Đối mặt với chuyện này, Thiên Thần Cung hạ lệnh cho tất cả các nơi đều phải phòng bị chặt chẽ, tổ chức lên một đội ngũ tu giả cường đại. Nhưng đúng lúc bọn họ chuẩn bị phản kích thì Đường Kiếp lại đột nhiên biến mất, không hề thấy bất kỳ động tĩnh gì.

Đông Hà châu.

- Tạm biệt khách quan, hoan nghênh lần sau lại đến!

Trước cửa hàng Thiên Duyên Giám Bảo, Lưu Lão Tứ một thân áo dài vải xanh, khẽ thở dài dõi theo bóng dáng một vị tu giả đang dần biết mất ở phía khoảng không đối diện.

Chuyện người đi tới đi lui như thế này Lưu Lão Tứ đã quá quen thuộc. Sau khi tiễn khách, y ước lượng linh tiền trong tay rồi cười ha hả, quay đầu nói với tên tiểu nhị bên trong cửa hàng:

- Lần mua bán này tiểu tử ngươi làm tốt lắm.

Nói xong đã lấy ra một đống linh tiền.

Tên tiểu nhị kia tưởng Lưu Lão Tứ muốn thưởng cho mình, liền vô cùng mừng rỡ.

Nhưng không ngờ Lưu Lão Tứ lại cất linh tiền đi, sau đó lấy ra một xâu tiền đồng từ cổ tay áo, nói:

- Ngươi thật sự nghĩ rằng lão tử sẽ thưởng cho ngươi linh tiền à? Đây, năm trăm đồng, đã đủ chưa.

Tên tiểu nhị kia bất đắc dĩ cúi đầu nói:

- Ngài lại đùa ta rồi.

Lưu Lão Tứ cười lớn, nói:

- Chỉ trêu ngươi chút thôi. Được rồi, được rồi, sắc trời cũng đã muộn, ta nghĩ hôm nay không còn khách nào nữa đâu, thu dọn cửa hàng sớm đi.

- Ôi!

Vừa nghe tin được đóng cửa hàng sớm, tên tiểu nhị cảm thấy mình khỏe lên gấp mười lần.

Lưu Lão Tứ chắp tay ra sau lưng, vừa hát vừa đi tới đằng sau cửa hiệu. Xuyên qua cái ngõ thật dài, Lưu Lão Tứ dừng bước ở trước cửa một ngôi nhà, đây chính là nơi ở của y.

Lưu Lão Tứ đẩy cửa bước vào, thứ đầu tiên đập vào mắt là một vườn hoa nhỏ, lấp ló sau vườn hoa là một căn phòng nhỏ, phía ngoài ốp đá xanh, thoạt nhìn cũng coi như trang nhã.

Lưu Lão Tứ chậm rãi bước đến căn phòng kia, đột nhiên y dừng bước, toàn thân trở nên cứng đờ.

Y khó nhọc ngẩng đầu lên, chỉ thấy ở phía dưới gốc cây trong vườn hoa kia, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một người.

Người nọ đang ngắm hoa, đưa lưng về phía Lưu Lão Tứ, bình thản giống như đang dạo chơi trong nhà mình.

- Ngươi… ngươi là ai? Vì sao lại xông vào nhà ta?

Đầu tiên Lưu Lão Tứ ngây ra một lúc, ngay sau đó liền kinh hãi hô lên, đồng thời bước lùi về phía sau.

Lúc này, nam tử đứng dưới gốc cây kia mới quay đầu lại, chính là Đường Kiếp.

Nhìn Lưu Lão Tứ, hắn khẽ mỉm cười, nói:

- Đừng lùi về sau nữa.

Nhìn thấy bộ dáng của Đường Kiếp, Lưu Lão Tứ hơi giật mình. Lúc này, chân phải của y đã đạp lên trên mặt đất vườn hoa, ngay sau đó, chỉ thấy một mũi tên nhỏ từ trong lòng đất bỗng phóng vút lên, nhắm thẳng vào lưng y.

Chuyện lần này xảy ra quá bất ngờ, Lưu Lão Tứ còn chưa kịp định thần thì đã nghe thấy một tiếng keng giòn vang, mũi tên nhỏ kia không đâm vào lưng y mà ngược lại rớt xuống.

- Chuyện gì vậy?

Lưu Lão Tứ ngạc nhiên hỏi.

- Đã bảo ngươi đừng lui mà.

