Hứa Hán Lăng đặt ngón tay lên đùi, thả ra một chút kình lực kính động chính mình, đau đớn truyền tới, khiến đầu óc nóng lên của gã thanh tỉnh hơn rất nhiều.

Đây là thói quen lấy lại bình tĩnh khi gã đang bị kích động, có thể khiến gã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Sau đó gã đi về phía điện Huyền Cơ.

Bước vào bên trong thấy có một dã đệ tử đang canh giữ trước điện, Hứa Hán Lăng nói:
- Vạn yêu sẽ đột kích bên dưới đỉnh Hội Quân, Hạng Đường Chủ truyền lệnh cho các đệ tử tập hợp đợi mệnh lệnh, cùng nhau chống chọi cường địch, ngươi cũng đi đi.

Đệ tử canh giữ điện rõ ràng hơi ngẩn ra một lúc:
- Nhưng Hứa Trường Khanh, điện Huyền Cơ này cũng phải có người thủ vệ mà.

- Sự tình khẩn cấp, cần tất cả mọi người liên hợp lại để ngăn địch, nếu không đỉnh Hội Quân sẽ bị phá, điện Huyền Cơ làm sao còn tồn tại được?

Đệ tử thủ điện nghe thấy có lỹ, gã cũng nghe được động tĩnh bên ngoài, nếu có yêu vật đang tới công núi, hơn nữa Hứa Hán Lăng lại là Thiên Tâm Chân Nhân, gã cũng không dám cãi lại, vội hỏi:
- Ta đi gọi Lã sư đệ một chút.

Một lát sau gã cùng một đệ tử khác từ trong điện đi ra, vội vàng đi về phía trước.

Hứa Hán Lăng thấy hai người đó rời khỏi, lúc này mới cười lạnh một tiếng rồi bước vào trong điện.

Vào trong điện, gã nhìn chung quanh một chút, sau đó lập tức hướng vào một góc, nhanh chóng tìm tới một viên gạch, lật ngược nó lại.

Lập tức chỉ thấy trên điện cuốn lên một dải sao.

Đám sao trong điện biến ảo, cấu thành mỹ cảnh, nếu dùng tay tóm lấy, sẽ phát hiện dù có cố gắng thế nào, cũng không thể chạm vào được bất cứ ngôi sao nào. Giống như một mô hình thế giới, nhưng bên trong lại là không gian vô hạn.

Ở giữa màn sao, là một khối tinh thể sáu cạnh đang lơ lửng giữa không trung, nửa chìm nửa nổi, giống như thần nguyên trụ tinh của tiểu hổ lúc trước vậy.

- Thần nguyên vũ tinh!
Nhìn thấy viên tinh thể đó, trong mắt Hứa Hán Lăng lóe lên sự điên cuồng.

Đây là thần vật mà ngay cả Tử Phủ Đại Năng cũng không khống chế được, vì thế Thú Luyện Môn không tiếc để gã ẩn núp trong này, cũng để nội ứng có thực lực mạnh nhất hành động.

Trăm năm ẩn nhẫn, chỉ vì lúc này.

Chỉ cần có được vật ấy, gã coi như đã lập được công lớn cho Thú Luyện Môn. Từ nay về sau, gã sẽ thăng chức rất nhanh, muốn làm gì cũng được, không cần ở nơi này làm một gã Chân Nhân.

Sau khi nhìn Vũ tinh một lúc, Hứa Hàn Lăng liền lấy một chiếc bình nhỏ trong người ra, nghiêng bình đổ về phía trước người mình.

Một giọt máu đỏ giống như ngọc mã não rơi xuống.

Rơi vào lòng bàn tay Hứa Hàn Lăng, tỏa ra một vầng sáng nhẹ, tinh thể sáu cạnh như cảm nhận được hồng quang, những ngôi sao đột nhiên có biến hóa, thả ra ánh sáng chói mắt.

Giọt máu này, chính là máu của Bạch Hổ.

Thi thể Bạch Hổ từng ở trong tay Thú Luyện Môn hơn một nghìn năm, nên tất nhiên Thú Luyện Môn cũng dùng hết tâm lực để lấy được một ít, ngoại trừ dùng để bồi dưỡng vạn thú, thì cũng có một ít lưu truyền trong tay các Đại Năng Luyện Thú Môn, giọt máu trong tay Hứa Hàn Lăng chính là nằm trong số đó.

Có nó, có thể khống chế Vũ tinh, rồi mang đi cũng không có vấn đề gì.

Lúc này Hứa Hán Lăng đột nhiên chỉ ra, liên tiếp đánh ra vô số các đạo linh quang, dừng ở trên giọt máu kia, sau đó vung tay lên, giọt máu bay vào không gian, xuyên qua các ngôi sao bay về phía Vũ tinh.

Nó bay tới gần Vũ tinh, tốc độ càng lúc càng nhanh, không ngừng rút ngắn khoảng cách với Vũ tinh.

Rõ ràng chỉ có gần ngay trong gang tấc, nhưng khoảng khắc này cảm giác như nó đã bay cả ngàn dặm.

