Hứa Quang Hoa đương nhiên không thể để cho con gái làm như vậy rồi, phái vô số đệ tử đi tìm bắt Diệu Nhiên về, vậy nên lúc này Hứa Diệu Nhiên đang bị truy lùng. Đương nhiên là sẽ không có sự nguy hiểm đến tính mạng.

Đường Kiếp nghĩ ngợi một lúc lâu nhưng vẫn không tìm được cơ hội tốt để lôi kéo Thiên Tình Tông vào cuộc, cuối cùng chỉ đành thở dài lắc đầu nói:
- Đành phải đợi thôi, lúc này chưa có cơ hội, chưa biết chừng sau này sẽ có. Ta không tin trong địa giới Mạc khâu rộng lớn này lại không tìm được mối liên quan với Thiên Tình Tông.

Xem chừng ý của Đường Kiếp là không lôi kéo được Thiên Tình Tông thì không chịu ngừng tay đây mà, điều này khiến cho Lưu lão tư phải choáng váng đến nỗi đứng không vững.

Sau khi Đường Kiếp đã nói xong, Lưu lão tư quả nhiên đi truyền lại thông tin.

Mấy ngày sau có tin truyền trả lời, Tẩy Nguyệt Phái quả nhiên là đồng ý giúp cho Đường Kiếp.

Có một chuyện nằm ngoài dự đoán là không phải Minh Dạ Không mà lại là Tiêu Biệt Ly đến Mạc Khâu đánh cược cùng với Thiên Thần Cung.

Đường Kiếp không biết đó cụ thể là một ván cược như thế nào nhưng mãi cho tới rất lâu sau này hắn mới biết là nghe nói hôm đó Tiêu Biệt Ly mang theo Thiên Tuyền Diệt Thần Kiếm đi.

Sau khi tới Thiên Thần Cung nói thẳng luôn là Thiên Thần Cung thật là vô dụng, ngay cả tới một đệ tử của Tẩy Nguyệt Phái cũng không bắt được, Tử Phủ mà không xuất hiện thì làm gì có ai đứng ra rửa cái nhục này.

Nghe kể lại rằng câu nói này của Tiêu Biệt Ly khiến cho Lão tổ tông của Thiên Thần Cung tức muốn chết, suýt chút nữa thì phản bội lại thề ước Lục Phái mà xông lên cho Tiêu Biệt Ly một cái bạt tai. Nhưng có vậy đi chăng nữa thì cuối cùng cũng phải đích thân lập định ván cược với Tiêu Biệt Ly rằng tất cả Chân Quân Tử Phủ trở lên của Thiên Thần Cung không được phép động thủ.

Nếu như Đường Kiếp thoát được thì Tẩy Nguyệt Phái giành chiến thắng.

Nếu như Đường Kiếp bị bắt thì Thiên Thần Cung giành phần thắng.

Không có giới hạn về thời gian.

Tiền đặt cược là một Đạo Binh.

Nghe thấy tiền đặt cược mà Lưu lão tư ngây người bối rối.

Có đánh cược thì phải có tiền cược, năm xưa Lưu lão tứ bị đánh cược bản thân khiến cho sợ hãi một lần mà quên đi rằng quân bài đặt cược. Nay lão ta mới biết tiềm lực của hai phái lớn đến như thế nào, ngay đến cả Đạo Binh cũng lấy ra làm tiền cược.

Nếu như thua thì Đường Kiếp phải làm thế nào?

Ồ, đúng rồi. Nếu như thua rồi thì hắn chẳng còn sống nữa rồi, suy nghĩ điều này làm gì cơ chứ?

Còn nếu như thắng... Hừm, nếu mà thắng thì Tẩy Nguyệt Phái có được một Đạo Binh, lại còn phải cảm ơn Đường Kiếp, chưa biết chừng lại còn phải thưởng một vài thứ cho hắn.

Hóa ra vụ làm ăn này tên tiểu tử đó chỉ có lãi mà không có lỗ!

Nghĩ tới đây, Lưu lão tư thấy xa xầm mặt mày.

Cuối cùng thì lão ta cũng biết rút cuộc từ đâu mà Đường Kiếp có được sự chắc chắn đến như vậy.

Cho đến cùng thì hắn vẫn phóng khoáng tự tại như vậy.

Những ngày tiếp theo, Đường Kiếp vẫn tu luyện hàng ngày, chạy trốn. Sau khi tiếp tục thực hiện cướp bóc lần thứ hai, khó khăn lắm Đường Kiếp mới chịu nghỉ ngơi một thời gian, chỉ là đôi lúc xuất đầu lộ diện một chút để còn biết đến sự tồn tại của mình, rồi lại tiếp tục ẩn tích.