Đường Kiếp cười hì hì nói:

- Trong lúc đợi ngươi rảnh rỗi để nói chuyện, ta đã xem qua nhà của ngươi. Lối đi chạy trốn ở dưới phiến đá dưới chân ngươi đã bị ta chặn rồi, vật ấy thật sự là quá thấp kém, nếu tin tức tu giả phải dùng cách này để chạy trốn bị truyền đi, như vậy thật quá mất mặt. Đương nhiên ta cũng thuận tay thả chút lễ vật ở phía trên, đề phòng có người giả vờ ngu với ta.

Lưu Lão Tứ nhìn Đường Kiếp, lại nhìn vào đoạn tiễn dưới chân, vẻ mặt đau khổ nói:

- Đường công tử, ngươi cần gì phải làm như vậy.

- Làm sao? Làm quỷ một thời gian dài, giờ làm người không được sao?

Đường Kiếp hỏi lại.

Nghe lời này, vẻ mặt của Lưu lão tứ lại càng khổ sở hơn.

Y thở dài, sau đó đứng thẳng người lên.

Khí thế trên người y nhanh chóng biến đổi, hơi thở một con buôn thấp kém ban đầu bị quét sạch, thay vào đó là luồng khí tức hùng vĩ mênh mông.

Lúc này Lưu Lão Tứ mới nói:

- Thuộc hạ Bí Đường, Lưu Ngân Hà, bái kiến Đường đại nhân.

- Đại nhân chỉ là danh hiệu, không cần khách khí, hơn nữa ta vẫn là hậu bối của ngươi.

- Học vô tiên hậu, đạt giả vi tiên. Đường đại nhân tàn sát Thú Luyện, chém giết Thiên Thần, khí phách này đời ta không ai sánh bằng.

- Chỉ có thể kính ngưỡng chứ không thể tiếp xúc, đúng không?

Đường Kiếp hỏi lại.

Lưu lão tứ cười khổ nói:

- Là ta thất lễ. Không biết vì sao đại nhân có thể tìm được ta?

- Dù gì thì ta cũng là người của Bí Đường, mặc dù nói trách nhiệm của ám tử vô cùng to lớn, không thể coi thường nhưng ít nhất thì cũng có chút cơ hội nhiều hơn người khác. Ngươi biết Vương Tuấn Ngạn không?

Đường Kiếp hỏi.

- Vương Tuấn Ngạn?

Nghe thấy tên này, hai mắt của Lưu Lão Tứ sáng lên:

- Tiểu tử kia giống ta, đều là ám tử Đông Hà, nhưng vận khí của người trẻ tuổi này không tốt, hai năm trước đã bị người của Ưng Đường lừa đi ra, nhưng tên này chạy cũng nhanh, đã chạy thoát ra khỏi Mạc Khâu.

- Là ta cứu hắn.

Đường Kiếp trả lời.

Lúc này Lưu Lão Tứ mới hiểu được nguyên nhân mình bị bại lộ đấy.

Mười năm lịch luyện mang đến cho Đường Kiếp không chỉ có điểm cống hiến mà còn có thêm nhiều nhận thức và các mối quan hệ, những chuyện này thật ra chỉ là vô tình ảnh hưởng tới Đường Kiếp mà thôi.

Ví dụ như trong một nhiệm vụ cách đây hai năm trước, lúc ấy Vương Tuấn Ngạn bị Thiên Thần Cung đuổi giết đến mức trời cao không đường chạy, địa ngục không cửa vào, chỉ thấy cái chết hiện ra trước mắt thì đột nhiên Đường Kiếp lại xuất hiện cứu y. Y vô cùng biết ơn Đường Kiếp, cho nên đã nói cho Đường Kiếp biết một vài chuyện không nên nói ra, trong số đó có chuyện Lưu lão tứ này.

Thời khắc này thấy Đường Kiếp xuất hiện, Lưu Lão Tứ biết mình đã gặp phải phiền toái rồi.

Đương nhiên y vẫn có thể lấy lý do rằng Đường Kiếp không phải là cấp trên của mình để từ chối yêu cầu của hắn. Nhưng lấy thanh danh cùng địa vị của Đường Kiếp hiện giờ, nếu y dám nói lời này, cho dù không bị Đường Kiếp giết chết thì sau khi trở về Tẩy Nguyệt phái cũng sẽ bị dạy dỗ một trận đấy.

Bởi vậy thời khắc này y cũng chỉ có thể nói:

- Không biết đại nhân tìm tiểu nhân có gì chỉ bảo?

Đường Kiếp vung tay áo lên, một cái bàn đá cùng hai chiếc ghế đá lập tức xuất hiện ở giữa hai người, trên mặt bàn còn có thêm một bầu rượu.

- Ngồi đi.

