Lại nhìn Hứa Hán Lăng, vẻ mặt gã cũng lộ vẻ kinh ngạc.

Gã là người khởi động Vũ tinh, không thể không biết bản thân sẽ bị đưa tới nơi nào, nhưng tình huống trước mắt hiển nhiên đã chứng minh, Hứa Hán Lăng cũng không đi được tới nơi mà gã muốn. Đường Kiếp chỉ vừa mới suy nghĩ đã hiểu được là tại sao.

Bởi vì có thêm Đường Kiếp và Y Y.

Bởi vì khoảng cách vận chuyển, chỉ cần tăng thêm một gam cũng đã sai lệch cả ngàn dặm. Hơn nữa là do hẳn hai người ảnh hưởng, nên hẳn là, Hứa Hán Lăng không thể tới nơi mà gã mong muốn.

Mặc dù như vậy, khi tới vùng đất hoàn toàn xa lạ này, Đường Kiếp biết rằng mình đa phần đã không còn ở trong địa giới của nước Văn Tâm nữa rồi, mà có khả năng gần mục tiêu của Hứa Hán Lăng hơn.

Nếu đoán không sai, vậy thì rất có thể nơi này thuộc địa phận của Thiên Thần Cung hoặc Thú Luyện Môn.

- Địa điểm mà ngươi muốn tới là nơi nào?
Hắn hỏi.

- Tiểu bối!
Hứa Hán Lăng phẫn nộ trừng mắt nhìn Đường Kiếp, nếu không phải hắn rat ay, thì lúc này mình đã hoàn thành sứ mệnh rồi.

- Xem ra ngươi không muốn trả lời.
Đường Kiếp thở dài:
- Ngươi mặc giáp Thiên Thần, nên có lẽ có chút quan hệ với Thiên Thần Cung. Nơi đây có lẽ không phải là Mạc Khâu chứ? Xem ra không ngờ Thiên Thần Cung và Thú Luyện Môn lại có thể hòa hợp như vậy. Cũng đúng, Thiên Tình Tông còn đặt ám tử trong Tẩy Nguyệt phái ta nữa là.

- Ngươi muốn chết.
Hứa Hán Lăng hét lớn một tiếng, ngón tay chỉ vào người Đường Kiếp.

Loạn Phong Bộ của Đường Kiếp xẹt qua, tiện tay tung ra một vật, chính là Sơn Hà Xã Tắc Đồ.

Sơn Hà Xã Tắc Đồ vửa xuất hiện, vùng đất hoang đột nhiên có thêm một thác nước, chính là thác Hồng Đoạn.

Thác Hồng Đoạn ở trong vạn vật phù đồ, nhưng mơ hồ lại có vô số sinh mạng trong đó.

Mà ở con sông phía dưới thác nước, cũng có một người đang đứng sừng sững.

Khi Sơn Hà Xã Tắc Đồ chư triển khai, thì y là một người trong tranh, đang đứng bên thác nước.

Nhưng khi Sơn Hà Xã Tắc đồ được mở ra, y liền nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, trong hốc mắt có hai ngọn lửa sáng màu xanh biếc.

Qủy Vệ!

Sơn Hà Xã Tắc Đồ có Trường Sinh Vạn Tượng trận, có thể đưa sinh mạng vào trong đó, chúng sẽ là căn cơ duy trì Vận chuyển trận, bản thân cũng có thể cất chứa không ít đồ mà không mình không muốn người ngoài biết được.

Chính vì nguyên nhân này, sau khi có được Qủy Vệ, Sơn Hà Xã Tắc Đồ cũng có thêm một người trong bức họa.

Đó là triệu tập mạnh nhất ngoài bản thể của hắn, cũng là mánh khóe mà Đường Kiếp không muốn dễ dàng sử dụng.

Nhưng thời khắc này, tại dị quốc tha hương này, hắn không còn gì phải e dè nữa rồi.

Tiện tay tung ra Sơn Hà Xã Tắc đồ, Đường Kiếp nói:
- Giết gã!

Một đạo hắc ảnh đã lao về phía Hứa Hán Lăng.

Một hồi long hổ tranh đấu cứ như vậy trình diễn, nhưng Đường Kiếp thậm chí còn không thèm liếc mắt một cái.

Hắn đi về phía trước vài bước, lia mắt nhìn ra xung quanh, trong mắt tràn đầy vẻ cảnh giác.

Đưa tay bốc lấy một nắm đất, Đường Kiếp cẩn thận ngửi ngửi mùi trong đó.

Sau đó hắn buông tay ra, đất từ trong kẽ tay rơi xuống.

Nhìn vẻ bay bay của bùn đất khi đang rơi xuống, ánh mắt của Đường Kiếp lại càng trở nên ngưng trọng.

