Cùng lúc đó lại là ba tiếng gào to vang lên, chấn động tâm trí của Đường Kiếp làm hắn bị hoa mắt, khiến cho tinh thần không thể tập trung, muốn thi pháp cũng trở nên vô cùng gian nan.

Đường Kiếp biết rằng đây là đối phương cố ý không để cho hắn có cơ hội chạy thoát, cũng may đúng lúc này trên cổ tay hắn đột nhiên truyền đến từng cảm giác mát lạnh, nhanh chóng hòa tan cảm giác mê muội rất nhiều.

An Thần Trạc!

Đây là đồ vật cũng có thể xem là bảo vật mà lúc trước Thất Tuyệt Môn đã bán cho hắn ở Sơn Hà Xã Tắc, có thể… khiến an thần thanh tâm. Lúc trước thứ này lừa mất năm trăm ngàn linh tiền của Đường Kiếp, nhưng thời khắc này lại cứu Đường Kiếp một mạng.

Thời khắc đó tinh thần Đường Kiếp liền hồi phục, mạnh mẽ đánh xuống phía dưới một chưởng:
- Uống!

Trong tiếng bật hơi, phía dưới có vô số Đường Kiếp bay lên ngút trời, mạnh mẽ che Đường Kiếp thật lại.

Coi như là biết phục chế thể chạy không thoát đuổi giết, nhưng ít nhất thời khắc này có thể mê hoặc mọi người, sau đó biến mất trước tầm mắt của bọn họ là đủ rồi.

Vô số Đường Kiếp lăn lộn từ không trung hạ xuống, khắp nơi phóng tới nhiều loại pháp thuật đánh vào trên người những phục chế thể đó, mỗi một đạo pháp thuật đều mang đi một thậm chí là rất nhiều phục chế thể.

Trên bầu trời liền giống như có vô số khí cầu đang bùng nổ, phát ra tiếng vang vồ vồ.

Nương theo đại lượng phục chế thể biến mất, Đường Kiếp cũng hoàn thành xong một đoạn đường tử vong này.

Hai chân tiếp xúc mặt đất, Đường Kiếp quát:
- Y Y!

Y Y vung tay lên, trên mặt đất đã mọc thành vô số bụi cây cỏ, che khuất cả hai người.

Hơn nữa phục chế thể còn dư lại đã cùng nhau chạy tới hướng về bốn phương tám hướng.

Những phục chế thể này còn chưa chạy rất xa liền bị một đám tu giả đánh chết toàn bộ.

Tiếp theo đó những tu giả này đã bay tới trên không trung nơi Đường Kiếp rơi xuống, nhìn thoáng qua chí ít cũng có hơn trăm người.

Một người trung niên cầm đầu dài giọng nói:
- Nhất định là trốn ở bên này, hắn chạy không xa đâu!

- Để cho ta tới!
Một người đàn ông tráng kiện kêu lên một tiếng, đưa tay ném một vật về không trung, lại là một khối kim ấn chói lọi. Kia ấn kia quay tròn thành lớn trên không trung, giống như núi nhỏ bình thường rơi xuống phía dưới.

Chỉ có điều kim ấn kia chưa kịp hạ xuống mặt đất đã thấy trên mặt đất hiện ra một mảnh tia chớp, kia đúng là kim ấn không rơi xuống mà bị bắn ngược trở về, đánh vào trên người Đại Hán kia, khiến Đại Hán kinh ngạc:
- Đây là có chuyện gì?

- Ngu xuẩn!
Người đàn ông trung niên lúc trước nói chuyện nói:
- Vì bắt được Đường Kiếp mà Thiên Thần cung chúng ta không tiếc phát động đại trận Phong Thiên Khóa Địa, Biên Quan chi cảnh, ngũ hành không có hiệu quả, khoảng không như vách tường sắt. Ngươi lại vọng tưởng có thể lấy kim ấn giết chết Đường Kiếp, chưa nói đến việc chưa chắc có thể giết chết hắn, mà ngươi đã quên đại địa sớm đã vững chắc giống như sắt, hết thảy pháp thuật đều bắn ngược trở lại, hiển nhiên là kim ấn của ngươi không có hiệu quả!

Lúc này người đàn ông tráng kiện này mới hiểu ra.

Trận Phong Thiên Khóa địa chính là đại trận mà Thiên Thần cung dùng để đối phó với tội phạm quan trọng, một khi phát động toàn bộ Mạc Khâu tựa như nhà giam, cho dù ngươi có pháp thuật thông thiên cũng có chạy đằng trời.

