Nhưng ngay sau đó, yêu vật thi nhau vọt tới bên cạnh hắn, cũng có mấy kẻ áo đen vội vàng chạy tới cứu thiếu chủ của bọn họ.

- Y Y.
Đường Kiếp ngửa mặt lên trời rống to.

- Grào!

Tiếng gầm cực lớn, sau đó mặt đất chợt tách đôi, vô số xúc tu màu đen vươn ra, ngăn trở đám yêu thú lại gần Đường Kiếp, còn Y Y nhảy lên đầu vai Đường Kiếp.

Cùng lúc đó, Tiền Anh Thần đã nhanh chóng lấy ra một bình nhỏ từ túi Giới Tử, đổ ra một viên đan dược màu đỏ.

Gã không nỡ, thoáng nhìn về phía sau, rồi ngẩng cổ lên nuốt vào, ngay sau đó chỉ thấy vệt máu trên người Tiền Anh Thần dần dần phục hồi, sinh mạng bị đao ý phá hủy đang nhanh chóng khôi phục, khí thế của gã cũng trở lại như cũ, cảnh tượng này khiến trong lòng Đường Kiếp cả kinh.

Hắn biết rằng không ổn, dốc toàn lực đoạt công, chỉ có điều mấy kẻ áo đen cũng toàn lực ngăn cản, nên nhất thời hắn không có biện pháp đột phá.

Bên phía này, thương thế của Tiền Anh Thần đã nhanh chóng phục hồi, phát ra tiếng hô khàn đầy giận dữ:
- Không ngờ ngươi khiến ta phải dùng tới một viên kim đan kéo dài sinh mạng quý giá, ngươi phải chết.

Tay trái gã đẩy ra:
- Ngũ Cầm Sát.

Lại là năm con chim ưng xuất hiện.

Khai Trí trung phẩm!

Khiến người ta khiếp sợ nhất chính là, con gấu lúc nãy ngăn cản Đường Kiếp biến mất, giờ đột ngột xuất hiện, rú lên một tiếng rồi ôm chầm lấy Đường Kiếp.

Lục thú.

Không ngờ kẻ kia có thể khống chế sáu con thú.

Đây mới là quân bài chân chính chưa lật của gã, sau hai lần đánh bừa không có kết quả, Tiền Anh Thần đã coi Đường Kiếp là đại địch số một của cuộc đời, không tiếc tổn thất sáu con yêu vật Khai Trí trung phẩm, chỉ vì muốn giết chết Đường Kiếp.

Cho dù là hắn lĩnh ngộ được sinh mạng chi đạo, nhưng dùng năm con yêu thú Khai Trí trung phẩm thi triển Ngũ Cầm Sát làm cái giá, cũng muốn lập tức giết chết hắn.

Y Y kinh hãi, vô số đóa hoa lộn xộn bay ra, chỉ có điều thực lực Lồng Vạn Hoa của nàng khá ổn, nhưng dùng để ngăn cản Ngũ Cầm Sát thì lại có vẻ quá yếu.

Đúng lúc này, phía chân trời đột nhiên hiện lên một đạo ánh sáng.

Một đạo kiếm khí hùng mạnh bổ về phía Tiền Anh Thần.

Kiếm này vô cùng linh hoạt, sắc bén dị thường, nếu không kịp đối phó Đường Kiếp, chỉ có thể để năm con chim ưng đổi hướng, nghênh đỡ kiếm quang, đồng thời Đoạn Tràng Đao của Đường Kiếp cũng bổ ra, đao và kiếm cùng phát ra sức mạnh cực đại, va vào năm con chim ưng.

Sau đó chỉ nghe thấy tiếng nổ vang dội, hai thân ảnh là Đường Kiếp và Tiền Anh Thần còn có một đạo nhân ảnh trên bầu trời đồng thời tách nhau ra.

- Oa! Thực là lợi hại.
Đột nhiên xuất hiện một người trên trời, sau đó ngươi đó ngửa mặt phun ra một ngụm máu, rồi rên lên.

- Quân Dương?
Nghe thấy âm thanh này, Đường Kiếp ngạc nhiên.

Chỉ thấy người trên không trung rơi xuống, rơi trước chân hắn, chính là Thái Quân Dương.

Đường Kiếp lúc trước sau khi liên hệ với các huynh đệ, chỉ còn Thái Quân Dương là vẫn ở bên ngoài, tuy rằng có để lại tin tức cho gã, nhưng không biết gã có kịp thời nhận được không. Hắn vốn cho là gã không thể đến kịp trận chiến này, không ngờ ở thời khắc mấu chốt này lại đột nhiên xuất hiện.

Vỗ trán một cái, Thái Quân Dương cười to nói:
- Cuối cùng cũng tới kịp. Ta nói này, một thời gian ngắn không gặp, cong lực có tinh tiến à?

Đường Kiếp bĩu môi:
- Lời này phải để ta nói mới đúng.

