Lão đại kia ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Tam muội, ngươi thấy thế nào?
Nữ tử xinh đẹp lúc trước trầm tư một lát, nói:
- Đường Kiếp biết năng lực của chúng ta cho nên chắc chắn sẽ không dừng lại ở quá nhiều nơi. Hiện giờ, nếu muốn đuổi bắt hắn, e rằng đuổi theo ở phía sau hắn cũng không phải là cách hay, xác định được nơi mà hắn sẽ đi rồi tới đó phòng bị mới là cách tốt nhất.
- Vấn đề là không biết hắn sẽ tới nơi nào?
Không biết Đường Kiếp muốn đi đâu, như vậy cái gọi là phòng bị chỉ là một lời nói suông mà thôi, tất cả đều tăng cường phòng bị chẳng khác nào không phòng bị.
- Vậy phải nghĩ xem hắn muốn cái gì rồi.
Nữ tử xinh đẹp kia trả lời rồi suy nghĩ một chút, đột nhiên nàng nói:
- Ngũ đệ, hỏi thử trong cung xem Thượng Kính đã bị mất cái gì? Thượng Kính chỉ là một trấn nhỏ, ta không tin Đường Kiếp ngàn dặm xa xôi chạy tới chỉ để cướp ở một địa phương nhỏ bé.
Gã trẻ tuổi được gọi là lão ngũ kia liền gật đầu, nhắm mắt một lát rồi đột nhiên giơ tay lên vẽ một đường, trong giây lát, một tấm danh sách đã tự động rơi vào trong tay nữ tử xinh đẹp.
Nữ tử xinh đẹp tiếp nhận, xem qua một lát rồi nói:
- Lúc Đường Kiếp tới, tại đó đang diễn ra một buổi đấu giá, trong buổi đấu giá đó có Huyễn Tâm Lộ!
- Huyễn Tâm Lộ?
Mọi người đều ngẩn ngơ.
Một người lên tiếng:
- Đó là linh dược cần để tiến cấp Thiên Tâm.
- Quả nhiên là vậy, đúng là Đường Kiếp đang làm chuẩn bị để tiến cấp Thiên Tâm.
- Như dự đoán lúc trước, hiện tại cần thứ gì, hắn sẽ không đi mua mà là sẽ đi cướp đoạt.
Nữ tử xinh đẹp cười nói:
- Đây chính là nguyên nhân hắn chạy tới Thượng Kính. Thật ra Đường Kiếp cũng không biết chắc ở đâu có thứ hắn cần, nhưng tin tức buổi đấu giá được truyền ra ngoài, cho nên kết quả là đã dẫn con sói Đường Kiếp đến.
- Nói cách khác, chúng ta chỉ cần điều tra xem trong khoảng thời gian này, buổi đấu giá nào có thứ Đường Kiếp cần, sau đó sẽ tới trước ngăn cản hắn.
Một người hưng phấn nói.
- Đúng vậy nhưng trước đó phải biết được hắn đã có những đồ gì và còn thiếu những gì.
Lúc này, đột nhiên lão đại lên tiếng:
- Ta nhớ thành Ma Vân có bán Ngũ Khí Triều Nguyên Đan, đúng không? Đường Kiếp có nó chưa?
Nữ tử xinh đẹp kia ngẩn ngơ, lập tức tỉnh ngộ, liền đảo tay một cái, trong tay đã có thêm một danh sách. Sau khi nhanh chóng xem xét, nàng kêu lên:
- Không có, ha ha, việc này thật đúng là khéo, ngày thường nhà kho thành Ma Vân luôn có Ngũ Khí Triều Nguyên Đan nhưng trước đó vài ngày, vật đó đã được bán hết, cho nên hiện giờ Đường Kiếp vẫn chưa có được nó.
Trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ vui mừng.
Một người quát khẽ:
- Ngũ Khí Triều Nguyên Đan chính là linh dược tốt nhất giúp nhất mạch Tẩy Nguyệt tiến cấp Thiên Tâm. Nếu không có nó, cho dù những tài nguyên khác đầy đủ thì tỷ lệ thành công cũng không lớn. Đường Kiếp lựa chọn tấn công thành Ma Vân đầu tiên nhất định là vì Ngũ Khí Triều Nguyên Đan, nhưng kết quả đã khiến hắn phải thất vọng rồi.
- Nhất định là hắn sẽ tiếp tuc tìm kiếm Ngũ Khí Triều Nguyên Đan, chỉ cần chúng ta thả tin tức ra, không lo không hấp dẫn được hắn.
