Cùng với tiếng hoan hô của nàng, mặt đất dưới núi đột nhiên nứt ra một kẽ hở lớn.

Từ đó vươn ra vô số xúc tu màu đen, vươn lên tóm lấy yêu vật, kéo chúng xuống dưới vực sâu, dấy lên một hồi các tiếng kêu thảm thiết.

Cùng lúc đó, Đường Kiếp cũng bay về phía đỉnh núi.

Hắn la lớn:
- Bảo hộ điện Huyền Cơ, Thú Luyện Môn quan tâm tới Vũ tinh!

Chỉ có điều khi hắn đang nói, thì trên không trung đột nghiên phát ra tiếng nổ ầm ầm như sấm rền, bao phủ toàn bộ âm thanh của hắn.

Đường Kiếp ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy một gã áo đen thân hình cao gầy đang quay đầu liếc nhìn hắn, ánh mắt khắc nghiệt lạnh lẽo thấu xương, thậm chí còn dùng tay chỉ vào Đường Kiếp.

Dưới vô số yêu vật, kẻ này chẳng những chuẩn xác tìm được Đường Kiếp, mà còn che lấp thông báo của Đường Kiếp.

Khoảnh khắc này, tâm thần Đường Kiếp cũng chấn động khẽ run lên, bất quá cũng chỉ trong chớp mắt, sau đó sắc mặt lập tức trở nên hung dữ quát lên:
- Chỉ con mẹ ngươi ý!

Nói xong hắn rống lên một tiếng dài, mạnh mẽ vọt lên trên núi.

Hắn không thể thông báo bảo vệ điện Huyền Cơ trên đỉnh Hội Quân, thì đành chỉ có thể tự mình xông lên núi.

Vì thế đám người Bành Diệu Long nhìn thấy một cảnh tượng không thể ngờ được xuất hiện.

Đường Kiếp đi theo phía sau đám yêu vật, dùng tốc độ nhanh hơn chúng vọt lên phía trước, Đoạn Tràng Đao mở rộng bổ xuống, chém bỏ toàn bộ vật cản phía trước hắn, cảnh này giống như hắn và đám yêu vật đang cùng nhau công kích đỉnh núi.

Cảnh tượng này khiến cả đám Bành Diệu Long choáng váng.

Thích Thiếu Danh hô to:
- Đường Kiếp ngươi đang làm gì vậy?

Đường Kiếp hô lớn:
- Giúp ta lên núi!
Sau đó lại vọt lên phía trước.

Một con lợn rừng đang cúi đầu húc về phía trước, đột nhiên mông nó bị chém một nhát, nó quay đầu phẫn nộ phát ra tiếng hừ hừ giận dữ, đang muốn húc chết kẻ đó, không ngờ tới Đường Kiếp vọt lên ngồi lên trên lưng nó.

Con lợn rừng giận dữ, hai răng nanh chợt vươn dài ra, giống như con rắn đâm về phía Đường Kiếp.

Đường Kiếp giơ tay tóm lấy, dùng đao chém đứt một bên, con lợn rừng đau đớn điên cuồng rú lên, Đường Kiếp ấn đầu nó nghiêng về phía trước, còn Đoạn Tràng Đao cắm thẳng trên mông nó.

Con lợn rừng đau đớn cuồng chạy như điên, ầm ầm xông về phía trước.

Người áo đen lúc trước ngăn cản Đường Kiếp thấy vậy, lập tức chỉ xuống phía dưới quát:
- Giết hắn!

Vô số yêu vật đều quay người lại, đánh ra vô số đạo pháp thuật về phía Đường Kiếp.

Đường Kiếp trực tiếp phát động Loạn Phong Bộ, thân hình trong nháy mắt biến mất, một lượng lớn các loại pháp thuật rơi lên lưng con lợn rừng, sau đó nổ tung. Lần tấn công này không những không thể làm Đường Kiếp bị thương, mà ngược lại lại giết chết không ít tiểu yêu.

- Khốn khiếp!
Kẻ mặc áo đen khẽ quát một tiếng:
- Người này biết mục đích của chúng ta, dù thế nào cũng không thể để hắn lên núi, mau giết hắn.

Nói xong tay gã đã vung lên, hai yêu vật Biến Hóa đồng thời bay ra, lao thẳng tới Đường Kiếp.

Thân hình Đường Kiếp ở giữa bầy yêu vật không ngừng nhảy lên, tuyệt không dám lưu lại một lát, nếu không lượng lớn pháp thuật sẽ nhấn chìm hắn.

Ngay khi hắn đang bay vọt lên, thì hai yêu vật Biến Hóa cũng đồng thời từ trên núi lao xuống, trong đó một con kim điêu vỗ hai cánh, tạo ra một cơn lốc, Đường Kiếp lập tức cảm thấy bước chân chậm lại, có xu hướng bị ngăn chặn, ngược lại bị lui về sau mấy bước.

