Đường Kiếp tin rằng, cá nhân có thể dùng việc công để báo thù, tổ chức có thể dùng ân oán riêng tư để trị chuyện công.

Ngay lúc ý nghĩ trong lòng hắn thay đổi để bật thốt ra miệng thì trên không trung đã có một bài tay màu xanh to tướng trên không trung đè xuống.

Bàn tay này vốn dĩ là để thi triển Mê Thiên Ảo Sương, lúc bàn tay này xuất hiện, sương mù lập tức tan đi rất nhiều.

Cùng lúc đó, sau Xuất Vân Sơn có một ngôi nhà nhỏ, một lão già lông mày trắng phau đột nhiên trợn mắt, nhìn vế hướng bầu trời, như thoáng chút suy nghĩ, cuối cùng thở dài, lắc đầu lại nhắm mắt ngồi xuống.

Bàn tay lớn từ không trung chụp xuống, dừng lại ở trong Huyết Hải vô bờ kia.

Huyết Hải lại như có ý thức, phát ra tiếng rít ngút trời, hướng về bàn tay không trung kia.

Ngay sau đó chưởng đánh vào Huyết Hải, khiến cho huyết triều ngút tận trời, máu loãng cách Huyết Hải Sát Trận trong không trung bỗng chốc biến thành một mảnh linh quang rồi biến mất.

Thanh chưởng tiếp tục đập vỡ, đang chụp lên mặt đất.

Chưởng lực hùng hồn như núi, chấn động đến mặt đất rung lên, sau đó bàn tay màu xannh kia nhẹ nhẹ quẹt một cái, không ngờ xóa hết tất cả vân trận kia.

Huyết Hải Sát Trận biến mất!

Khe vực lớn kia cũng biến mất!

Lúc này, thanh chưởng kia mới từ từ chậm rãi thu về không trung, Mê Thiên Ảo Sương lại bắt đầu.

Trên bầu trời lại quanh quẩn âm thanh của Phong Mục Nguyên:
- Ta vừa ra tay, tất đã kinh động Vân tổ sư của phái Tẩy Nguyệt. Tuy nhiên lão nhân gia ông ta sẽ không kinh suất vi phạm lời hứa, không liên quan đến sự sống chết của môn phái, nhưng người khác cũng có thể phát hiện trước... các ngươi tốt nhất là nhanh một chút.

- Vâng!
Sau tiếng của Phong Mục Nguyên, phía sau đã có vài tên áo đen xông ra, chỉ là bóng hình cực nhanh, thực lực rất mạnh, vượt lên trên cả tên áo đen đầu tiên.

Đám người áo đen này có lẽ sớm đã ẩn giấu bên cạnh, nhưng mà có thể là do không muốn bại lộ thân phận, khi bắt đầu không ra tay, chỉ do tình hình thay đổi, liền bất chấp tất cả không ẩn thân nữa.

Dù sao Thú Luyện Môn và phái Tẩy Nguyệt vốn là tử địch, mặc dù sớm đã có giao ước ngầm, không dễ tìm phiền toái cho nhau nhưng nay việc đã làm, đạt được mục đích quan trọng hơn che giấu tung tích, do vậy không tiếc việc bại lộ thân phận cũng phải toàn lực xuất thủ.

Mấy người kia rõ ràng đều là Thiên Tâm Cảnh giới, thời khắc xuất hiện đã đồng thời phát động Khu Thú Tâm Pháp.

Khu Thú Tâm Pháp này là bí truyền của Thú Luyện Môn, sau khi thi triển có thể ảnh hưởng đến vạn thú, công kích của khu động vạn thú, tuy là không giống Vạn Thú Đồng Tâm Quyết dễ sai khiến như vậy, nhưng lại có thể điều khiển một số lượng lớn yêu vật, cũng chính vì vậy là một cách công thành tốt.

Thời khắc này vài tên Thiên Tâm chân nhân đồng thời ra roi thúc vạn thú, đám yêu thú chạy trối chết lập tức quay lại phương hướng, xông lên hội quân đỉnh.

Nhìn đến cảnh này, đám người Bành Diệu Long cũng theo đó biến sắc.

Là Thú Luyện Môn, chết tiệt! Đường Kiếp, làm sao bây giờ?
Mọi người đồng thanh hét.

Bọn họ tuy rằng không nghe ra tiếng của Phong Mục Nguyên, nhưng nhận ra phương pháp đuổi thú, lập tức biết tất cả là do Thú Luyện Môn ở sau lưng giở trò quỷ.

Chỉ có điều lúc này Huyết Hải Sát Trận đã bị phá, không có pháp ngăn cản địch, muốn ngăn cản dĩ nhiên rất khó.

Đường Kiếp hoàn toàn không gấp, bởi vì Huyết Hải Sát Trận cũng không phải là thủ đoạn cuối cùng của hắn.

Không ai biết, tại đây, mảnh đất trước mặt, một gốc cây màu đen, yêu thực cực lớn đang giơ vung vẫy xúc tu!

Hắc nghiệt!

