Theo thời gian tìm kiếm càng lúc càng lâu, rốt cục người mặc Kim y dần dần ý thức được có điều không đúng.

Không thể nào thời gian dài như vậy vẫn không tìm thấy Đường Kiếp.

Hiện tại Đường Kiếp xuất hiện ở nơi này, bắt lấy hắn không thể nghi ngờ là một cái công lớn, nhưng nếu để hắn chạy thoát thì thế nào?

Nghĩ đến đây Vệ chân nhân mặc kim y cũng không rét mà run.

Nửa canh giờ sau có tin tức truyền đến.

Trong đội ngũ tìm kiếm thiếu một người.

Tin tức này khiến tất cả tu giả đều trở nên khẩn trương.

Lại qua nửa canh giờ, rốt cục có người phát hiện ra thi thể của tu giả áo xám kia, theo thời gian thì tu giả này đã chết đi ít nhất ba canh giờ.

Mà một canh giờ trước còn có người nhìn thấy người này.

Chân tướng cuối cùng đã rõ ràng, Vệ chân nhân nghe được tin tức này liền cảm thấy trước mắt choáng váng.

Hắn biết được hắn đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để bắt lấy Đường Kiếp!

Từ trong đuổi giết thoát thân ra ngoài, Đường Kiếp nhẹ nhàng thở ra, trong đầu cũng bắt đầu tự hỏi kế tiếp mình nên làm cái gì bây giờ.

Tình huống hiện giờ, chính mình trong khoảng thời gian ngắn là trốn không thoát Mạc Khâu, chỉ có thể nghĩ biện pháp sống sót trước rồi nói sau.

Tuy nói biển người mờ mịt, bắt người không phải là chuyện dễ, nhưng pháp thuật ở Tê Hà Giới phong phú, ai cũng không nói chính xác là có năng lực gì. Như Trường Vẫn Tế Khuyển của Thú Luyện Môn, đó là cho dù ngươi có biến hóa diện mạo như thế nào cũng không thể chạy thoát. Tin tưởng không bao lâu, loại vật này cũng sẽ xuất hiện lần nữa.

Tuy nhiên cũng giống như Thiên Thần cung có đề phòng với thủ đoạn của Đường Kiếp, vậy Trường Vẫn Tế Khuyển nếu có phòng bị cũng có thể đối phó. Đường Kiếp chỉ biết có một loại Mê Thất Thải, sau khi mài thành cành thoa lên trên người sẽ tản mát ra mùi vị khác thường có thể mê hoặc cái mũi của Trường Vẫn Tế Khuyển, chỉ có điều loại cây này cũng không dễ tìm lắm, cần phải nghĩ biện pháp.

Lại nói tiếp lần này hắn truyền tống thật sự là quá mức gấp gáp, trước đó cũng không chuẩn bị cái gì, mà phiền toái lớn nhất trong đó chính là thiếu hụt vật liệu để triệu tập bản thể.

Trận Truyền Tống trong Sơn Hà Xã Tắc cần phải có vật liệu mới có thể phát động, nhưng giá trị của những vật liệu này xa xỉ, bởi vì lúc trước đối phó với vạn yêu nên Đường Kiếp đã mang số lượng lớn vật liệu dùng ở trận pháp kia, làm cho vật liệu để khởi động trận Truyền Tống trở nên khan hiếm, vốn nghĩ đến tạm thời không cần, nhưng hiện giờ trận Truyền Tống lại là thứ cuối cùng hắn dựa vào.

Trốn vào trong Cửu Tuyệt Tru Tiên trận thật ra là một phương pháp tốt, tuy nhiên hậu quẩ của phương pháp này là, nếu hai người đều tiến vào Cửu Tuyệt Tru Tiên trận, như vậy sẽ không có người thu hồi Sơn Hà Xã Tắc, đến lúc đó liền trở thành của môn mở rộng. Hơn nữa không ai có thể khởi động trận Truyền Tống trong tình huống thiếu vật liệu, như vậy Đường Kiếp cũng rất khó có thể trở về.

Chon nên Đường Kiếp tình nguyện phân thân cũng không lựa chọn đi đường này.

Thời điểm mở tui Giới Tử ra, Đường Kiếp phát hiện nguyên liệu hắn có thực sự là ít đến đáng thương. Trong túi Giới Tử của hắn nhiều nhất chính là cây đậu, đó là thủ đoạn cuối cùng hắn dùng để đối phó vạn yêu, còn những cái khác lại cực nhỏ.

- Việc cấp bách đầu tiên là phải nghĩ biện pháp bổ sung nguyên liệu.

