Bay với tốc độ cao ở trên trời, mượn nhờ tầng mây, Đường Kiếp cẩn thận tránh sự truy lùng.

Trên không trung thỉnh thoảng sẽ có từng đạo thần niệm quét tới quét lui, phần lới đều là do một ít cường nhân Tâm Ma Kỳ trở lên lục soát dò tìm xem xét, tuy nhiên Đường Kiếp có thạch y trong người nên sẽ không bị phát hiện.

Thạch y có thể che thần niệm nhưng lại không cách nào che mắt thường, thỉnh thoảng xuất hiện một đám tu giả cũng khiến Đường Kiếp cảm thấy đau đầu.

Cái này cũng khó trách, mặc dù không biết giờ phút này người tới Đường Kiếp, nhưng chỉ dựa vào một Vũ Tinh cũng đáng để Thiên Thần cung xuất động quy mô lớn.

Điều này khiến Đường Kiếp càng phải cẩn thận lẩn tránh, dựa vào động sát hắn có thể phát hiện kẻ thù phụ cần trước một bước, do đó có thể né tránh, chỉ là tốc độ cũng tùy theo đó mà chậm lại.

Nhưng rất nhanh phiền toái mới lại xuất hiện.

Trời đã sáng!

Sau một đêm giết chóc và trốn chạy, đêm tối khá dài rốt cục đã trôi qua.

Trên bầu trời lại lần nữa xuất hiện ánh bình minh, ánh sáng mặt trời thống trị đại địa.

Tầm nhìn trở nên rõ ràng khiến việc tránh né của Đường Kiếp cũng càng thêm gian nan.

Thiên Thần cung vẫn chưa tăng cường tìm kiếm, Đường Kiếp cũng đã mơ hồ cảm thấy một loại cảm giác áp bách ngoài lỏng trong chặt.

Hắn không rõ ràng lắm lúc này Thiên Thần cung đã xác nhận được Đường Kiếp dựa vào tin tức của Mạc Khâu hay chưa, nhưng cảm giác nguy cơ lửa sém lông mày làm cho hắn càng càng càng cảm thấy con đường đi phía trước sợ là đã không thông.

Mặc dù như thế Đường Kiếp vẫn ôm một đường hy vọng thật cẩn thận đi tới.

Không đến một khắc cuối cùng, hắn đều sẽ không từ bỏ hy vọng.

Nhất là trong tay hắn còn có một tấm Tiêu Dao Du phù.

Tuy nhiên giá trị của vật ấy cực cao, có được không dễ dàng, hơn nữa còn vận chuyển loạn xạ, cũng không ai biết sẽ vận chuyển đến nơi nào, bởi vậy Đường Kiếp cũng không dễ dàng muốn sử dụng.

Ít nhất hiện tại hắn cũng không phải là không có cơ hội xông ra.

Hắn nương tầng mây bay thấp xuống, lợi dụng Phục Chế Thuật yểm hộ mình đứng lên, giống như một hùng ưng bay trên không trung, nếu như cần thiết, hắn cũng không ngại lại dùng Phục Chế Thuật cưỡng ép xông ra ngoài.

Bốn phía vẫn thỉnh thoảng có tu giả xuất hiện như cũ, tuy nhiên đều bị Đường Kiếp qua mặt.

Vì thế tốc độ của hắn cũng càng thêm chậm lại.

Khi màn đêm lại một lần nữa buông xuống, Đường Kiếp rốt cục đã bay tới khu vực biên giới.

Nơi này là biên cảnh Mạc Khâu, chỉ cần qua được cửa này chính là bắt đầu chiến trường Vô Sinh không người ở, qua Vô Sinh chính là địa bàn của Thất Tuyệt Môn —— thù hận giữa Thất Tuyệt Môn và Thiên Thần cung phát ra rất đơn giản, chính là tranh giành địa bàn.

Đứng ở trong đám mây nhìn về phía cửa khâu phía xa trong chốc lát, lại không nhìn thấy manh mối gì.

Đường Kiếp ngẫm nghĩ một chút, đầu tiên là bay một khoảng cách về phía nam cửa khẩu, tìm một đỉnh núi, sau đó dùng Phục Chế Thuật phục chế ra một phụ chế thể và một con Kim Điêu khổng lồ có thể che khuất mình.

Cuối cùng dưới sự không chế của hắn, kim điêu và phục chế thể bay về phía ngoài núi. Chúng nó tận khả năng dán trên tầng mây mà bay đi, không để cho kẻ thù có cơ hội phát hiện.