Đây mới là sát thủ đích thực của Đường Kiếp, cũng chính là mánh khóe cuối cùng của hắn.

Hắc Nghiệt chính là Y Y lĩnh ngộ tu thành trong mộng , lấy hình thức tồn tại thật thể , mới đầu nhỏ yếu nhưng có thể thông qua cắn nuốt mà vô cùng hùng mạnh.

Nếu như nói Huyết Hải Sát Trận là người trong nghề trận dưỡng trận, vậy thì Hắc Nghiệt chính là tổ sư của trận dưỡng trận rồi, không còn có gì có thể rành rọt việc cắn nuốt đối thủ trên chiến trường để hùng mạnh bản thân như nó rồi.

Lượng máu tươi cung cấp cho Huyết Hải Sát Trận thì thi thể lại chảy vào miệng của Hắc Nghiệt.

Đáng tiếc chính là trừ phi ăn hết mấy ngàn yêu vật kia, nếu không thứ này không thể đối khánh được bất kì Chân Quân nào, nhưng cho dù như vậy, trên hàng ngàn thi thể yêu vật cũng đủ làm cho thực lực Hắc Nghiệt nâng lên mức khủng bố, có thể nó trận chiến này,ngoại trừ Phong Mục Nguyên, nó ai cũng không không sợ.

Nhưng lúc hắn định dùng Hắc Nghiệt để kéo dài thời gian đối thủ, hắn đột nhiên nhớ lại gì đó, nói:
- Đánh bất ngờ nhất định đã bại, vì sao Thú Luyện Môn còn muốn cố tấn công núi như thế?

Mọi người ngạc nhiên.

Đúng vậy, nếu như là lấy việc tiêu diệt đường khẩu làm nhiệm vụ của mình thì đến nước này, kế hoạch của Thú Luyện Môn phải nói là đã thất bại.

Bởi vậy lúc này quân trên đỉnh đã có chuẩn bị, cho dù thời gian chuẩn bị còn chưa đủ, ví dụ như còn chưa bố trí xong trận hình, một số người phản ứng chậm còn chưa biết rõ tình hình, nhưng cũng không thể đến nỗi là để các đầu lĩnh ngay cả trước trận chiến đã họp xong rồi mới gọi là chuẩn bị hoàn thành chứ?

Nếu như theo lời Đường Kiếp , mấy phút quan trọng nhất đã qua đi, tất cả các đệ tử trên đỉnh dù gì cũng đã gấp gáp vắt quần lên mà cầm vũ khí rồi chứ.

Có chuẩn bị là đủ rồi, ít nhất cũng không biết bị ai giết mà thua xiểng liểng mà không biết!

Nếu như vậy, sao đối phương lại còn không sáng suốt mà thối lui?

Đường Kiếp đã tiếp tục nói:
- Bọn họ không phải là xông đến phía trước, mà là nói dối lừa gạt vạn thú, bọn họ có mục đích khác.

- Sẽ là cái gì?
Bắc Thương Hàn hỏi.

Đường Kiếp nhìn vài tên Thiên Tâm ở trên kia xông đến vạn thú nói:
- Mặc kệ là vì cái gì, dù sao chúng ta đã không cần phải gượng chống rồi.

Nói xong chợt nghiêng người ẩn đi.

Đúng vậy, giờ này khắc này, thực không cần phải chống đỡ nữa rồi, bọn họ đã tranh thủ chút thời gian, đã lập đại công, lúc này thoáng nhìn nhau, đồng thời mỉm cười mà rút lui.

Quả nhiên vài tên Thiên Tâm chân nhân dẫn vạn thú thẳng hướng hội quân đỉnh, cũng không thèm để ý đám người Đường Kiếp, đúng là nhường hai cánh cho Đường Kiếp bọn họ.

Nhìn đến cảnh này, Đường Kiếp trong lòng càng nắm chắc.

Vạn yêu tấn công núi chỉ là ngụy trang, Thú Luyện Môn tới đây nhất định có mục đích khác.

Nếu có mục đích khác, vậy bọn họ lựa chọn Hội quân đỉnh cũng không phải tùy ý lựa chọn.

Nghĩ vậy đại não của Đường Kiếp xoay chuyển càng nhanh.

Hội quân phong chính là chủ đỉnh của Tuyển Đường, mà Tuyển Đường lại không có gì để nắm, Minh Dạ Không mười một năm trước đại chiến với Phong Mục Nguyên một trận, cũng mượn cơ hội thành danh, danh chấn Tê Hà.

Hiện giờ người đến là Phong Mục Nguyên, chẳng lẽ nói lão tiểu tử đó khó chịu việc năm đó, nhẫn nhịn cơn tức mười một năm, rốt cục đã chạy tới báo thù rồi hả?

A, cái này cũng có thể nói được.

Không, không đúng!

Đây cũng là ngụy trang!

Lục phái tuy không hợp, lại cơ bản không khai môn đại chiến, để tránh lưỡng bại câu thương bị người khác chiếm phần hời. Cho nên Thú Luyện Môn mới phái Phong Mục Nguyên đến, vì chính là một khi bại lộ, có thể nói là thù riêng che dấu chuyện công.

