói, ánh mắt dừng lại ở chỗ có đám hơn hai mươi điểm sáng đó.

Nếu như không không dự đoán sai thì lực lượng mà Thiên Thần Cung phái tới đối phó với hắn chính là đám người này. Trong số hơn hai mươi điểm sáng đó, ngoại trừ những nhân vật có cấp độ từ Thiên Tâm trở xuống thì chỉ tính riêng Linh Hoàn Kỳ cũng đã có mười hai người, ngoài ra còn có hai nhân vật cấp độ Tâm Ma, một trận hình như vậy dùng để đối phó với Đường Kiếp, quả thật Thiên Thần Cung vô cùng coi trọng hắn.

Còn vì sao mà không có Hóa Hồn thì Đường Kiếp đoán rằng lý do là vì có liên quan đến vụ cá cược. Đối với Thiên Thần Cung mà nói, để tóm được Đường Kiếp thì chỉ cần dùng tới Tâm Ma thôi là đủ, có phái Hóa Hồn đi hay không không quan trọng, điều quan trọng là có thể nhân cớ đó mà làm nhục Tiêu Biệt Hàn một cách sâu sắc hơn.

Kỳ thực thì cũng quả thật là như vậy. Có hai tu giả cấp Tâm ma lại còn cộng thêm cả một đám tu giả Linh Hoàn Kỳ, Đường Kiếp có thêm bổn thể cũng với Quỷ Vệ cũng không phải là đối thủ của bọn chúng, có Hóa Hồn hay không cũng không quan trọng.

Nhưng đó là nhìn nhận sự việc ở mức độ chiến đấu đối kháng. Nếu như xét vượt ra ngoài phạm vi khía cạnh này thì có rất nhiều pháp thuật tìm kiếm cần phải có được thực lực của tu sĩ cường mạnh, trong trường hợp này thì thiếu đi Hóa Hồn là một điều thiệt thòi lớn.

Theo phương diện này thì có thể thấy, Thiên Thần Cung chủ yếu tập trung suy nghĩ tới tình huống “đối kháng”.

Đây có lẽ là một chứng bệnh của những tu giả thời đại này, cái gọi là có được sức mạnh thì sẽ có được tất cả.

Những điểm sáng trên sa bàn tập trung ở phía Tây thành, Đường Kiếp nhìn cho thật kỹ, xác nhận địa điểm đó có thể là một nhà dân nào đó trong khu vực đường Bạch Thủy. Có điều sa bàn và Trắc Linh Trận kết hợp với nhau chưa đạt được đến độ hoàn thiện nên khó tránh khỏi có dung sai, chưa thể xác định được địa điểm cụ thể.

Cho dù vậy đi chăng nữa thì Đường Kiếp cũng có đủ manh mối để tìm ra được đối thủ.

Lúc này nếu như đột nhiên hắn ném ra một đòn Thiên Sát Lôi Châu thì...

Tưởng tượng ra kết quả đó khiến cho Đường Kiếp thấy hài lòng phấn khích, tính ra thì ngoại trừ hai tên Tâm Ma ra, những kẻ còn lại chẳng có mấy tên có thể sống sót.

Chỉ tiếc là cho dù Đường Kiếp có làm như vậy thật thì cũng chưa chắc đã đánh thắng được hai tên tu giả cấp Tâm Ma đó. Hơn nữa nếu hỗn chiến cùng nhau thì cho dù là có không phải là những tu giả được Thiên Thần Cung phái đến để truy sát hắn thì nhìn thấy Đường Kiếp hắn, mỗi tên xông lên tấn công một đòn. Mà điều quan trọng nhất là buổi bán đấu giá sẽ bị phá hỏng, mục đích cuối cùng của hắn sẽ không đạt được.

Đường Kiếp chỉ đành dập tắt ý định đó của mình, xoa cằm nhìn vào đám sáng trên sa bàn, trầm tư suy nghĩ.

Chính vào lúc Đường Kiếp đang đắm chìn theo dòng suy nghĩ thì trong một nhà dân ở đường Bạch Thủy.

Đó là một tứ hợp viện cực kỳ rộng rãi.

Phía Bắc tứ hợp viện là phòng đầu tiên, hai vị tu giả Tâm Ma đang ngồi trong phòng, nhắm mắt tu luyện tinh thần. Bên cạnh bọn họ còn có hai người nữa nhưng đều là những đệ tử Cửu Chuyển đi theo để nhận mệnh.

Phía Tây tứ hợp viện là nơi ở của Thập Nhị Ưng, có mười hai người cùng ở trong một căn phòng, nhưng lại vô cùng yên tĩnh và hòa bình, chỉ thi thoảng mới nghe thấy có tiếng nói khe khẽ vang lên.

Phía Đông tứ hợp viện thì lại nhộn nhịp hơn nhiều.

Nơi đây là chỗ ở của năm vị tu giả Linh Hoàn Kỳ khác, trong số đó có một người là phụ nữ.

Lúc này có một người đàn ông râu quai nón đang phẫn nộ đi đi lại lại trong phòng, gào rít lên:
- Lũ Thập Nhi Ưng khốn kiếp, hôm nay đã là năm ngày rồi mà vẫn không được ra ngoài, muốn làm cho ta buồn bực đến chết hay sao.

Thập Nhị Ưng phía đối diện đương nhiên là đã biết trước tính khí của người đó nên chẳng có ai để tâm tới y.

Người đàn ông râu quai nón đó thấy mọi người không thèm để ý tới y thì lại tiếp tục chửi bới. Chỉ một mình cái cổ họng của hắn mà có thể đối chói lại tất cả mọi người ở đây.

Nếu như chửi quá lời thì hai vị tu giả Tâm Ma ở phía phòng hướng Bắc sẽ khẽ hắng giọng một cái, thế là gã đàn ông râu quai nón đó ngay lập tức ngừng lại, một lúc sau qua đi y lại tiếp tục chửi.

Cứ lặp đi lặp lại như vậy khiến cho mọi người đều chẳng có lời nào để nói nữa.

Án binh bất động là mệnh lệnh của các ông lớn bên Thập Như Ưng, lý do hêt sức đơn giản là để tránh không kinh động đến Đường Kiếp.