Đường Kiếp lẩm bẩm.

Chỉ có suu tập đủ nguyên liệu, Đường Kiếp mới có thể sinh tồn được ở Mạc Khâu.

Bay một mạch trên không trung, sau khi bay qua vùng núi bên kia, Đường Kiếp rốt cục nhìn thấy một trấn nhỏ phía xa xa.

Trấn nhỏ không lớn, nhưng là nơi xung yếu nên thoạt nhìn cũng phồn hoa. Nơi này có tu giả, vậy nên cũng phải có các loại cửa hàng để phục vụ cho các tu giả.

Đường Kiếp hạ xuống ở bên ngoài trấn nhỏ, sau đó mới đi vào trong trấn.

Đi thẳng tới trước, Đường Kiếp nhìn thấy một cửa hàng gọi là Minh Giám Trai, tấm biển treo trên cửa hàng thoạt nhìn bình thường không có gì lạ, nhưng Đường Kiếp lại nhìn ra đó là một loại công cụ được đặc chế riêng để phân biệt yêu.

Nếu như có yêu vật cải trang để tiến vào, biển này sẽ phát ra cảnh giác, cái này cũng coi như có chút sáng ý.

Thời điểm Đường Kiếp tiến vào, đưa nguyên liệu mình cần cho tiểu nhị trong điếm, tiểu nhị kia xem qua xong trả lời:
- Mời đại nhân đợi một lát, tiểu nhân sẽ đi lấy mấy thứ này đến.

Nhìn tiểu nhị rời đi, Đường Kiếp khẽ nhíu mày.

Hắn muốn mấy thứ này, mặc dù không thể nói rõ là bảo bối trọng yếu ở tu giới, nhưng cũng thuộc loại dị bảo ở thế gian, mà tiểu nhị kia chỉ là một người phàm tục, cho dù có chút quen thuộc khi làm trong cưa hàng này, nhưng cũng không thể điềm tĩnh sau khi xem xong bản danh sách như vậy. Hơn nữa cho dù cửa hàng này chuyên phục vụ tu giả, nhưng chung quy cũng chỉ là một cửa hàng nhỏ, Đường Kiếp cần đủ mọi thứ, cũng không cho là một cửa hàng nhỏ có thể thỏa mãn mình, thế sao tiểu nhị kia thoạt nhìn lại giống như không có chuyện gì thế?

Trong lòng hắn nghi ngờ, linh thức mở rông tiến về sau phòng.

Một lát tiểu nhị kia đi ra, nói với Đường Kiếp:
- Mời đại nhân chờ một lát, nguyên liệu ngài muốn có giá trị tương đối cao, cần đến trong phòng kho lấy. Ta đã nói người đi lấy, một lát sẽ quay về.

Đường Kiếp hờ hững trả lời:
- Thuận tiện cũng mang về một số lớn người của Thiên Thần cung phải không? Thật không ngờ bọn họ lại cẩn thận như thế, thậm chí ngay cả nơi như Giám Bảo Trai cũng thông tri qua.

Tiểu nhị kia ngẩn ngơ, trên mặt hiện ra hoảng sợ:
- Đại nhân…

Đường Kiếp vung tay ra, khẽ bóp cổ họng tiểu nhị kia, sau đó xoay người rời đi.

Vừa mới bước ra một bước, bỗng nhiên trong lòng khẽ động. quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tiểu nhị kia khi ngã xuống đã đánh đổ ngăn tủ, làm lộ ra một góc lá cây, nhìn kỹ lại chính là một gốc cây phong lan Bách Niên Mộc.

Phong lan Bách Niên Mộc này cũng không thể nói là hàng cao cấp gì, nhưng cũng thuộc loại hiếm thấy trong trấn nhỏ này, đoán chừng là chi bảo trấn cửa hàng.

Đường Kiếp cũng không khách khí tiện tay lấy đi, ngẫm nghĩ một chút, nếu không làm thì thôi, còn đã làm thì phải làm đến cùng, mở hết tất cả ngăn kéo trên quầy ra, thu lại hết mọi thứ tốt.

Sau khi dọn dẹp xong đột nhiên thất thần, lập tức ngửa mặt lên trời cười ha hả:
- Ta thật khờ, làm sao cần phải mua chứ? Cứ giành lấy là được rồi!

Người sống thời gian dài trên thế gian đại trị sẽ trở thành người người làm mọi chuyện theo quy củ.