Hắn nói:

- Vừa uống vừa tán gẫu.

- Vâng.

Lưu lão tứ cũng chỉ có thể đồng ý.

Ngồi xuống nói chuyện, không khí khẩn trương dần dần dịu lại.

Ám tử vốn phục vụ vì môn phái, Lưu lão tứ phụng mệnh ẩn núp ở Mạc Khâu nhiều năm, thật ra vẫn chưa từng có hành động gì to tát, chỉ sưu tập được một vài tin tức địa phương truyền về môn phái. Hiện giờ Đường Kiếp xuất hiện, nhìn từ một góc độ nào đó thì thật ra cũng là khiến y chính thức được phát huy tác dụng của mình.

Lưu lão tứ cũng hiểu điều này, chỉ là y không muốn cuộc sống vốn yên tĩnh của mình bị cắt đứt, bởi vậy nên lúc đầu hơi có ý chống đối lại. Thời khắc này đã qua ba tuần rượu, suy nghĩ từ từ trở lại quỹ đạo, cũng biết mình là ai, nên làm cái gì, rốt cuộc y cũng cắn răng nói:

- Nói đi, cần Lưu lão tứ ta làm chuyện gì?

Nhìn y như vậy, Đường Kiếp cười cười, nói:

- Cũng không có gì, chỉ là muốn biết thêm một số tin tức. Ta cũng cần biết gần đây nhất, Thiên Thần Cung quyết định dùng những thủ đoạn gì để đối phó ta.

- Vì chuyện này sao?

Lưu lão tứ hơi kinh ngạc, nói:

- Mấy ngày nay đại nhân làm náo loạn nơi này, thiên hạ ai ai cũng biết, có người nào không biết Thiên Thần Cung muốn bắt ngươi nhưng lại không thể bắt được?

- Người cười cuối cùng mới là kẻ chiến thắng. Thiên Thần Cung bị ta đánh trở tay không kịp đó là bởi vì lúc ấy tinh lực của bọn họ chủ yếu dùng để ngăn ngừa ta chạy trốn, không ngờ ta lại phản công. Theo thời gian trôi qua, bọn họ sẽ lại áp dụng chiến lược mới. Nếu ta không cẩn thận, rất có thể trong vòng tới sẽ chết ở trong tay bọn họ.

- Thì ra là như vậy, nhưng sự tình liên quan thượng phong, ta cũng không nắm chắc.

- Không cần ngươi biết kế hoạch cụ thể của bọn họ, chỉ cần biết đại khái hành động của bọn họ là ta có thể tìm ra biện pháp đối phó rồi. Ngoài ra ta còn cần một số tin tức về bổn phái từ ngươi.

Hiện giờ Đường Kiếp cắt đứt liên lạc với Tẩy Nguyệt phái, nếu hắn muốn lo liệu chu toàn việc Thiên Thần cung, đương nhiên không thể thiếu được sự ủng hộ từ Tẩy Nguyệt phái, bởi vậy khôi phục liên lạc là việc cần giải quyết đầu tiên, đây cũng là nguyên nhân chính khiến hắn tìm tới Lưu lão tứ.

- Việc này không thành vấn đề, ta sẽ lập tức truyền về tin tức, nói rằng ngươi đang ở chỗ của ta.

- Nhớ kỹ không được trực tiếp dùng phù lệnh đưa tin, Thiên Thần Cung có bí pháp có thể theo dõi tin tức phù lệnh. Mặc dù không thể biết nội dung trong đó nhưng lại có thể dò ra phương hướng.

Lưu lão tứ cười nói:

- Thì ra đại nhân cũng biết chuyện này. Đại nhân yên tâm, việc này chúng ta đã sớm biết, cho nên đã có cách khác để đưa tin tức rồi.

- Vậy thì tốt rồi. Cảnh giới hiện tại của ngươi thế nào?

Đường Kiếp hỏi.

Dù sao y cũng từng trải qua huấn luyện che giấu chuyên nghiệp, bởi vậy, ngay cả thiên nhãn của Đường Kiếp cũng không thể nhìn ra cảnh giới tu vi của y.

Lưu lão tứ trả lời:

- Kẻ bất tài này tu luyện bốn mươi năm vẫn chỉ ở kỳ Cửu Chuyển như trước.

Đường Kiếp vươn một ngón tay chỉ lên trán Lưu lão tứ, nói:

- Thả lỏng tinh thần, không cần chống cự.

Lưu lão tứ không dám cãi lời, liền buông lỏng bản thân, tùy ý để cho ý chí của Đường Kiếp tràn vào trong thân thể y.