- Nhanh một chút, nhanh hơn chút nữa đi…
Hứa Hán Lăng lẩm bẩm nói.

——————————

Dưới đỉnh Hội Quân, vạn yêu vẫn đang điên cuồng xông lên trên núi.

Mỗi một tấc đất, mỗi một khoảng không dưới chân núi, đều dính đầy máu tươi của yêu vật.

Trên bầu trời phi kiếm như mưa, pháp thuật như lửa, các vầng ánh sang đan vào nhau, hội tụ thành kỳ cảnh, bọn yêu vật không ngừng tấn công, như con sóng lớn đang tràn dần lên đỉnh núi – mặc dù đã có chuẩn bị trước, nhưng đỉnh Hội Quân trong lúc nhất thời cũng khó mà chống được với sự tấn công nhanh mạnh như vậy của yêu thú. Vì để tránh cái chết vô nghĩa, mọi người đều vừa đánh vừa rút lui. Vì muốn kéo dài thời gian đám yêu vật trèo được lên đỉnh, nên không thể không phát động cấm bay một lần nữa.

- Tên nhãi này, đúng là đủ điên cuồng đấy.
Bành Diệu Long lẩm bẩm nói:
- Ta nói là, mấy người các huynh, còn chờ cái gì vậy?

Nghỉ ngơi trong chốc lát, Bành Diệu Long đã khôi phục khí lực tiêu hao lúc trước, tràn đầy ý chí chiến đấu, bừng bừng phấn chấn, đang dự tính đại khai sát giới một phen.

Bắc Thương Hàn cười ha hả:
- Nghỉ ngơi đủ rồi, tất nhiên là muốn động thủ.

Nói xong giơ tay lên, một đạo kiếm quang chém xuống đàn yêu thú.

Bởi vì né tránh, nên hai mươi mấy người bọn họ hiện đang ở phía sau đàn yêu thú, không cần đối mặt với sự tấn công của yêu vật, ngược lại có thể ở phía sau thoải mái công kích chúng.

Lúc này mọi người đều ra tay, đối mặt với một đám thú vật chỉ biết vọt về phía trước, giết chúng được gọi là thống khoái, chỉ có Đường Kiếp nhìn về phía đỉnh núi, ánh mắt thoáng đăm chiêu.

Hắn lúc này hiển nhiên đã hiểu được, hành động của Thú Luyện Môn lần này nhất định là vì Vũ tinh.

Thú Luyện Môn cũng chưa ngu xuẩn tới mức dùng phương pháp cường công như thế này, tất cả mọi chuyện chỉ là để ngụy trang, chỉ dùng để hấp dẫn sự chú ý của Tẩy Nguyệt phái. Sau đó chọn một nội ứng có tu vi cao, gã sẽ chính là chủ mưu trộm Vũ tinh.

Tuy rằng không biết Thú Luyện Môn dựa vào cái gì để đánh cắp Vũ tinh, nhưng nếu bọn họ đã đến đây, cũng chắc chắn đã có chuẩn bị kỹ lưỡng, hơn nữa khả năng lớn nhất chính là, trong tay bọn họ cũng có máu của Bạch Hổ.

Lúc này đây, Đường Kiếp lập tức có thể đoán được gần như toàn bộ mọi chuyện.

Nếu hiện tại hắn rat ay, hoặc là phát ra tiếng cảnh giác, còn có cơ hội ngăn cản đối phương trộm bảo, tuy nhiên lúc đó, giọng nói Bảo nhi đột nhiên vang lên bên tai hắn:
- Nếu có một ngày, ngài không thể tiếp tục ở lại nơi này, hãy đi Hồng Mông Giới tìm ta. Mang theo Vũ tinh và con thỏ kia, mặc dù ở trong hư không vô tận, nhưng ngài vẫn có thể tìm được ta…

Mang theo Vũ tinh!

Mang theo Vũ tinh!

Mang theo Vũ tinh!

Âm thanh như sấm rền vang lên bên tai hắn, oanh oanh lay động.

Khoảnh khắc này hắn đột nhiên hiểu ra mong đợi của tiểu hổ, khi nói những lời ẩn hàm dụng ý này với hắn.

Nó hi vọng mình lấy Vũ tinh đi.

Thân là hậu duệ của Bạch Hổ, nó không thể lấy được Thần nguyên vũ tinh, đó chính là sự đau đớn của nó.

Cho nên nó hy vọng, ít nhất cũng có thể làm cho Vũ tinh rơi vào tay Đường Kiếp.

Cho nên nó cho Đường Kiếp một giọt Bạch Hổ chân huyết, cũng nói ra mấy lời kia.

Nó hy vọng mình trở thành người chưởng quan Vũ tinh.

Lấy thực lực hiện tại của Đường Kiếp, tất nhiên không thể làm được điều ấy, nhưng nếu Thú Luyện Môn đã tới cướp đoạt, thì mọi chuyện không giống trước nữa.