Đại bộ phận thời gian, Đường Kiếp đều tu luyện, rèn luyện nhìn thấu sự vật sự việc, cảm nhận Thiên Tâm.

Thời gian mà Đường Kiếp tấn thân Điên Phong vẫn còn ngắn ngủi, cần phải có thời gian để ổn định lại cảnh giới, lại cần nhiều thời gian hơn nữa để cảm nhận những khó khăn và trắc trở để đột phá Thiên Tâm.

Rồi thì càng cảm nhận thì hắn lại càng nhận thấy sự khó khăn để đột phá Thiên Tâm, và lại càng muốn có được Ngũ Khí Triều Nguyên Đan.

Hôm nay Đường Kiếp đang tu luyện trong tĩnh thất dưỡng khí, Lưu lão tứ lại bước vào.

Đường Kiếp nhắm mắt hỏi:
- Có chuyện gì không?

Lưu lão tứ trả lời:
- Vừa mới nhận được tin, không bao lâu ở bên Cửu Hợp Thành sẽ có một buổi bán đấu giá, trong số vật phẩm rao bán có Ngũ Khí Triều Nguyên Đan.

Đường Kiếp đột nhiên mở to mắt.

Cửu Hợp Thành nằm ở phía Đông Mạc Khâu, tiếp giáp với biên giới, đường đi tứ bề thông thoáng, từ trước tới nay luôn là vùng giao tranh của các thế lực.

Nhưng những vùng đất giao tranh kiểu này chỉ giới hạn trong khái niệm của người phàm, đối với Tiên gia mà nói thì hình dáng mảnh đất này rộng rãi thoáng đạt, Linh khí hiếm hoi, là một môi trường thiếu tính nghiêm khắc, chính vì thế nên không thể sản sinh ra được thiên tài địa bảo gì hết, lại càng không có Tiên sơn nào để làm bàn cứ. Chính vì thế nên nó cũng chẳng có ý nghĩa gì quá nhiều, tuy là một thành lớn nhưng chỉ là một thành quan trọng đối với người phàm. Trong mắt tiên nhân thì giá trị của cái mảnh đất nhỏ bé ấy cũng còn kém xa Ma Vân Thành.

Cho dù như thế đi chăng nữa thì vì là nằm ở vị trí đắc đắc địa, gần biên giới, lại có những con đường thông thương với những nơi khác nữa, chính vì nên giao dịch buôn bán ở Cửu Hợp Thành cũng tương đối sầm uất. Mỗi năm cũng có một số tu giả mang tới đây để tìm kiếm và mua đan dược. Chính vì thế mà đôi khi sẽ có khả năng xuất hiện một số những đan dược tốt. Mảnh đất đó có thể coi như là một nơi không có giá trị gì nhiều nhưng đôi khi sẽ mang tới những niềm vui.

Ngũ Khí Truyền Nguyên Đan hiển nhiên là niềm vui như vậy rồi.

Đường Kiếp hóa trang thành một người đàn ông mặt đen, đang đứng trước cổng thành Cửu Hợp Thành để kiểm tra trước khi vào.

Vì thời gian gần đây Đường Kiếp thường xuyên gây rối nên hiện tại Mạc Khâu đang thắt chặt an ninh.

Chỉ tiếc rằng những kiểu kiểm tra như thế này chẳng có ý nghĩa gì đối với Đường Kiếp, không tìm thấy được hắn mà ngược lại túm được không ít những lũ đạo tặc nhãi nhép.

Trên cổng thành có hai vị tu giả đang đi tuần tra, nhưng khả năng của những Tiên gia Cửu Hợp Thành chỉ ở mức độ bình thường, Linh quang quét qua người Đường Kiếp nhưng bọn chúng không hề phát hiện ra bất cứ điều gì. Hai tên lính dưới chân thành sau khi kiểm tra xong thì bèn cho Đường Kiếp đi qua.

Sau khi vào trong thành, Lưu lão tứ đi theo sau Đường Kiếp lúc này mới bước nhanh lên trước hai bước rồi nói:
- Ta vẫn cảm thấy...

- Xuỵt!
Đường Kiếp giơ một ngón tay ra hiệu im lặng.

Lưu lão tư rùng mình một cái, cúi đầu xuống không dám nói gì thêm.

Hai người bọn họ cắm đầu đi, một lúc lâu sau Đường Kiếp mới nói:
- Có thể nói chuyện được rồi.