- Đừng nói vội, trước hết cứ chờ đợi đã. Nếu lúc này đưa Ngũ Khí Triều Nguyên Đan ra, chẳng phải là sẽ làm hắn nghi ngờ sao? Chúng ta cần một cái cớ thật tự nhiên.
- Nhưng nếu kéo dài quá lâu, sẽ có thêm nhiều người gặp họa.
- Đây không phải là rất tốt sao? Đường Kiếp giành được nhiều thứ, ngoài một phần dùng cho mình ra, hầu hết các vật khác đều vô dụng. Nếu có thể tìm được và giết chết hắn, tất cả sẽ là của chúng ta.
Một tiếng nói vang lên nhưng lại không thể nhìn ra người nói chuyện.
Mọi người đồng loạt kinh hãi. Mặc dù bọn họ không thấy người nói chuyện nhưng lại biết rõ đó là người nào.
Sắc mặt lão đại kia đã trầm xuống, nói:
- Tiểu thập nhị, ngươi có biết ngươi đang nói gì không?
- Đương nhiên, ta đang suy nghĩ vì tương lai của mọi người. Các ngươi cũng biết vì sao Đường Kiếp lại đạt được thành tựu ngày hôm nay, đừng quên hắn chỉ là Ngọc Môn Ngũ Chuyển, lấy tư chất của hắn có thể đạt được thành tựu này sao? Tất cả là bởi vì hắn biết làm như thế nào mới là thông minh nhất đấy. Các ca ca, bắt được kẻ thù thì không nói làm gì, nhưng bắt được kẻ thù đồng thời còn có thể mang đến lợi ích cho chính mình, đó mới là cách làm thông minh nhất.
Mọi người đồng thời im lặng.
Một lúc lâu sau, lão đại kia mới nói:
- Ta không đồng ý với suy nghĩ của ngươi.
Mọi người đồng thời thở phào một cái, nhưng trong lòng lại mơ hồ cảm thấy hơi thất vọng.
Thật ra ở sâu trong lòng, bọn họ đều nghĩ rằng đề nghị của tiểu thập nhị kia không hề tệ.
Sau đó, lão đại kia lại nói:
- Nhưng Đường Kiếp xảo quyệt dị thường, cho nên cũng khó có thể bắt được hắn trong khoảng thời gian ngắn. Hắn hành động nhiều mới lộ ra nhiều sơ hở, mọi người chớ sốt ruột, đợi sau khi thấy rõ ràng hướng đi của người này rồi tính tiếp.
Nghe được lời này, trên mặt mọi người đều hiện ra nụ cười tươi, đồng loạt trả lời:
- Vâng, đại ca.
- Mẹ nó!
Đường Kiếp tức giận ném các loại đan phù trận khí và vật liệu đang cầm trong tay đi.
Bình thường, những vật liệu này đều vô cùng quan trọng ở trong mỗi đại môn phái, có khoáng thạch quý báu, các loại vật liệu, thảo dược hiếm thấy, cũng không thiếu pháp bảo lợi khí do danh gia tạo ra, còn có rất nhiều pháp phù cường lực, không ít đồ vật trong đó có thể giúp cho thực lực của Đường Kiếp tăng lên.
Tuy có nhiều đồ tốt như vậy nhưng lại không có Ngũ Khí Triều Nguyên Đan, thứ mà hắn cần nhất vào lúc này.
Điều này làm sao có thể khiến cho Đường Kiếp không tức giận được?
Thành Ma Vân là một nơi cực kỳ quan trọng của Thiên Thần Cung, lần này Đường Kiếp đã ra tay lừa gạt được Thiên Thần Cung nhưng không ngờ hắn lại bắt hụt. Sau lần này, Thiên Thần Cung chắc chắn sẽ có chuẩn bị, cảnh tượng giống như thành Ma Vân đương nhiên rất khó có thể xảy ra đấy.
Ngay từ đầu, mục tiêu của Đường Kiếp đã là Ngũ Khí Triều Nguyên Đan, nhưng vận khí của hắn không tốt, ngày thường tại đây luôn có Ngũ Khí Triều Nguyên Đan nhưng hôm nay vật này lại nằm ngoài nhà kho. Bởi vậy, tuy Đường Kiếp hành động thuận lợi nhưng kết quả lại là thất bại rồi.
Điều này làm cho Đường Kiếp cảm thấy vô cùng thất vọng.
Tuy nhiên việc đã đến nước này, hắn cũng không còn có cách gì khác, chỉ có thể bay thẳng tới thị trấn Thượng Kính, đoạt lấy đồ vật đấu giá rồi nghênh ngang rời đi.