Hắn đột nhiên cúi xuống đào đất lên, hai tay như hai chiếc cuốc, nhanh chóng đào ra một chiếc hố sâu. Bùn đất được bới dần lên, lộ ra một tầng cát đá nhỏ màu đen.

Đường Kiếp bốc một nắm cát đá đưa lên gần mắt, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc.

- Lần này thì phiền toái rồi!
Trong miệng Đường Kiếp thì thào nói ra mấy từ.

- A.
Tiếng kêu đau đớn của Hứa Hán Lăng vang lên, gã bị Qủy Vệ và Y Y liên thủ đánh bay lên.

Gã ngã bay về phía Đường Kiếp, Hứa Hán Lăng thấy mình sắp bay tới sau lưng Đường Kiếp, trong lòng mừng thầm, chỉ cảm thấy đây là thời cơ không thể tốt hơn, đang muốn đánh ra một chưởng, nhưng Đường Kiếp đã quay người đưa một ngón tay ra.

Đầu ngón tay đâm lên giáp Thiên Thần, giống như đâm lên miếng đậu phụ, xuyên qua giáp trụ, đâm vào cơ thể Hứa Hán Lăng.

Hứa Hán Lăng toàn thân bị kềm hãm, chấn động không dám tin nhìn xuống ngực mình:
- Liệt… Ngọc… Chỉ!

Một vầng hào quang tỏa ra từ đầu ngón tay, mới ban đầu chỉ là một vàng sáng nhạt, sau đó như ánh mặt trời, ngực Hứa Hán Lăng như bị hòa tan, biến mất.

Gã không cam lòng túm lấy Đường Kiếp:
- Không… ta là Chân Nhân…

- Ta biết!
Đường Kiếp lạnh lùng nói.

Hứa Hán Lăng nhìn vẻ mặt Đường Kiếp, giống như ý thức được điều gì, đột nhiên quát lên:
- Ta sẽ không chết trong tay của ngươi đâu!

Khí thế trên người gã tăng vọt, chưởng phong từ tay gã vỗ xuống trán Đường Kiếp.

Chỉ có điều tay gã vừa đưa ra, thì hai tia máu cũng đồng thời phun ra, Hứa Hán Lăng phát hiện cánh tay của mình không ngờ đã bay lên không trung.

Gã rú lên tiếng kêu đau đớn, quay đầu nhìn lại chỉ tấy hai tay của Qủy Vệ đang từ từ thu lại, gã run rẩy, không còn sức lực quát lên.

Toàn thân tỏa ra ánh sáng chói mắt.

Thiên Tâm tự bạo.

Nhưng ngay sau đó, ánh sáng trên đầu ngón tay Đường Kiếp cũng mãnh liệt lóe lên, ăn mòn toàn bộ cơ thể gã.

Gã ngay cả cơ hội tự bạo cũng không kịp, thân thể gã hóa thành linh khí, tản mát rồi tan biến trong không trung.

Thu ngón tay lại, Đường Kiếp thậm chí còn không thềm liếc mắt tới túi Giới Tử của Hứa Hán Lăng, chỉ chăm chú quan sát cát đá màu đen trong tay, dường như đây mới thực sự là điều quan trọng.

Y Y chạy tới bên cạnh Đường Kiếp hỏi:
- Ca ca, huynh có biết chúng ta hiện tại đang ở nơi nào không?

- Ừm.
Đường Kiếp giơ vốc cát đá trong tay ra:
- Đây là Tử oán thạch, nghe nói là sinh linh sau khi chết đi hóa thành. Vật này trời sinh có khả năng ăn mòn rất lớn đối với sinh mạng, có thể dùng làm độc dược mãn tính, cũng có thể trở thành nguyên liệu phụ trợ trận pháp, hoặc luyện chế vong hồn quỷ vật, khi chế tác Qủy Vệ ta cũng dùng loại nguyên liệu này.

- Sau đó thì sao?

- Bởi vì nó có khả năng ăn mòn sinh mạng, nơi có cho nên Tử oán thạch, nhất định là nơi hoang vu, ngoại trừ cỏ dại thì không có gì khác. Ở Tê Hà Giới, nơi mà có Tử oán thạch tập trung nhiều nhất chính là Vong Hồn Nguyên.

- Vong Hồn Nguyên?
Sắc mặt tiểu nha đầu lập tức biến sắc.

Vong Hồn Nguyên bởi vì có một lượng lớn Tử oán thạch tập trung, cho nên nơi hoang vu đó âm sát khí rất mạnh, người ở trong đó, không quá mấy ngày đều chết, cho dù là người tu khổ công tu luyện, cũng sẽ vẫn bị chịu ảnh hưởng, ăn mòn thể chất, sinh mạng dần suy yếu.