Cũng giống như Đường Kiếp, am hiểu nhất chính là làm việc theo trật tự và quy tắc, bởi vậy cũng chưa bao giờ làm việc không có thứ tụ, hết thảy toàn bộ đều nhờ vào kinh nghiệm có được.

Cũng bởi vì nguyên nhân này, khi hắn lưu lại ở Mạc Khâu vẫn làm việc theo thói quen này.

Nếu không có một gốc cây phong lan kia nhắc nhở Đường Kiếp, có lẽ phải mất một thời gian nữa Đường Kiếp mới có thể ý thức được thân phận hiện tại của mình.

Hắn là một tội phạm bỏ trốn!

Trên mảnh thổ địa này, bất cứ người nào cũng đều là địch nhân của hắn!

Bất kể hắn tuân thủ quy tắc ở nơi này như thế nào đều không có ý nghĩ, chỉ có còn sống mới có ý nghĩa!

Giống như loại sự tình này thoạt nhìn đơn giản, nhưng khi một người đang hoảng sợ bỏ chạy kỳ thật rất khó có thể nghĩ ra trong thời gian ngắn.

Đường Kiếp cảm thấy may mắn khi mình có thể ý thức được điểm ấy chỉ trong một ngày sau khi chạy trốn, cái này giúp hắn có thể đi ít đường vòng hơn, đồng thời cũng nâng tỷ lệ sống sót của mình lên rất nhiều.

Một khắc này suy nghĩ của Đường Kiếp thay đổi thật nhanh, nghĩ thông suốt mấy vấn đề nghĩ mãi không ra.

Đúng lúc này, phía xa xa đột nhien truyền tới một mảnh tiếng động lộn xộn ầm ý, cũng có số đông người đồng thanh la lên:
- Đường Kiếp ở trong này, đừng để hắn rời đi!

Tốc độ nhanh như thế sao?

Đường Kiếp cũng hơi ngạc nhiên.

Đi ra khỏi cửa hàng, Đường Kiếp mới nhìn thấy người đến là hơn mươi Linh Sư, theo quần áo cũng không phải là người của Thiên Thần cung.

Đường Kiếp lập tức hiểu được đây chỉ sợ là môn phái nhỏ ở nơi này, sau khi có được tin tức của Đường Kiếp lên tới đây. Thực lực của các môn phái nhỏ có hạn, tin tức cũng không linh thông, phỏng chừng trước đó căn bản không biết Đường Kiếp là ai, bởi vậy vừa nghe nói Đường Kiếp xuất hiện liền lập tức đuổi theo.

Nhìn người cầm đầu bất quá cũng chỉ là một Thoát Phàm đỉnh cao liền biết được môn phái này mỏng thế nào.

Nhưng mà sao một môn phái nhỏ như vậy cũng dám hùng hổ đuổi tới đây, tu giả cầm đầu lại kêu to:
- Đúng là hắn, bắt hắn lại!

Điện mang trong mắt Đường Kiếp chợt lóe:
- Không biết sống chết!

Tùy tiện ném Sơn Hà Xã Tắc đi, một mảnh nước suối chậm rãi hiện lên, Quỷ Vệ đã lao ra với tốc độ cực nhanh.

Không đợi đám người kia tới gần, Quỷ Vệ đã chộp lên đầu một tu giả, khẽ dùng sức đã bóp tu giả kia vỡ sọ, tiếp theo lại lóe người lên đánh về phía người khác.

Tàn sát!

Một hồi toàn là tàn sát!

Lấy thực lực của một môn phái nhỏ mà dám ngênh chiến với Quỷ Vệ chân nhân, căn bản chính là triệt triệt để để bị nghiền ép.

Vì thế liền nhìn thấy ở bên trong một trận gào thét thảm thiết, lần lượt từng tu giả ngã xuống.

Xa xa còn có tu giả đang chạy tới đây, hẳn là tiếp viện của môn phái nhỏ này, nhưng tốc độ không đủ mà chậm một bước, thực lực lại quá yếu, yếu đến ngay cả Thoát Phàm cũng không có, chỉ đến Linh Đài Cảnh mà thôi, nhưng cũng bởi vậy mà không bị Quỷ Vệ giết hại, chỉ có thể nhìn thấy một trận chiến đấu thảm thiết này mà thôi.

Mặt đường đã biến thành lò sát sinh, bóng dáng Quỷ Vệ giăng khắp nơi, hiện ra ở khắp mọi ngóc ngách của mảnh không gian này.

Không ai có thể ngăn cản được Quỷ Vệ, mà Quỷ Vệ lại giống như đang trêu đùa, mỗi một lần ra tay đều chỉ giết một người.