Một con báo gấm thừa dịp này đánh vào lưng hắn, Đường Kiếp lảo đảo nghiêng về phía trước, lật tay chém bay con báo, ngay sau đó một con đại yêu Hóa Hình đã lao đến, không biết là yêu vật gì, trực tiếp hóa hành hình người, đấm một cú về phía Đường Kiếp.

Đường Kiếp gầm lên, đánh ra một quyền, hai nắm đấm chạm nhau, Đường Kiếp chấn động bị đánh bay lên, đại yêu Biến Hóa cũng lui về sau vài bước, thốt lên “ý” một tiếng, như không thể ngờ được.

Lúc này Đường Kiếp tuy rằng liều mạng, nhưng cũng không thể liều mạng hơn bất luận con yêu vật Biến Hóa nào, nhưng chỉ là không liều mạng bằng, nhưng không có nghĩa là có pháp thuật nào có thể chèn ép được hắn.

Bị một kích này đẩy lui, Đường Kiếp nhấc chấn đạp lên người một con yêu vật, cũng lấy tốc độ nhanh hơn nữa xông lên.

Hai con yêu thú Biến Hóa thấy vậy, đồng thời rat ay ngăn chặn, dù thế nào, hai yêu thú Biến Hóa liên thủ, Đường Kiếp muốn thoát khỏi cửa này cũng rất khó.

Nhưng đúng tại thời khắc đó, phía dưới đột nhiên truyền đến một tiếng thét to:
- Sát trận trăm người!

Hai đại yêu Biến Hóa ngạc nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy trên không trung không biết từ lúc nào đã xuất hiện mọt bàn tay khổng lồ như ngọn núi, vỗ xuống đầu bọn chúng, đúng là sát trận trăm người của đám người Bành Diệu Long.

Hai yêu vật hoảng hối, đồng thời thét lên nghênh tiếp công kích, không chỉ chúng nó, mà ngay cả các yêu vật khác cũng đồng thời rat ay, lại lần nữa oanh kích bàn tay khổng lồ kia, nếu không bàn tay mà vỗ xuống, thì tất cả bọn chúng đều phải chết.

Đường Kiếp cũng không để ý tới, chỉ mạnh mẽ xông lên phía trước, giờ khắc này hắn ngay cả mạng sống cũng không cần nữa rồi.

Tốc độ trong nháy mắt được tăng đến cực hạn, mặc dù không thể bay, nhưng tốc độ của người tu dù sao vẫn nhanh như chớp.

Hắn vội vã lao lên, như chạy trên đất bằng, Tử Điện Túng Thân Pháp lúc này được phát huy tới giới hạn.

Phía sau truyền đến âm thanh ầm ầm chấn động, đó là âm thanh mà bàn tay khổng lồ bị phản kích, Đường Kiếp cũng không quan tâm, chỉ tiếp tục xông lên. Hắn đã xông qua lưng chừng núi, lao về phía đỉnh núi, nơi giao chiến ở tiền tuyến.

Ngay khi hắn sắp đột phá, thì một đạo chỉ phong vô cùng âm hiểm đánh về phía dưới vai hắn.

Khoảnh khắc đó, Đường Kiếp chợt cảm thấy một cỗ uy hiếp cực lớn.

Hắn có thể cảm thấy, nếu mình bị đánh trúng, tất sẽ bị thương nặng.

Hắn vội vã dừng lại.

Chỉ phong xẹt qua người hắn.

Ngẩng đầu nhìn lên, chính là kẻ mặc áo đen đang nhìn chằm chằm hắn.

- Đường Kiếp?

Đối phương phát ra tiếng nói, như hỏi mà không phải hỏi, âm thanh như không dám xác định.

Đường Kiếp cười cười:
- Là ta, ngươi thì sao? Là ai?

Kẻa ặc áo đen kia ngẩn ra một chút, cuối cùng kéo miếng vải đen che mặt xuống, lộ ra một khuôn mặt anh tuấn trẻ tuổi.

Gã nhẹ nhàng cười nói:
- Ta tên là Tiền Anh Thần, nghĩa tử của Lang Chủ, cũng là tướng quân tương lai của Hứa Diệu Nhiên!

Sắc mặt Đường Kiếp lập tức trầm xuống.

Ánh mắt lạnh như băng, nhìn chằm chằm vào mặt Tiền Anh Thần.

Đường Kiếp hít sâu một hơi.

Hắn biết rằng, đối phương đang cố ý chọc giận hắn.

Nếu hắn nổi giận, dĩ nhiên sẽ không đi quan tâm tới chuyện trên đỉnh núi nữa, mà lưu lại đại chiến với gã một phen, bởi vậy Đường Kiếp không tiếp tục để ý, trực tiếp xẹt qua bên người Tiền Anh Thần, chạy thẳng lên đỉnh núi.

Tiền Anh Thần vung tay lên, áo bào đen như sóng đánh về phía Đường Kiếp, đồng thời quát lên:
- Hứa Diệu Nhiên là của ta!

Đường Kiếp cũng xoay tay bổ xuống một đao, nhưng không mắc lừa gã, vẫn lắc người vòng qua, đồng thời nói một câu:
- Đồ ngốc, nàng ta nữ nhân của ta rồi!