Tuy nhiên, đây vẫn không phải là điều trọng yếu, mà quan trọng là… nơi này cực gần Thiên Thần Cung.

Vũ tinh tuy rằng không thể đưa bọn họ vào trong Thiên Thần Cung, nhưng ít nhất lại đưa được bọn họ tới Vong Hồn Nguyên, có thể nói thiếu một chút ít nữa là tới Thiên Thần Cung rồi.

- Dùng Vũ tinh.
Tiểu nha đầu lanh lợi nói, sau đó liền lập tức nghĩ ra:
- Vũ tinh có thể đưa chúng ta tới đây, cũng có thể đưa chúng ta trở về. Ca ca, huynh có máu của Bảo nhi là máu của Bạch Hổ, huynh nhất định có thể khống chế Vũ tinh.

Nói xong liền lấy Vũ tinh trên người Hứa Hán Lăng ra.

Chỉ có điều giờ phút này linh thể ảm đạm không hề phát sáng, không hề còn hào quang chói mắt như trước.

Đường Kiếp nhận lấy, nhìn một chút rồi lắc lắc đầu:
- Năng lượng đã bị hao hết, tạm thời không thể sử dụng.

- A? Làm sao lại như vậy?
Y Y mở to hai mắt.

Đường Kiếp nhẹ nhàng giơ Vũ tinh lên:
- Vũ trụ nhị tinh tuy là thần vật, nhưng cũng cần năng lượng thúc đẩy đấy. Vốn với khả năng của Vũ tinh, một lần vận chuyển không đến mức hao hết năng lượng. Vấn đề là vật này vốn bị hao tổn, thiếu mất một góc, giống như Càn Phong Châu vậy, bản thân cũng bị đào một lỗ. Chiếc lỗ này không phá vỡ đáy, mà từ trung ương chếch xuống dưới, bên trong còn có thể chứa nước. Nhưng chỉ cần qua chiếc lỗ này, theo thời gian năng lượng cũng dần dần thoát ra. Hơn nữa người này còn dựa vào máu Bạch Hổ, cưỡng ép nó, thân vô huyết mạch, không hiểu không gian chi đạo mà miễn cưỡng phát động, nên năng lượng bị tiêu hao sẽ tăng lên mười phần là chuyện bình thường, lại thêm có ta và muội gia nhập, nên tất nhiên chỉ trong một lần đã tiêu hao toàn bộ năng lượng. Cũng may mắn năng lượng của nó không đủ, nếu không chỉ sợ hiện tại chúng ta đang ở trong Thiên Thần Cung rồi.

- Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?
Y Y hỏi.

Đường Kiếp thu hồi Vũ tinh:
- Việc cấp bách là nhanh chóng rời khỏi nơi đây, chỉ cần rời khỏi Mạc Khâu, chúng ta liền an toàn.

Hắn nói xong lời này, đột nhiên như nhận thấy được điều gì, nhìn về thi thể của Hứa Hán Lăng.

Người tu chỉ cần tu thành linh thể, sau khi đại bộ phận máu thịt hóa thành linh khí tiêu tan, đôi khi chưa có linh thì hóa thành tro bụi, gần như không lưu lại phàm vật, nếu có lưu lại thứ gì, cũng chỉ nói rằng kẻ này tu luyện chưa tới mức. Chính vì nguyên nhân này, nên tên gọi Quy Khư, bình thường cũng đều dùng để chỉ người sau Tam Khô. Trước đó thì ngay cả cái chết, linh khí quay về trời đất cũng không gây ra được nhiều động tĩnh, bởi vậy ngay cả tư cách Quy Khư cũng chưa có.

Hứa Hán Lăng tốt xấu gì cũng là một vị Chân Nhân, mặc dù thực lực bình thường nhưng cũng đã tu thành linh thể, lúc này sau khi tận hóa linh quang, mặc dù không giống Hư Mộ Dương, La Hàm Chân là linh vũ đầy trời, nhưng tốt xấu gì cũng có linh quang lộ ra.

Nhưng ở tại đây, Đường Kiếp nhìn lại thi thể Hứa Hán Lăng, chẳng biết sao lại có thêm mấy vật như mấy cục đá.

Mấy thứ này kỳ thực chính là tu luyện chưa thành mà lưu lại, ở tu giới được gọi là hủ cốt, tức là Thoát Phàm không đủ nên lưu lại một chút phàm vật, bởi vì là tạp chất, nên gọi là hủ cốt, ý chỉ gỗ mục không thể khắc.

Lúc này Đường Kiếp nhìn hủ cốt của Hứa Hán Lăng, đột nhiên ngồi xuống, nhặt một vật trong đó lên.

Vật đó nhìn như hủ cốt, nhưng thực tế lại không phải. Hủ cốt có màu xám trắng, thứ này lại là màu trắng có thêm sắc vàng, thạt nhìn không giống kim loại cũng không giống gỗ.