Trong lịch sử của Thiên Thần cung, đố là dùng đối phó với tu giả cảnh giới Tâm Ma và Hóa Hồn, hơn nữa sẽ sử dụng với tu giả có thủ đoạn phong phú, giết chóc cường thịnh và thực lực dũng mãnh.

Đường Kiếp có thể được đãi ngộ như vậy cũng coi như là một loại vinh quang.

Cái này cũng khó trách, dù sao Thiên Thần cung trông mong Đường Kiếp cũng không phải là ngày một ngày hai, lúc trước hắn không chịu đến, Thiên Thần cung nghĩ mọi biện pháp muốn bắt người đến, hiện giờ đã đến thì sao lại đồng ý thả hắn rời đi chứ.

Thời khắc này kim ấn không có hiệu quả, kẻ cầm đầu đã nói:
- Mọi người chia nhau ra lục soát!

Vô số tu giả đều tản ra rơi xuống dưới mặt đất, từng đạo pháp thuật tìm kiếm hạ xuống mặt đất; bất kỳ cây cối, bụi cỏ, đất đá nào cũng không bỏ qua.

Người đàn ông trung niên cầm đầu và vài tu giả tọa trấn ở phía trên, nếu ở đâu có phát hiện liền lập tức đến hỗ trợ.

Nam tử trung niên kia rõ ràng cho thấy đến từ Thiên Thần cung, một thân kim y, vài tên tu giả khác cũng không phải là người của Thiên Thần cung mà là mặc một thân áo xám, trên áo xám còn thêu một thanh tiểu kiếm.

Lúc này một lão già áo xám chắp tay đứng bên cạnh người đàn ông trung niên kia cười nói:
- Chúc mừng Vệ chân nhân, chúc mừng Vệ chân nhân. Đường Kiếp bị bắt ở chỗ chân nhân trấn thủ, quả thật chính là tặng một phần công lao rất lớn cho chân nhân. Chỉ cần bắt được thằng chó này sẽ lập được một công lớn cho Thiên Thần cung.

Người đàn ông trung niên mặc kim y cười ha hả nói:
- Đó là tất nhiên. Đương nhiên chuyện này cũng không thiếu được sự xuất lực của Danh Kiếm sơn trang các ngươi, ta sẽ giúp đỡ để các ngươi có ngợi khen tương ứng.

- Vậy tạ ơn chân nhân nhiều!
Lão già áo xám kia khom người nói.

Lãnh thổ Mạc Khâu dài như vậy, Thiên Thần cung muốn phủ kín khắp nơi vây bắt Đường Kiếp hiển nhiên là không đủ người, bởi vậy Thiên Thần cung liền truyền lệnh rộng rãi khiến tất cả các môn phái ở Mạc Khâu đều xuất động, lấy người của Thiên Thần cung làm hạch tâm, tạo nên vòng vây Đường Kiếp.

Thời điểm này mọi người nói chuyện với nhau, làm như bắt Đường Kiếp đã dễ như trở bàn tay, trong lòng hưng phấn không thôi.

Chôn mình thật sâu dưới lớp lá dày, xuyên thấu qua một khe hở, Đường Kiếp mắt lạnh nhìn toàn bộ ở bên ngoài.

Bởi vì lúc trước bị phục chế thể mê hoặc nên người đuổi theo không thể phán đoán chính xác điểm rơi của Đường Kiếp, khiến khoảng cách tìm kiếm cách vị trí của Đường Kiếp một ít, mà khi Đường Kiếp hạ xuống còn cố ý lựa chọn nơi có cây cối đất đá khá nhiều, là một khu vực ẩn nấp khá tốt, khiến cho những tu giả đó nhất thời không tìm thấy.

Mặc dù như thế nhưng vẫn có một ít tu giả dần dần mở rộng về phía Đường Kiếp bên này.

Một gã tu giả áo xám đang đi tới hướng Đường Kiếp bên này, tuổi của hắn thoạt nhìn không lớn, vẻ mặt cũng rất chuyên chú.

Một đám chỉ phong theo đầu ngón tay của hắn bay ra đánh trên bùn đất, bùn đất văng tung tóe, không có bất kỳ phản ứng dị thường nào.

Tu giả áo xám trẻ tuổi tiếp tục đi tới trước.

Ba!

Lại là một đạo chỉ phong bay tới, lúc này đã đánh vào nơi cách Đường Kiếp không xa, sát qua cây mây do Y Y biến hóa ra, lóe ra một chút ánh sáng do pháp thuật đụng vào nhau.