Nhưng vào thời khắc kim điêu đang bay trên không trung đỉnh núi, không trung kia đột nhiên xuất hiện một trận gió thổi tan hết đám mây trên núi.

Kim điêu không còn vật để che, cứ như vậy mà bại lộ ở trên bầu trời.

Sau đó một quái điểu hai đầu có ánh sáng nửa đỏ nửa xanh bay về phía kim điêu.

- Lách Vũ!
Trong lòng Đường Kiếp khiếp sợ.

Chim Lách Vũ này là một loại quái điểu cực kỳ quý hiếm, sinh ra đã có thông linh, thiên phú băng hỏa, cực kỳ hiếm thấy.

Đường Kiếp không nghĩ tới Lách Vũ sẽ xuất hiện ở đây.

Thời điểm quái điểu hai đầu vừa xuất hiện liên phun ra một ngụm băng sương về phía kim điều, mà kim điêu kia chỉ là biến ảo mà thành, làm sao có thể chắn được công kích này của quái điểu, chỉ một chút đã bị đông thành một khối băng lớn, rơi từ trên không trung xuống.

Nó vừa rơi xuống thì phục chế thể được che chở ở phía dưới cũng không ẩn núp được, cuối cùng bị lộ.

Ngay sau đó chợt nghe trong núi vang lên vô số tiếng hét to:
- Ở chỗ này!

Chỉ thấy trong nháy mắt, cũng không biết có bao nhiêu hào quang pháp thuật lóng lánh, thắp sáng toàn bộ đỉnh núi.

Vô số pháp tiến dùng xu thế đâm rách trời cao đánh về phía phục chế thể, Lách Vũ hùng mạnh kia cũng không dám lưu lại, hí ra một tiếng vang bén nhọn liền bay ra ngoài, vô số pháp thuật nhập vào dòng suối phun ngược lên, bay thẳng đến chân trời, hoàn toàn bao phủ phục chế thể kia.

Chợt nghe phốc một tiếng, phục chế thể đã vỡ vụn mất tích.

Nhìn đến một cảnh này Đường Kiếp liền biết đã hết rồi.

Rõ ràng Thiên Thần cung đã biết là Đường Kiếp tới Mạc Khâu, điểm này bọn họ nhìn đến phản ứng của Đường Kiếp cũng đã biết. Chỉ là bọn hắn giả vờ không biết, cũng bày binh bố trận ở vùng biên giới này, đợi đến khi Đường Kiếp bị mắc câu.

Nhìn bọn hắn tới cả một đám mây cũng không bỏ qua, một con chim cũng phải tàn sát là có thể biết, từ trên trời đến dưới mặt đất, hiện giờ từng bộ phận ở trong lãnh thổ Mạc Khâu kỳ thật đã bị tường đồng vách sắt bao phủ, cho dù là một con kiến cũng đừng nghĩ có thể thoát ra ngoài.

Thời điểm phục chế thể bị hủy, Đường Kiếp không do dự nữa, vội vàng phát động Tiêu Dao Du phù, mục tiêu tập trung về Đông Phương.

Không nghĩ tới ngay lúc Tiêu Dao Du phù đang sáng lên hết cỡ, phía xa đột nhiên truyền tới một luồng hơi thở to lớn vô biên.

Hơi thở này mạnh như thế, khiến lực lượng Tiêu Dao Du phù xé rách không gian khi đụng phải luồng hơi thở này, không ngờ lại bị bắn ngược trở về, không chỉ như thế, thậm chí trên lá bùa còn xuất hiện một vết rách rất nhỏ.

Lần này Đường Kiếp cả kinh không phải là nhỏ, biết được không tốt.

Chỉ sợ Thiên Thần cung sớm đã chuẩn bị loại thủ đoạn này.

Không sử dụng Tiêu Dao Du phù lúc ban đầu là sai lầm lớn nhất trong lòng Đường Kiếp, khi hắn phát hiện ra thì đã là quá muộn.

Có lẽ mấy lần tranh đấu trước đã khiến Đường Kiếp xem thường Thiên Thần cung.

Kết quả chính là lúc này Thiên Thần cung không có xem thường hắn, mà ngược lại phạm sai lầm lại là Đường Kiếp, mà sai lầm này không thể nghi ngờ chính là trí mạng.

Thời khắc này Đường Kiếp không dám do dự nữa, xoay người liền bay về phía sau.

Cùng lúc đó, vô số đạo nhân ảnh gào thét bay lên, bắn nhanh về bốn phương tám hướng.