Lưu lão tư vội vàng nói:
- Ta vẫn thấy thật quá nguy hiểm, xem ra đây như là cái bẫy của Thiên Thần Cung vậy để dụ ngài xuất hiện rồi tóm gọn.

Đường Kiếp cười nói:
- Ta biết chứ, nhưng muốn cài bẫy thì phải có mồi nhử, nên Ngũ Khí Triều Nguyên Đan có khả năng là hàng thật.

- Vậy thì đã sao?
Lưu lão tư vội nói:
- Ngài đang đi tìm chết đó có biết không, ngài nên biết có vô số tu sĩ đang mai phục trong thành này không?

Đường Kiếp chậm rãi điềm tĩnh đáp lại:
- Điều kiện tiên quyết là bọn chúng nhận ra ta. Nếu đã sắp đặt bẫy thì có khả năng bọn chúng sẽ nơi lỏng cảnh giác, tính đến kế Thỉnh Quân Nhập Úng này. Bằng không thì ta không manh động, từ bỏ rời đi thì cũng làm gì được? Lựa chọn Cửu Hợp Thành này là địa điểm giao dịch không phải là không có tính thiết thực. Chính vì mảnh đất này không phải là Tiên Trấn nên tương đối an toàn. Những kẻ có thể nhận thấy rõ phép thuật của ta đều không có ở đây, ít nhất là trước khi bắt đầu buổi đấu giá... thì sẽ không có.

- Ra là như vậy.
Lưu lão tư hiểu được ý tứ của Đường Kiếp:
- Nhưng nếu như buổi bán đấu giá diễn ra thì sao?

- Thì chính là lúc phải thể hiện các loại phép biến hóa thần thông.
Đường Kiếp đáp lại:
- Đừng lo lắng, nếu như không thể khống chế được thì ta sẽ không gượng ép đâu.

- Chỉ e là người tử vì tiền, chim tử vì thực mà thôi!
Lưu lão tứ dậm dậm chân nói. Lão ta không hề động lòng trước những lời an ủi của Đường Kiếp, đi cả một quãng đường dài như vậy tới đây, Lưu lão tứ không tin rằng Đường Kiếp sẽ thật sự từ bỏ ý định của mình.

Nghe thấy Lưu lão tứ nói như vậy thì Đường Kiếp cười ha hả, tự mình tìm một nhà trọ để nghỉ.

Chỉ còn cách ngày bán đấu giá có ba ngày nữa. Trong ba ngày đó, Đường Kiếp vẫn còn rất nhiều việc phải làm.

Tiếp theo, Đường Kiếp bèn đi du ngoạn khắp hang cùng ngõ hẻm trong thành, hắn dùng hết một ngày để đi trọn vẹn các con đường trong Cửu Hợp Thành.

Đường Kiếp đang đi thăm dò thân thuộc địa hình, đồng thời cũng là chuẩn bị cho những hành động tiếp theo của hắn.

Một ngày sau, Đường Kiếp quay trở về phòng nói:
- Y Y.

Nha đầu Y Y nhí nhảnh nhảy ra, bàn tay nhỏ giương ra một cái, có vô số thực vật đang sinh trưởng trong phòng, chồng chất lên nhau, dần hình thành nên một căn phòng nhỏ, ngạc nhiên là hình dáng của nó giống hệt hình dạng nguyên sơ của Cửu Hợp Thành.

Chiêu thức này cũng tương tự như những quyết sách của các ông lớn trong Thập Nhị Ưng. Thông qua Y Y xây dựng Phỉ Thúy Hoa Cung thành một vùng sa bàn. Đường Kiếp đặt cho nó một cái tên tương đối hay: Lục Ngọc Sa Bàn.

Cũng tương tự như địa hình ảo cảnh của Thập Nhị Ưng, vấn đề lớn nhất của Lục Ngọc Sa Bàn là ở chỗ không có cách nào để suy trì sự tồn tại, hơn nữa hình thức này hoàn toàn phụ thuộc vào ký ức của Y Y. Nếu như thời gian trôi đi, cảnh vật thay đổi, Y Y không còn nhớ được nữa, thì sẽ không còn cơ hội để hồi tưởng lại. Nên để mà so sánh thì thấy Pháp thuật địa đồ của tiền bối trong Thập Nhị Ưng đúng là tồn tại chắc chắn, không dễ bị quên mất.

Cũng chính vì thế nên lúc này Y Y làm ra sa bàn này có lẽ có nhiều phần không thực.