Đường Kiếp đưa tới gần mắt quan sát kỹ, đột nhiên trên vật đó lóe lên ánh sáng, giống như có một hình ảnh nào đó vừa lướt qua.

Trong lòng Đường Kiếp khiếp sợ, vội vã vứt nó ra xa, đồng thời hô lớn:
- Không ổn rồi, đây là Bí Hài.

Bí Hài, thực chất là một loại pháp khí đặc thù ở trong cơ thể, sử dụng vật đó dù cách xa ngàn dặm cũng có thể tìm tới được, hơn nữa một khi bị cắm vào cơ thể thì không thể lấy ra được. Vật ấy tính ẩn giấu rất mạnh, rất khó bị phát hiện, ngay cả Tử Phủ Đại Năng cũng khó mà biết được, đương nhiên giá trị cũng cực cao, bởi vậy được dùng cho mật thám thượng cấp.

Giống như Hứa Hán Lăng là nội ứng cấp Chân Nhân, nên bị cắm vật ấy vào người cũng không có gì là kỳ lạ.

Vấn đề là nếu như vậy, thì vị trí hiện tại của hắn cũng đã bị bại lộ.

Lúc này Đường Kiếp nhặt lấy Bí Hài, thi động pháp thuật, vứt nó về phía một con chim ưng, tiêu ưng lập tức nuốt lấy, rồi bay đi mất.

Tuy lợi dụng tiểu ưng để di dời Bí Hài, nhưng chỉ là kế nhất thời, nếu để Thiên Thần Cung phát hiện ra, tất nhiên sẽ đoán được là Hứa Hán Lăng đã chết, có kẻ lầy được Vũ tinh rổi. Đến lúc đó, thiên la địa võng được giăng ra, cho dù Đường Kiếp muốn thoát khỏi Mạc Khâu cũng không phải chuyện dễ dàng.

Nhưng dù thế nào đi nữa, trước khi Thiên Thần Cung phát hiện ra phải dời khỏi đây, Đường Kiếp túm lấy Y Y nói:
- Chúng ta đi!
Sau đó mang theo Y Y bay thẳng lên không trung.

Mạc Khâu nằm ở hướng tây, bởi vậy mặc kệ mình đang ở chỗ nào Mạc Khâu, cứ nhằm thẳng hướng đông mà đi là đúng đường đấy.

Vỗi vã bay thẳng đi, ước chừng khoảng nửa canh giờ sau, Đường Kiếp đột nhiên nhìn thấy một đạo ánh sáng ngút trời ở phía xa.

Ánh sáng vọt lên không trung, sau đó dừng lại, hóa thành trăm ngàn đạo quanh hoa, hướng về bốn phương tám hướng bay đi, trong nháy mắt đã bao phủ toàn bộ Mạc Khâu.

Nhìn thấy cảnh này, Đường Kiếp biết rằng xong rồi, Thiên Thần Cung nhất định đã phát hiện Bí Hài rồi, do đó biết được Hứa Hán Lăng đã chết, Vũ tinh đã rơi vào tay kẻ khác.

Pháo hoa vừa nãy được bắn lên chính là để cảnh báo, tín hiệu toàn phái phải đề phòng, không chỉ có Thiên Thần Cung, ngay cả các môn phái nhỏ hạ hạt của Thiên Thần Cung cũng sẽ nhận được tin tức, ngăn cản tất cả mọi kẻ khả nghi.

Hiện tại điều may mắn duy nhất đó là, bởi vì phát Tẩy Nguyệt cách đây quá xa, nên sự tình bên kia vẫn chưa truyền tới đây, cho nên Thiên Thần Cung vẫn chưa biết ai là người cùng Hứa Hán Lăng được vận chuyển tới đây, rồi giết gã cướp đi Vũ tinh.

Nhưng Đường Kiếp tin rằng, với thực lực của Thiên Thần Cung, nhiều nhất là một ngày, bọn họ liền biết ai là kẻ đã đến đây.

Chỉ cần biết người đó là Đường Kiếp, tin tưởng với quan hệ của hai bên, Thiên Thần Cung dù có lên trời xuống biển cũng sẽ không bỏ qua cho hắn, chắc chắn sẽ không tiếc bất cứ giá nào cũng phải đào bằng được hắn ra ngoài.

Cho nên một ngày này chính là thời gian mấu chốt để mình thoát khỏi Mạc Khâu.

Với tốc độ hiện tại của Đường Kiếp, dùng một ngày để đi ngang qua Mạc Khâu, cũng vẫn có hy vọng rất lớn đấy.

Hiểu được điểm ấy, Đường Kiếp dốc toàn lực phóng về hướng đông.