Cướp bóc quan trọng ở tốc độ.

Trước khi kẻ thù kịp phản ứng liền đánh cho bọn họ trở tay không kịp, cướp bóc thành công. Hơn nữa, tốc độ của Đường Kiếp lại càng nằm ngoài sức tưởng tượng của mọi người.

Lúc hắn bắt được tên tu giả thứ mười bốn, là một gã đệ tử trấn thủ thành Ma Vân, người này bởi vì quá sợ hãi cho nên không đợi Đường Kiếp hỏi đã vội vàng nói ra địa điểm truyền tống trận và nhà kho.

Để cảm ơn, Đường Kiếp đã không giết chết y, chỉ vặn gẫy tứ chi rồi ném ra ngoài.

Sau đó hắn chạy thẳng tới chỗ cung điện trung tâm thành Ma Vân.

- Mau mở trận cầu viện!

Rốt cuộc đám tu giả cũng ý thức được không tốt, lập tức kêu gào.

Đường Kiếp hừ lạnh một tiếng:

- Đã muộn!

Thân hình bỗng tăng tốc, lúc này hắn không muốn giết chóc nữa mà là lao thẳng vào bên trong.

Từ một nơi xa trong cung điện tỏa ra luồng hào quang thật lớn, một cột sáng phá không bay thẳng đến chân trời, đó là dấu hiệu của truyền tống trận khởi động. Ngoài truyền tống trận ra, thậm chí còn có thể phát động đại trận Cửu Thiên Tinh Diệu để rời đi. Tuy nhiên, đại trận Cửu Thiên Tinh Diệu là dùng để phòng bị công kích ngoại bộ, là đại trận thủ hộ, không có tác dụng đối phó với kẻ địch vào thành. Cho nên, sử dụng truyền tống trận vào giờ phút này có ý nghĩa thực tế hơn một chút.

Tuy truyền tống trận được dùng để vận chuyển cứu binh nhưng nếu cứu binh không phản ứng, cho dù trận pháp kia rời đi được thì cũng là vô dụng. Mà lúc này, bản bộ Thiên Thần Cung chưa chính thức nhận được tín hiệu cầu viện, dĩ nhiên sẽ không có bất kỳ phản ứng nào.

Hơn nũa, mặc dù tín hiệu cầu viện thật sự được phát ra từ bên trong thành, nhưng bởi vì tín hiệu này không do lão giả mặc áo bào đỏ phát ra, cho nên còn cần phải xác nhận lại, sau đó mới có thể sai khiến.

Quá trình này cũng không mất quá nhiều thời gian, bình thường chỉ mất vài phút. Dưới tình huống bình thường, thành Ma Vân chắc chắn không thể không chống đỡ nổi mấy phút đồng hồ này.

Nhưng hiện giờ lại không phải là tình huống bình thường. Nếu là tình huống bình thường, thành Ma Vân thậm chí sẽ không phải cầu cứu, chỉ cần một vị lão giả mặc áo bào đỏ kia là đã đủ để đối phó với Đường Kiếp rồi.

Cho nên mấy phút đồng hồ này đã biến thành nhát dao trí mạng đấy!

Trong tích tắc cột sáng dâng lên, tốc độ của Đường Kiếp đã tăng đến mức tối đa, như một tia sét phóng thẳng tới cung điện.

- Ngăn hắn lại!

Mười mấy tên tu giả đồng loạt bay lên không trung, điên cuồng hò hét.

Đây là lực lượng bảo vệ cuối cùng của thành Ma Vân. Dưới chân người cầm đầu là linh khí lượn lờ, kết thành một quầng sáng, hiển nhiên y là một vị Linh Hoàn Chân Nhân.

Đường Kiếp hơi mỉm cười, cũng không thèm để ý đến vị chân nhân kia, liền phóng thẳng về phía cung điện.

- Đừng hòng!

Chân Nhân kia hét lớn một tiếng rồi đẩy đi một chưởng. Y biết rõ Đường Kiếp muốn toàn lực phá hư truyền tống trận, ngăn cản vận chuyển viện binh.

Nhưng đúng lúc y ra tay, bên cạnh Đường Kiếp chợt xuất hiện một bóng người, chính là Quỷ Vệ tiến ra nghênh đón.

Giữa tiếng va chạm cực lớn, Quỷ Vệ ôm lấy tên Linh Hoàn Chân Nhân, cùng lăn lộn vài vòng trên không trung rồi ngã bay ra ngoài, chỉ để lại cho Đường Kiếp mười mấy tên tu giả còn lại.