Tiền Anh Thần dùng năm con yêu thú Khai Trí trung phẩm triển khai Ngũ Cầm Sát, uy lực to lớn vượt xa khỏi sức tưởng tượng, cho dù là Thiên Tâm Chân Nhân cũng chưa hẳn đã chống đỡ được. Đường Kiếp và Thái Quân Dương liên thủ, dĩ nhiên có thể chống đỡ được, có thể thấy rõ thực lực của Thái Quân Dương tăng tiến không ít, sau đó gã chỉ phun một ngụm máu, đúng là chỉ thấp hơn Đường Kiếp có một chút.

Vấn đề là tên nhãi này còn chưa nhập Tam Khô đâu.

Nói cách khác, Đường Kiếp lúc chưa nhập Tam Khô xem ra còn kém Thái Quân Dương.

Điều này khiến cho Đường Kiếp cảm thấy khiếp sợ.

Lúc này hắn mới chú ý thanh kiếm trong tay Thái Quân Dương, không ngờ đã đổi rồi.

Nguyên bản ngày trước hắn dùng là một thanh đại kiếm, thân kiếm dày rộng như tấm khiên, hiện giờ lại dùng một thanh trường kiếm màu xanh, kiếm quang lưu chuyển trên thân kiếm, bảo khí lưu quang, vừa nhìn đã biết ngay là vật phi phàm.

- Đây là…
Đường Kiếp kinh ngạc hỏi.

- Thái Ất Huyền Thanh Kiếm.
Thái Quân Dương ngạo nghễ trả lời.

Đường Kiếp hiểu ra:
- Xem ra chuyến du ngoạn này của ngươi, có kỳ ngộ đấy.

- Cũng là nhờ Nan Thông Bách Kiếp ngươi cho ta, bằng không ta đã chết vài lần rồi.
Thái Quân Dương nói:
- Ta nói này, ngươi gấp rút lên đỉnh làm cái gì vậy?

- Trên đỉnh núi có kẻ muốn trộm bảo, ta muốn ngăn cản gã, nhưng mà tiểu tử này như âm hồm bất tán, cứ quấn lấy ta.

- Ngươi đi đi, tat hay ngươi xử lý gã.
Thái Quân Dương nói.

- Đừng giết hắn, tiểu tử này có mưu đồ với Diệu Nhiên, ta muốn tự tay làm thịt gã.
Đường Kiếp thu đao lại, nhìn Tiền Anh Thần, lui lại phía sau.

- Đừng hòng chạy!
Tiền Anh Thần rống lên muốn đuổi theo, nhưng một đạo kiếm quang đã đánh tới, cuốn lấy gã.

Không bị Tiền Anh Thần cản trở, Đường Kiếp tiếp tục lên đỉnh núi mà không bị ngăn cnar, mang theo Y Y dốc toàn lực phóng lên đỉnh núi. Chỉ tiếc hắn nghiệt giằng co với đám yêu thú, cuối cùng cũng không mang theo được.

Lúc này trận chiến trên đỉnh Hội Quân, phần thắng đã nghiêng về phía Tẩy Nguyệt phái, các đệ tử càng về sau càng nắm giữ thế chủ động, cũng có cứu viện từ tứ phương tiến tới, thậm chí mây mù che phủ bầu trời cũng dần tản ra, từng tia sáng len qua mây mù chiếu xuống.

Đường Kiếp lại hoàn toàn không để ý, chỉ hướng về điện Huyền Cơ phóng đi.

Trước Điện Huyền Cơ có hai gã đệ tử đang đứng, nhìn thấy Đường Kiếp vọt tới, cùng đồng thanh nói:
- Điện Huyền Cơ tạm thời đóng cửa, ta phụng mệnh thủ hộ, đệ tử bổn phái lập tức ra ngoài tác chiến, không được đi vào.

Lý do này bọn họ đã dùng quá nhiều rồi, đã trở nên quá quen tai.

Đường Kiếp vẫn không dừng bước, Đoạn Tràng Đao lướt tới, một mảnh quang hoa kinh người bắn ra:
- Chết!

Hai gã đệ tử nằm mơ cũng không ngờ tới hắn quả quyết như vậy, cũng không sợ là giết nhầm người, nói ra tay liền ra tay.

Dưới ánh sáng của thanh đao, hai chiếc đầu lâu đã bay lên, máu ngấm vào trong thân đao, trong nháy mắt phá hủy toàn bộ sự sống.

Nhìn hai cỗ thi thể ngã xuống, Đường Kiếp bước chân không ngừng, tiến vào đại điện đồng thời nói:
- Lần sau khi nói xong lời này thì vẻ mặt đừng có căng thẳng, còn phải chuẩn bị thi pháp bất cứ lúc nào.

Trong đại điện, giọt máu vẫn đang bay về phía tinh thể sáu cạnh, đã sắp tới gần Vũ tinh, mà ở trước mặt có một người đang đứng, chính là Hứa Hán Lăng.