Từ phương diện này xem, thì chỉ sợ chuyện Thú Luyện Môn tới cướp đoạt Vũ tinh, cũng đều nằm trong dự tính của tiểu hổ, hay phải nói là không phải nó đoán trước, mà là nó đã chuẩn bị cạm bẫy từ lâu đợi người ta nhảy vào – không ai biết nó để lại thứ gì cho Thú Luyện Môn cả.

Hoặc là một giọt máu, hoặc là một phương pháp chống khế nào đó.

Chỉ cần có hy vọng, Thú Luyện Môn sẽ không từ bỏ.

- Bảo nhi…
Đường Kiếp thì thào nói.

Trên đỉnh núi vẫn tràn ngập đủ các loại pháp thuật, ánh mắt của Đường Kiếp cũng trở nên ướt át.

Khoảnh khắc này, hắn thực sự do dự, nhất thời không biết mình nên làm gì mới đúng.

Cố gắng làm một đệ tử trung thành, thông báo cho môn phái khả năng nguy hiểm sẽ xảy ra, hay là không phụ lòng Bảo nhi, im lặng chờ đợi theo dõi mọi chuyện. Đường Kiếp một người luôn vô cùng quyết đoán, nhưng hiện tại hắn cũng do dự.

Trước mắt hắn lần lượt hiện lên vô số hình ảnh, là Minh Dạ Không, Phượng Hồng, Tạ Phong Đường….

Tẩy Nguyệt phái chưa bao giờ có lỗi với hắn cả, nếu luận cống hiến, cho dù hắn từng làm rất nhiều nhiệm vụ cho Tẩy Nguyệt phái, nhưng những thứ hắn đã đạt được vẫn vượt xa những gì mà hắn phải trả giá.

Mà thời khắc này, khi đang cần tất cả các đệ tử đồng tâm hiệp lực, cùng nhau liên thủ, vì phái mà phấn đấu, thì hắn lại vì ham muốn cá nhân mà dao động.

Điều này khiến cho hắn cảm thấy hổ thẹn.

Ngay tại khi hắn đang áy náy, thì trong lòng đột nhiên xẹt qua một bóng ma, giống như có đồ vật gì đó để lại vết tích trong lòng hắn, tuy rằng phía sau vẫn vang lên các tiếng nổ rền vang, nhưng trong tai hắn có âm thanh vang lên.

Tuệ Kiếm Lôi Âm!

Đấy chính là tiếng tụng niệm Thiên Tuệ Kiếm Tâm Kinh, mà hắn ở trên độ cao bảy trăm năm mươi mét trong Thủy Nguyệt Động Thiên tụng niệm suốt bảy mươi hai ngày.

Lúc này tiếng Tuệ Kiếm Tâm Kinh vang lên, Đường Kiếp chợt nghe thấy trong lòng như có gì đó vừa vang lên “BỐP” một tiếng rồi vỡ nát.

Đường Kiếp biết rằng, đó là mần mống của Tâm Ma.

Ngay trong khoảnh khắc hắn áy náy vì môn phái, thì đồng thời Tâm Ma đã vô hình được gieo xuống, cũng theo hắn mà dần trưởng thành, cho đến nay Tâm Ma kỳ đã tới lúc bùng nổ.

Tuy nhiên bởi vì Tuệ Kiếm Tâm Kinh, nên mầm mống Tâm Ma vừa được gieo xuống, đã bị nghiền nát.

Tâm Ma bất tử bất diệt, bởi vậy không phải sau khi mầm mống này tiêu vong thì nó liền không tồn tại, mà nó vẫn như cũ, có khả năng sống lại, nhưng uy năng và hiệu quả của nó so với thời khắc tâm tình kích động này, tất nhiên là kém đi nhiều.

Đây cũng chính là đặc điểm của tâm pháp Tẩy Nguyệt phái, mặc dù không thể hoàn toàn tiêu trừ Tâm Ma, nhưng cũng có thẻ ngăn cản nó lớn mạnh, do đó càng thêm dễ dàng vượt qua Tâm Ma kỳ. Mà Đường Kiếp lại nắm giữ Liệu Tuệ Kiếm Tâm Kinh, thậm chí có thể diệt trừ trước, khiến cho Tam a Ma càng suy yếu đi.

Thời khắc này, tiếng sấm vừa vọng ra, trong lognf Đường Kiếp rung động, lẩm bẩm nói:
- Bất kể thế nào ta cũng là người của Tẩy Nguyệt phái, nên dốc lòng thì tất phải dốc lòng.

Khoảnh khắc này, hắn cuối cùng đã đưa ra quyết định.

Cho dù là phụ lòng tiểu hổ, thì hắn cũng phải làm việc mà một đệ tử nên làm.

Hắn mạnh mẽ ngẩng đầu, nhìn về phía đám yêu vật đang xông lên, trầm trọng nói:
- Y Y, hắc nghiệt thế nào?

- Lại ăn thêm rất nhiều.

- Vậy thì đừng khách khí, xông ra giết đi.

- Được.
Y Y chỉ đợi câu này của Đường Kiếp thôi.