Một gã tu giả nhìn thấy Đường Kiếp vọt tới, nét mặt liền trở nên dữ tợn. Đột nhiên, y xé rách quần áo trên người mình, lộ ra một thân thần giáp màu vàng, quát:

- Thiết Bích Trận, dừng lại!

Lập tức, mười mấy tên tu giả kia cũng đồng loạt xé rách quần áo, lộ ra Thiên Thần Giáp màu vàng. Kim giáp sáng lên, tạo thành một bức tường sắt, chính là chiến trận Thiết Bích lừng danh của Thiên Thần Cung.

Những người này đều là bộ hạ Chiến Bộ của Thiên Thần Cung, phụng mệnh công tác tại thành Ma Vân, am hiểu kỹ thuật đánh liên thủ. Giống như Tẩy Nguyệt phái có Bách Nhân Sát Trận, Thiên Thần cung cũng có Thiết Bích trận của riêng mình.

Ngay sau đó, tên tu giả kia lại kêu lên:

- Sát Lục Mâu, ra!

Mười mấy tên tu giả phía sau y đồng loạt giơ tay lên, một mâu khí thật lớn đột nhiên xuất hiện trong không trung. Mâu khí kết hợp cùng chiến trận Thiết Bích, trở thành vũ khí giết người cường đại.

Có thủ cần có công, đó mới là chính đạo, không ai hiểu rõ đạo lý này hơn Thiên Thần Cung đấy.

Tuy Sát Lục Mâu không có được uy lực vô biên, khí thể như biển của Bách Nhân sát trận Tẩy Nguyệt phái, nhưng lực lượng cũng không thể xem thường.

Đối mặt với tình huống này, Đường Kiếp khẽ mỉm cười, tung ra một hạt châu nhỏ.

Thiên Sát Lôi Châu.

Thứ này vừa ra, sắc mặt của đám tu giả kia lập tức biến đổi kịch liệt.

Năm đó ở trên biển, Đường Kiếp một hơi ra tay tàn sát hơn trăm đệ tử Thú Luyện Môn. Sau lần đó, Thiên Sát Lôi Châu trở nên cực kỳ nổi danh, khiến Thiên Diệt Tông cũng nhờ vậy được thơm lây, liền tăng mạnh giá bán Thiên Sát Lôi Châu. Đương nhiên đối với Đường Kiếp, vì muốn cảm ơn cho nên bọn họ lại bán cho hắn với giá ưu đãi hơn rất nhiều.

Giờ phút này, nhìn thấy vật ấy, đám đệ tử Thiên Thần Cung này cũng không dám đối chiến.

Lúc trước, Thú Luyện Môn không hề phòng bị, vừa nhìn thấy Thiên Sát Lôi Châu đã liền bỏ trốn, đương nhiên đám đệ tử Thiên Thần Cung này sẽ không giống như vậy. Trong tích tắc, thân hình bọn họ chợt lóe lên, bay nhanh sang hai bên, Thiên Sát Lôi Châu không đánh trúng được bất kỳ người nào.

Nhưng như vậy, Thiết Bích trận cũng tự sụp đổ rồi.

Điểm chết người chính là sau khi Lôi Châu đánh hụt cũng không dừng lại mà là bay thẳng về cung điện truyền tống trận phía sau.

Vừa nhìn thấy cảnh này, tên tu giả cầm đầu lúc trước vội la lên:

- Không tốt!

Thời khắc này, y đã nhận ra, e rằng ngay từ đầu, mục tiêu của Đường Kiếp không phải là y mà là truyền tống trận.

- Uỳnh!

Một tiếng nổ cực lớn vang lên, cung điện nhỏ kia bị nổ tung, bay lên ngút trời, vô số đá vụn bắn tung tóe khắp nơi, trong lúc nhất thời, một đám tu giả chỉ biết ngây dại nhìn theo.

Gã tu giả sầu thảm nói:

- Xong rồi!

Đường Kiếp cười:

- Đâu có sao, cung điện kia bị phá hủy nhưng vẫn có thể xây dựng lại, chư vị cần gì phải để ý.

Dứt lời, hắn thuận tay đánh mấy chưởng đẩy đám đông ra, rồi xoay người rời đi.

Những tên tu giả kia vẫn ngây người nhìn hắn rời đi, sau một lát, tên tu giả cầm đầu mới kịp phản ứng, vội kêu lên:

- Nhà kho, hắn muốn đi tới nhà kho.

Ngàn dặm xa xôi chạy đến thành Ma Vân này, mục đích là gì?

Còn không phải là vì muốn cướp sao?