Hứa Diệu Nhiên là ai chứ, loại chuyện này căn bản không cần phải tranh giành, hắn sẽ không tốn thời gian đấu võ mồm với Tiền Anh Thần. Tuy hắn không tin Hứa Quang Hoa sẽ gả nữ nhi cho gã, nhưng cho dù là thật thì cũng chả có nghĩa lý gì với Đường Kiếp cả.

Mấy năm qua lại, Đường Kiếp và Hứa Diệu Nhiên vành tai tóc mai đều chạm, quan hệ đã gần không thể gần hơn rồi. Tuy chưa vượt qua giới hạn cuối cùng, nhưng đối với thời đại này mà nói, làm đến bước này đã tính là vượt khuôn rồi, nếu không phải thời gian hai người tiếp xúc coi như đã lâu, thì Hứa Diệu Nhiên cũng sẽ không để hắn tùy ý thân cận nàng như vậy.

Dưới loại tình huống này, một tên tiểu tử ở đâu chui ra nói nữ nhân bên người ngươi là của ta, ngoại trừ muốn mình thêm phiền phức, thì chính là nói lươu nói vượn.

Tiền Anh Thần nghe vậy cũng chấn động toàn thân:
- Ngươi nói vậy, tuyệt đối không có khả năng này.

Một cánh tay gã vung lên, âm phong chợt khởi, nhấc lên một màn sương đen âm u lạnh lẽo đầy hàn ý, đánh về phía Đường Kiếp.

Đường Kiếp biết rằng màn sương đen này không đơn giản, không dám đón đỡ, chỉ có thể tránh né, chạy qua vạn thú, đồng thời nói:
- Ai ôi, ngươi còn bị tổn thương sao?

Lời của hắn thản nhiên, cũng mang theo châm chọc nồng đậm.

Trên mặt Đường Kiếp như cười như không, càng khiến cho Tiền Anh Thần nổi giận.

Gã nguyên bản muốn chọc giận Đường Kiếp, khiến hắn lưu lại chiến đấu với mình, nhưng thời khắc này Đường Kiếp dùng toàn lực vọt về phía trước, không công kích gã thì thôi, ngược lại còn chọc cho Tiền Anh Thần tức giận muốn hộc máu.

Gã đích thực là có tình cảm ái mộ đối với Hứa Diệu Nhiên, Phong Mục Nguyên cũng đã từng hướng Hứa Quang Hoa cầu hôn. Tuy nhiên, lần đó dù sao cũng là ngụy trang, mục đích nhằm vào Vạn Thú Viên. Nếu không phải thành tâm, tất nhiên sự không thành, bởi vậy việc này Hứa Quang Hoa vẫn chưa đáp ứng, chỉ nói là sẽ xem xét mà thôi.

Trên thực tế câu nói này chỉ là một cách từ chối khéo mà thôi, nhưng trong tai Tiền Anh Thần, lại đại biểu rằng còn có một tia hy vọng.

Người này cũng được coi là thiên tài trong Thú Luyện Môn, bằng không cũng sẽ không được Phong Mục Nguyên thu làm nghĩa tử. Trong lòng gã chính là coi thường Đường Kiếp đấy, nên bởi vậy đối với Đường Kiếp vẫn canh cánh trong lòng, cảm thấy nếu xử lỷ được Đường Kiếp, thì chuyện tốt của mình và Hứa Diệu Nhiên có thể thành.

Trận chiến hôm nay, gã đã mưu đồ từ lâu, không ngờ không làm gì được Đường Kiếp, lại bị hắn chọc cho nổi trận lôi đình.

Vẻ mặt anh tuấn nồng đậm sát khí, Tiền Anh Thần phát ra một tiếng thét to:
- Đường Kiếp, ngươi phải chết. Ngũ Cầm Sát!

Theo tiếng thét của hắn, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện năm chấm đen, ban đầu chỉ là chấm nhỏ, sau đó trong nháy mắt đã phóng đại, nhìn kỹ lại thì chính là năm con hắc ưng, như xuyên thấu hư không bay tới. Chúng xuất hiện vô cùng đột ngột, như những mũi giáo lao về phía Đường Kiếp.

Mấy con hắc ưng đó vừa nhìn cũng biết cấp bậc không cao, chỉ là Thông Linh thượng phẩm, nhưng chính vì nguyên nhân này, nên Đường Kiếp ngược lại lại cảm thấy có vấn đề.

Hắn vừa nãy giao thủ với Tiền Anh Thần, đã cảm giác được Tiền Anh Thần kỳ thực cũng giống như mình, cũng không nhập Thiên Tâm, nhưng thực chất thì thực lực cũng không thua Thiên Tâm, nguyên nhân thì có lẽ là do gã có một nghĩa phụ là Tử Phủ.

Người như vậy đánh ra một công kích, ở một trình độ nào đó thậm chí còn đáng sợ hơn cả Thiên Tâm.