Nghe thấy có người vào điện, Hứa Hán Lăng cũng không quay đầu, nói:
- Mọi chuyện như thế nào?

Hiển nhiên là lầm tưởng Đường Kiếp là người của mình.

Đường Kiếp đang muốn nói chuyện, đột nhiên sinh lòng cảnh giác, thân thể mạnh mẽ lướt về một bên, chỉ thấy một đạo chỉ phong vô thanh vô tức xuyên qua vị trí Đường Kiếp vừa đúng, đánh thẳng vào một cột trụ trong cung điện.

Hứa Hán Lăng lúc này đã quay người lại, nhìn Đường Kiếp, vẻ mặt hết sức kinh ngạc:
- Đường Kiếp?

Lúc này gã mới nhìn rõ địch nhân.

- Đúng là ta.
Đường Kiếp lên tiếng, lật tay như móng vuốt vồ về phía Hứa Hán Lăng.

Bàn tay hai người trong nháy mắt va vào nhau, Đường Kiếp rên lên một tiếng rồi ngã xuống.

Cùng lúc đó, máu tươi đã rơi lên trên tinh thể, tinh thể đột nhiên tỏa ra quang hoa rực rỡ, bay về phía Hứa Hán Lăng.

- Thành công rồi!
Hứa Hán Lăng hưng phấn kêu to một tiếng, bàn tay chộp về phía tinh thể.

- Y Y.
Đường Kiếp gầm lên một tiếng.

Một đạo hoa tiêu đã đánh lên trên tinh thể, khiến cho tinh thể run lên, hướng bay xiêu vẹo bị lệch đi, Hứa Hán Lăng với tay ra nhưng lại chụp vào khoảng không.

Đường Kiếp lại xông lên, chém ra một đao.

Hứa Hán Lăng gầm lên, lần nữa muốn túm lấy tinh thể, đồng thời ống tay áo phất lê:
- Cút ngay!

Đường Kiếp nhìn thấy chiêu này, vươn người bay lên, phi thân sau đó liền trảm tiếp một đao, đồng thời nói:
- Ngươi hiện giờ đã bị phát hiện, cho dù có lấy được Vũ tinh, cũng không chạy thoát được khỏi ngọn núi này!

- Ngươi biết cái cứt gì.
Hứa Hán Lăng quát lên, không ngờ mặc kệ cho đao của Đường Kiếp chém lên người mình, tràn ra một mảnh quang hoa.

Giáp Thiên Thần!

Sao có thể là Giáp Thiên Thần?

Đường Kiếp ngây người, kẻ này không phải người của Thú Luyện Môn sao?

Hắn không kịp tìm đáp án, dưới tác dụng của Thiếu Hải Động Kim Quyết, vẫn có một bộ phận đao khí thẩm thấu vào trong giáp Thiên Thần, đánh vào lưng Hứa Hán Lăng. Đau đớn tràn ra toàn bộ thân thể gã, nhưng một khắc này gã vẫn túm được tinh thể.

Tinh thể trong nháy mắt tỏa ra hào quang chói lọi.

Đường Kiếp ngẩn người, lập tức hiểu được, thất thành kêu lên:
- Không ổn!

Hắn lúc này mới nhớ ra, Vũ tinh này chính là thần vật nắm giữ Không Gian, nếu có nó chẳng khác nào, có khả năng không ngừng đi qua đi lại giữa các nơi.

Chính vì nguyên nhân này, Thú Luyện Môn chỉ cần suy xét đoạt được, hoàn toàn không cần tính tới lui binh lại thế nào, bởi vì đoạt được Vũ tinh, lo lăng gì không trốn thoát được một lần chứ, như vậy đã đủ rồi.

Hứa Hán Lăng nói không sai, Đường Kiếp cuối cùng vẫn là chậm một chút.

Ngay sau đó Đường Kiếp và Y Y đồng thời nhào ra, ôm lấy Hứa Hán Lăng.

Nương theo hào quang trên tinh thể, Đường Kiếp, Hứa Hán Lăng, Y Y đồng thời biến mất.

Đây là một vùng đất hoang vắng, chung quanh bóng tối bao trùm, tất cả dường như trống rỗng không có vật gì.

Đột nhiên, cuồng phong nổi lên.

Vùng đất hoang vắng chợt mở ra một khe nứt trong hư không vô cùng quỷ mị.

Từ trong khe nứt có ba người lăn ra, là Đường Kiếp Y Y và Hứa Hán Lăng.

Khe hở chỉ thoáng lướt qua, đối với ba người Đường Kiếp mà nói, tuy chỉ là chuyện trong nháy mắt, nhưng trước khi chớp mắt bọn họ vẫn còn ở trong diện Huyền Cơ trên đỉnh Hội Quân, sau đó lại phát hiện mình đang ở trong một không gian quỷ dị.

Đường Kiếp xoay người nhảy lên, mờ mịt nhìn bốn phía, không biết mình đang ở đâu.