Thương gia lớn nhất của thành Ma Vân này chính là Thiên Thần Cung, của cải giá trị nhất cũng ở trong nhà kho Thiên Thần Cung, nếu muốn cướp, đương nhiên sẽ cướp ở nơi đó.

Hắn phá hư truyền tống trận cũng là vì muốn bản thân có thêm được một chút thời gian, nhà kho mới là mục đích cuối cùng.

Thời khắc này, Đường Kiếp bay nhanh ở đằng trước, một đám tu giả Thiên Thần Cung gắt gao đuổi theo phía sau.

Gã tu giả kỳ Linh Hoàn cũng vừa thoát khỏi Quỷ Vệ, liền một đường đuổi giết, y cao giọng quát:

- Người bắt sống Đường Kiếp được Thiên Thần Cung ta ban thưởng một trăm ngày tu hành tại Ngọc Tiêu Động Thiên, ban tặng một kiện pháp bảo Thiên Thần Giáp đỉnh cao cùng trăm vạn linh tiền!

Quần khởi mãnh liệt!

Mặc dù lão giả mặc áo bào đỏ mang đi rất nhiều tu giả nhưng vẫn còn có rất nhiều tu giả ở lại trong thành, chỉ có điều thực lực của bọn họ hơi thấp mà thôi. Lúc Đường Kiếp mới tiến vào thành, bọn họ phải đối mặt với công kích bất ngờ cho nên đều né tránh, chạy trốn, nhưng sau khoảng thời gian khiếp sợ, bọn họ đã bình tĩnh hơn, trong lòng liền nẩy sinh nhiều loại ý tưởng mới.

Lúc này, lời hứa hẹn của Thiên Thần Cung được nhắc lại, càng làm cho mọi người động lòng.

Con người chết vì tiền tài, con chim chết vì miếng ăn.

Chỉ một lý do này cũng đã đủ khiến cho mọi người nổi lên rồi.

Trong nháy mắt, đám tu giả vừa bị Đường Kiếp dọa cho chạy toán loạn đã lại bay lên không trung, từ bốn phương tám hướng đánh về phía Đường Kiếp.

Đến lúc này ngươi mới thấy, hóa ra ở trong thành Ma Vân vẫn còn có nhiều tu giả như vậy.

Nhưng đúng lúc này, dưới mặt đất thành Ma Vân đột nhiên phát ra tiếng gào thét điên cuồng. Mặt đất nứt ra một cái khe, vô số dây leo từ dưới lòng đất bỗng vươn ra, cuốn về phía mọi người.

Một vài tu giả có thực lực hơi thấp không kịp phòng bị, lập tức bị kéo xuống cái khe, chỉ trong khoảnh khắc, từ dưới lòng đất đã truyền đến tiếng kêu thảm thiết thật dài.

- Hắc nghiệt, là hắc nghiệt!

Có gã tu giả hoảng sợ kêu lên.

Không ngờ hung vật khủng bố trong truyền thuyết này lại xuất hiện tại thành Ma Vân, không cần hỏi cũng biết thứ này là do Đường Kiếp mang đến đấy.

Thật ra vật ấy không phải là vô địch như vậy. Mặc dù thực lực hắc nghiệt có thể tăng lên vô hạn, nhưng lại gần như không thể giữ lại. Mỗi lần Y Y triệu tập hắc nghiệt đều là triệu tập hình thái nguyên thủy nhất cua nó, nó cần giết chóc và cắn nuốt rất nhiều thì thực lực mới có thể tạm thời tăng lên, một khi trở về, thực lực của hắc nghiệt sẽ lại giảm xuống, lực lượng có được thông qua cắn nuốt chỉ giữ lại được một phần trăm.

Nhưng hung danh của hắc nghiệt thật lớn, làm cho mọi người đều rùng mình run sợ.

Để cho hắc nghiệt ngăn cản, Đường Kiếp thừa dịp phóng tới nhà kho, bỏ lại đám tu giả Thiên Thần Cung đang khó nhọc đuổi giết cùng Quỷ Vệ ở phía sau.

Người bám sát Đường Kiếp nhất không phải là gã tu giả kỳ Linh Hoàn kia mà là một gã đệ tử thấp bé. Tên này trông rất xấu xí, tốc độ cực nhanh, nếu không phải thực lực kém xa Đường Kiếp thì có lẽ lúc này đã đuổi kịp Đường Kiếp rồi. Thời khắc này, y vừa đuổi, vừa lớn tiếng kêu lên:

- Đường Kiếp, đừng tưởng rằng chỉ mình ngươi là có Thiên Sát Lôi Châu!