Bọn họ không biết Đường Kiếp ở nơi nào, như nếu xuất hiện phục chế thể Đường Kiếp thì chân thân khẳng định cũng ở cách đó không xa, thời khắc này từ Hóa Hồn, cho tới Bách Luyện, vô số đệ tử ngay cả tính mạng cũng không muốn nhanh chóng như hồng thủy lan tràn ra, điên cuồng tìm kiếm Đường Kiếp.

Nguyên bản trên không trung trống trải lập tức giống như chợ bán thức ăn, hiện ra vô số người hóa thành từng đạo lưu quang tán loạn ở phía chân trời, những người nhìn thấy đều hoa cả mắt, cũng có các loại pháp thuật trinh sát tràn ngập không gian, tất cả tầng mây đều tiêu tan, toàn bộ bầu trời trở nên trong suốt như gương, cho dù là con muỗi cũng đừng mơ có thể tránh khỏi truy tìm của bọn họ.

- Mẹ nó!
Đường Kiếp chửi nhỏ một câu, chỉ có thể sau khi làm thuật ẩn thân liền cắm đầu xuống dưới đất.

Chiến thuật biển người dưới đại đa số tình huống đều là chiến thuật thực dụng nhất.

Ở trước mặt nhiều tu giả, cho dù có nhiều phục chế thể hơn nữa cũng không có ý nghĩa, thạch y cũng không có tác dụng, chỉ có lập tức rơi xuống mặt đất, mượn dùng hoa cỏ cây cối ngược lại có thể tránh thoát ánh mắt một số người.

Bởi vì tác dụng của đại bộ phận năng lực tìm kiếm đều là nhằm vào pháp thuật mà không phải là thực vật, bao gồm cả Đường Kiếp, cho dù có thể nhìn thấu một ít pháp thuật nhỏ tầng thấp nhưng lại nhìn không thấu phía sau tảng đá cất giấu cái gì.

Nhưng mà nếu muốn vùi vào trên mặt đất, trước tiên phải rơi xuống từ khoảng không dài trăm thước.

Mặc dù Đường Kiếp ẩn thân nhưng thuật pháp ẩn thân này của hắn thật sự chỉ là cấp thấp. Thần Tiêu Kiếm Điển có thuật ẩn thân cao cấp, chỉ có điều tu luyện gian nan, mà Đường Kiếp lại không dùng ẩn nấp làm mục đích ám sát nên cũng không nghiên cứu quá sâu.

Thời khắc này khi rơi xuống, ngay tại lúc hắn đang rơi đã có vô số đạo ánh mắt nhìn phát hư không.

Nhiều người thật là tốt, chung quy cũng có một ít người thiên về nhìn thấu suốt, gần như liếc mắt liền thấy thuật pháp ẩn thân cấp thấp của hắn, cùng nhau hô to:
- Ở đằng kia!

Sau đó mấy đạo quang trụ liền phá không đánh úp lại, thắp sáng cả bầu trời đêm, chiếu rõ ràng thân ảnh của Đường Kiếp.

Ngay sau đó vô số bàn tay to đã ầm ầm đánh về phía Đường Kiếp.

Công kích lần này chính là chân nhân Hóa Hồn xuất ra, hơn phân nửa là phải chết.

Cùng lúc công kích đang vồ tới, Đường Kiếp lại lắc mình phát động Loạn Phong Bộ, người đã biến mất hiện ra ở bên kia, đồng thời tránh thoát được đại bộ phận công kính, Đường Kiếp đưa tay lên, vung ra một vật, nhưng lại là một đoạn gỗ mục nát.

Mảnh gỗ này vừa mới xuất hiện liền hóa thành hai, cũng biến thành hai Đường Kiếp, cùng nhau tiếp tục rơi xuống không trung.

- Sát!
Một tiếng gào to chợt vang lên, thân âm này làm cho đáy lòng Đường Kiếp chấn động, khiến tâm thần hắn run rẩy dữ dội, biết đây là loại công kích âm sát, nhưng lại có thể coi nhẹ hình thuật phục chế ảo của hắn.

Quả nhiên thiên hạ không có sức lực vô địch, chỉ cần có chuẩn bị chung quy có thể tìm ra đối sách.

Phục Chế Thuật từng xuất hiện trước mặt Phong Bất Trí, cho nên thuật này sớm cũng không phải là bí mật gì với Thiên Thần cung, cũng bởi vì nguyên nhân này nên khi Phục Chế Thuật xuất hiện, đối phương liền có kế sách đối kháng.

Công kích âm sát lần này chấn động khiến Đường Kiếp phun một búng máu, với thiên linh pháp thể của hắn nhưng cũng không chịu được âm sát lần này, có thể thấy được cảnh giới của người sử dụng ít nhất cũng là tu vi Linh Hoàn.