Cho nên hắn nhất định có kế hoạch khác!

Như vậy hội quân đỉnh này còn có gì đáng giá cho Thú Luyện Môn để ý hay sao?

Nghĩ vậy, Đường Kiếp nói:
- Ngọ sư huynh, xin hỏi hội quân đỉnh còn nhốt nhân vật trọng yếu nào không?

Người hắn hỏi, Ngọ Huyền Quang chính là người trong Tuyển Đường, lúc này nghe Đường Kiếp hỏi, Ngọ Huyền Quang cười nói:
- Tuyển đường của ta lại không phải là luật đường, không nắm luật pháp, không chấp lao ngục, nhốt người nào chứ. Hơn nữa người của Thú Luyện Môn, bình thường cũng không có phạm nhân gì, có thể giết đều giết, ta không cho rằng Thú Luyện Môn vì nguyên nhân này mà đến.

Hiển nhiên hắn cũng ý thức được ý nghĩ của Đường Kiếp, Thú Luyện Môn cũng không vô cớ mà đến.

Đường Kiếp ngẫm lại cũng phải, gật đầu:
- Vậy có bí pháp, điển tịch hoặc bảo vật gì không?

Ngọ Huyền Quang tiếp tục lắc đầu:
- Muốn bí pháp điển tịch phải đi Điền Đường, muốn bảo vật phải đi Khố Đường, muốn thăng chức thêm thưởng mới tìm chúng ta.

Đường Kiếp nhụt chí:
- Thú Luyện Môn chạy đến quân đỉnh là cái gì?

Lúc này vạn yêu đã xông qua chân núi, phóng lên trên núi, đệ tử Tuyển Đường đã tập hợp thành rất nhiều và tấn công từng đoàn yêu vật, đồng thời mặt khác các đỉnh cũng phát hiện tình huống ở đây, lại phái viện thủ bay đến, Hội quân đỉnh đã vang lên tiếng giết.

Duy có hai mươi người khi mới bắt đầu khổ công chiến huyết lại ở dưới núi, ngược lại khoan thai đứng lên. Bọn họ đã giết chóc nhiều lắm, lập công nhiều lắm, không cần phải gấp gáp thêm chút cống hiến này, duy có Y Y còn không cam lòng, chỉ chỉ Hắc nghiệt lặng lẽ trên núi, lặng lẽ nuốt trộm thi thể của yêu thú, xem ra không cam lòng rồi.

Đường Kiếp cũng không đi quản nàng, tiếp tục nghiên cứu thảo luận, thời khắc này đang đúng lúc buồn bực, Bắc Thương Hàn cười nói:
- Nói không có một chút bảo vật cũng không đúng, theo ta biết khi Minh sư rời đi không phải để lại trấn đường chi bảo sao?

Ngọ Huyền Quang lấy làm kỳ:
- Cái tên này đúng là nhanh nhẩu, chuyện này ngươi cũng biết sao? Đúng vậy, minh sư rời đi, Hạng đường kế chức, Minh sư đích thực là vì Tuyển đường mà để lại một trấn đường chi bảo, nhưng mà vẫn luôn giữ bí mật, chúng ta cũng không biết .

- Các ngươi cũng không biết?
Đường Kiếp hỏi.

- Phải, việc này trừ Hạng đường chủ và hai vị Phó đường chủ, không người nào biết được, chỉ biết bảo vật ngay tại điện hội quân đỉnh Huyền Cơ, nhưng cả y cũng không biết đi đâu, rốt cuộc là gì, chúng ta đều không rõ ràng lắm.

Bành Diệu Long hừ một tiếng:
- Điều này thì lạ rồi, nếu chỉ có ba vị Đường chủ biết, vậy tại sao có vẻ như Thú Luyện Môn cũng biết nữa ?

Ngọ Huyền Quang bất mãn nói:
- Lời này nói bây giờ còn chưa có bất kì căn cứ nào chứng minh Thú Luyện Môn là hướng về bảo vật minh sư để lại. Ngươi luôn không thể nói, chẵng lẽ Hạng đường chủ chính là nội ứng của Thủ Luyện Môn?

Lời này Bành Diệu Long cũng không dám chắc, các đại môn phái đều có nội ứng không sai, nhưng chưa người nào lên được cấp Thiên Khôi, ngay cả Phó Khôi cũng chưa từng.

Vẫn là Đường Kiếp nói:
- Minh sư có nói tại sao để lại bảo vật này?

Ngọ Huyền Quang trả lời:
- Ồ, cái này thì ta biết. Minh sư nói vật này huyền bí vô cùng, không ai có thể dùng, cho dì là miễn cưỡng vận dụng nhất thời, chung không thể khống chế. Vì vậy để ở đại điện, coi như hữu duyên.

- Không thể khống chế?
Trong lòng Đường Kiếp chấn động mạnh .

Thời khắc này hắn đột nhiên hiểu được, Thú Luyện Môn là vì mà đến rồi.