Lúc này, những tài vật mà hắn cướp được đã xếp thành một ngọn núi nhỏ ở trong Sơn Hà Xã Tắc đồ. Đường Kiếp phân thành từng chủng loại, tất cả những vật phẩm cấp thấp không đáng giá nhất đều ném vào bên trong lò luyện hóa, biến thành tài nguyên.
Với một số vật phẩm có giá trị cao hơn, đem luyện hóa rất lãng phí thì Đường Kiếp giữ lại, đợi mai sau mang về Văn Tâm buôn bán.
Những pháp bảo, lá bùa và đan dược cao cấp còn lại thì Đường Kiếp giữ cho mình, cái gì có thể ăn thì ăn, có thể dùng thì dùng, trang bị hết sức đầy đủ cho bản thân trở nên cường đại hơn.
Lúc trước ở Văn Tâm, tất cả thu hoạch đều là do tự mình phải cố gắng đi kiếm. Đi đường ngay kiếm tiền không dễ, cho nên Đường Kiếp cũng không có đủ tiền để mua thêm những pháp bảo này.
Nhưng bây giờ thoáng cái đã có vô số bảo vật, số lượng cũng không ít. Chỉ riêng Thiên Thần Giáp, cho dù mỗi ngày Đường Kiếp sử dụng một cái cũng không sợ bị trùng lặp, ngoài ra còn có rất nhiều pháp bảo, nếu muốn thực nghiệm tác dụng của tất cả pháp bảo này, Đường Kiếp sẽ phải tốn rất nhiều thời gian. Trên thực tế, trong lúc chạy trốn, hắn cũng đã thực nghiệm các loại bảo vật, trong đó có không ít những món đồ khó hiểu, làm cho hắn phải đau đầu nhức óc. Mỗi lần thực nghiệm sai đều tạo ra những tiếng vang lớn nhỏ, nếu Thiên Thần Cung biết việc này, chắc chắn có thể lần theo dấu vết để tìm ra hắn.
Hơn nữa, mấy thí nghiệm pháp phù cũng làm cho màu sắc của bầu trời Mạc Khâu biến đổi kỳ quái. Càng về sau, Đường Kiếp càng cảm thấy không ổn, liền chuyển tràng thí nghiệm vào bên trong Xã Tắc Đồ rồi để cho Quỷ Vệ cầm đồ chạy đi, như vậy mới giảm bớt được một ít chuyện phiền phức.
Những pháp phù này tuy là ngoại vật nhưng lại rất hữu dụng, do đó Đường Kiếp muốn nghiên cứu kỹ một trận để lập nên các loại chiến thuật.
Chờ đến khi hắn tới Thượng Kính sẽ lại cướp đoạt một lần nữa, sau khi có thu hoạch mới sẽ lại tiếp tục thí nghiệm và nghiên cứu chiến thuật. Những ngày này, cuộc sống của Đường Kiếp cực kỳ phong phú, trước nay chưa từng có.
Trong giây lát, hắn nhận ra có rất nhiều chuyện phải làm, đó là phải né tránh đuổi bắt, phải đi xung quanh sưu tập vật liệu mình cần, phải nghiên cứu và lợi dụng các đồ vật mình đã đoạt được, đồng thời bản thân còn phải không ngừng tu luyện, chuẩn bị cho tương lai tiến cấp Thiên Tâm.
Những chuyện này không đè sập Đường Kiếp, ngược lại còn làm cho hắn càng thêm hưng phấn, cảm thấy cuộc sống như vậy mới thật sự có ý nghĩa.
Sau khi rời khỏi Thượng Kính, Đường Kiếp liên tục cướp bóc tại sáu trấn nhỏ, hai tòa thành thị, trong 3 ngày không ngừng điên cuồng cướp bóc, đã cướp sạch mười khu, mỗi chiến trường đều cách nhau ngàn dặm, số tu giả bị giết chóc vượt qua trăm người. Đường Kiếp xuống tay điên cuồng, hung ác, nhanh chóng nhấc lên một trận sóng to gió lớn ở Mạc Khâu.
Lúc này, Thiên Thần Cung mới ý thức được đối thủ mà bọn họ vây bắt không phải là một tu giả mắc nạn mà là một con dã thú điên cuồng, đang lẩn trốn tìm thời cơ tấn công bọn họ. Điều hắn nghĩ đến không phải là nên chạy trốn như thế nào mà là nên phản công như thế nào đấy.