Quang hoa này chỉ là một cái thoáng lướt qua, khiến tu giả áo xám kia ngây cả người.

Lúc này tật xấu của người trẻ tuổi không đủ kinh nghiệm hoàn toàn bộc lộ ra ngoài, khi phát hiện có chuyện không thông tri cho người khác đầu tiên, cũng không có tiếp tục thủ, ngược lại còn làm ra một lựa chọn sai lầm vô cùng —— hắn đi về phía trước vài bước, muốn xem rõ ràng hơn chút.

Sau đó hắn nhìn thấy một đống hoa cỏ màu xanh bao trùm thổ địa, chồng chất giống như một bó củi.

Tu giả áo xám kia lại đi về phía trước vài bước, lần này hắn đã có chút cảnh giác, trong tay đã hiện ra trường kiếm.

Hắn cẩn thận nhìn, dùng trường kiếm đâm về phía đống cây cỏ kia.

Phốc.

Trường kiếm đâm vào trong cỏ như đâm vào nơi không có gì.

Tu giả áo xám thấy không có phản ứng gì liền muốn rút kiếm ra.

Muốn rút ra nhưng không được, dường như kiếm lại cắm vào bên trong cái gì đó.

Tu giả áo xám lại lần nữa dùng sức, nhưng vẫn không rút ra được, đúng lúc này đột nhiên trên thân kiếm truyền đến một luồng sức lực mạnh mẽ, bổ nhào về phía hắn khiến tu giả áo xám kinh hãi, lúc này rốt cục hắn đã biết phải gọi người nhưng đã chậm.

Đường Kiếp đã nắm cổ họng của hắn, mạnh mẽ chụp về phía dưới người hắn, một luồng lực lưu dũng mãnh điền cuồng xông vào trong cơ thể tu giả kia, nháy mắt đã đánh chết người, hắn chỉ duỗi thẳng cẳng liền chết đi.

Buông tay ra, Đường Kiếp nhìn mặt của hắn khẽ thở dài.

Đem thi thể của tu giả kéo đến tảng đá lớn, Đường Kiếp cởi quần áo của hắn mặc vào, sau đó mặt của hắn bắt đầu biến hóa, trở nên giống y như người vừa mới chết đi.

Sau khi xử lý tốt thi thể của tu giả đã chết, Đường Kiếp đi ra khỏi bụi cỏ, lúc này Y Y đã biến thành một đóa hoa giấu ở trong ống tay áo của hắn.

Sau đó Đường Kiếp cứ như vậy đi theo mọi người tìm kiếm.

Phạm vi tìm kiếm càng lúc càng lớn, vị trí của Đường Kiếp cũng không ngừng kéo dài ra bên ngoài, rốt cục thời điểm thấy không ai chú ý, Đường Kiếp liền toàn lực phóng ra bên ngoài —— thuật dịch dung cũng không thể cam đoan hắn sẽ không bị phát hiện, chung quy lại thì hắn cũng không phải tu giả áo xám kia, nếu muốn trường kỳ lăn lộn hoàn toàn là chuyện không thể.

Mà theo thời gian trôi qua, bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện có người chết, đến lúc đó bọn họ sẽ phát hiện Đường Kiếp dịch dung lẫn vào mọi người.

Cho nên trước đó Đường Kiếp nhất định phải rời khỏi.

Đây cũng là điều mà Đường Kiếp cảm thấy bất đắc dĩ nhất, năng lực dịch dung của hắn cho tới nay đều bị hắn giấu diếm rất kỹ, cũng có thể coi là bản lãnh Ảo Ảnh Yêu Hồ, thủ đoạn của loại dịch dung này biến hóa cao hơn so với pháp thuật bình thường rất nhiều, cũng khó có thể nhìn thấu, hiện giờ đã định trước phải sử dụng sau khi Phục Chế Thuật bại lộ. Từ nay về sau địch nhân sẽ biết thêm một quân bài chưa lật nữa của hắn.

Sau khi bại lộ, rất nhiều chuyện sẽ không giống với lúc trước nữa.

Từ trước tới giờ có chuẩn bị và không chuẩn bị đều khác nhau rất lớn, ở thời điểm không đề phòng, thuật dịch dung của Đường Kiếp ngay cả Tử Phủ cũng có thể lừa gạt được. Nhưng nếu đã có đề phòng thì ngay cả Thiên Tâm cũng không hẳn có thể lừa gạt.

Nhưng cho dù có như thế nào, trước đó cứ lợi dụng phương pháp này tìm ra đường sống rồi nói sau.