Đường Kiếp đã nói:
- Ta đích thật là có kế hoạch, nhưng mà kế hoạch này có chút mạo hiểm.

- Đường Kiếp, ngươi cứ nói đi, trên đời này là gì có chuyện tốt nào mà không phải mạo hiểm chứ.
Bành Diệu Long nói.

- Đúng đó, đúng đó!
Những người đều gật đầu.

Giống như bọn họ những đệ tử vào phái Tẩy Nguyệt chẳng qua chỉ có mười một năm, giống như là công nhân mới bước vào xã hội có một năm, chỗ đứng tất nhiên là chưa vững. Tuy là nói thoát khỏi cái tên “người mới”, đạt được tán thưởng của các biển hiện nổi trội xuất sắc, nhưng con đường phía trước vẫn trắc trở, gập ghềnh.

Trong tình huống như thế này, mỗi một cơ hội đều phải nắm bắt.

Mà đi theo Đường Kiếp đều nhận được lợi ích gì đó, lần trước đối kháng với Thất Tuyệt Môn mọi người đều đã hiểu rõ.

Do đã có một lần hợp tác thành công trước, liên kết lần thứ hai cũng sẽ càng rõ ràng hơn.

Đường Kiếp lúc này mới nói qua đại khái phát hiện vạn yêu lần này.

Đương nhiên hắn không nói chuyện Thiên Thần Cung đánh lén mình, chỉ nói trong quá trình săn bắt Lôi Lang phát hiện Lôi Lang có biểu hiện khác thường, liền đi theo dấu vết, lúc này mới phát hện bí mật vạn yêu định công kích Tẩy Nguyệt.

Nghe được ba ngàn tên yêu quái mưu đồ bí mật công kích, Thích Thiếu Danh cười lạnh nói:
- Mới có chút yêu quái đó mà muốn đánh phái Tẩy Nguyệt ta? Chúng nó điên hay là ngốc thế?

- Không hẳn là điên khùng, Đường Kiếp không phải nói rồi sao, chỉ tấn công một nhà.
Liễu Hồng Yên nói:
- Ta nghĩ mấu chốt của việc này là ở hai chữ đánh lén.

Đường Kiếp lập tức giơ ngón tay cái lên với Liễu Hồng Yên.

Liễu Hồng Yên lần này đã nắm được mấu chốt vấn đề.

Vạn yêu tập kích định trước là thất bại, tuy nhiên do đánh lén, bọn họ sẽ mang đến thương tổn rất lớn cho phái Tẩy Nguyệt, nhất là loại công kích tập trung một chút thời gian.

Có thể tưởng tượng khi vạn yêu tập kích, phái Tẩy Nguyệt không ứng phó kịp, tất nhiên sẽ bị tổn thất lớn, sau đó phá Tẩy Nguyệt có thể ra tay mạnh, tiêu diệt toàn bộ yêu xâm chiếm, nhưng thương vong đã tạo ra là không thể nào cứu vãn.

Nếu sự việc kia đổi sang một góc độ khác?

Nếu có một đám đệ tử phát hiện vạn yêu đánh lén, thậm chí còn liều mình ngăn cản, vì đường khẩu tự bảo vệ mà tranh thủ chút thời gian?

Ý nghĩa hoàn toàn khác nhau rồi.

Đúng vậy, công này đương nhiên so với báo lên trên lớn hơn nhiều.

Giống như công lao dập lửa luôn luôn lớn hơn phòng cháy.

So với thông báo sớm để dự phòng, không bằng tự bố trí trước, nắm lấy thời cơ, như vậy mới có thể lập công lao lớn nhất.

Thời khăc nói chuyện với Liễu Hồng Yên, mọi người cuối cùng đã hiểu được tâm tư của Đường Kiếp, cũng vì sự to gan và điên khùng của hắn mà kinh ngạc không thôi.

Bành Diệu Long run rẩy nói:
- Ý của ngươi là muốn mấy người chúng ta đi chặn mấy vạn yêu thú, vì đường khẩu bị công kích mà tranh thủ chút thời gian?

Với hào khí và cách làm người của hắn, lúc này mới run lên.

Lấy một địch vạn sao!

Nói đùa gì vậy?

Chân nhân còn không làm được, đại khái Chân Quân mới có thể làm như vậy.

- Quả thật mà nói, một là báo cảnh, hai là cản ít nhất khoảng thời gian uống cạn một chén trả.
Đường Kiếp trả lời.

- Chỉ hơn hai mười người, cản mấy vạn yêu quái trên đường tấn công, chúng ta ngay cả việc để bọn nó dừng một chút cũng không làm được, sẽ bị bọn chúng đè nát đó.
Tô Hinh Nguyệt bĩu môi, nàng vốn không phải là người trong nhóm chống Thất Tuyệt Môn lúc đầu, nhưng mà sau trên Vạn Thú Viên, có chút giao tình với Vệ Thiên Xung, cho nên Vệ Thiên Xung kéo nàng vào trong đội ngũ luôn.

- Cho nên mới phải làm chuẩn bị trước.
Đường Kiếp cười hì hì trả lời:
- Thời gian bảy ngày, đủ làm rất nhiều chuyện.

- Làm gì?

- Bày trận!
Đường Kiếp trả lời.

----

Từ ngày hôm đó, đám đệ tử Bắc Thương Hàn đều lu bù công việc.

Giống như lần trước vậy, lần này mọi người cùng nhau ra tiền, mua vật liệu, dựa theo tư liệu của mỗi người mà chia cống hiến, đối với tất cả việc này Đường Kiếp sớm đã tính toán, công bằng hợp lý, đồng thời lấy chức đứng đầu để mọi người không còn gì để nói.

Ngoại trừ tài liệu bày trận, Đường Kiếp lại mua đi một số Thiên Sát Lôi Châu.

Thứ này dùng để nổ yêu vậy thật ra là mất nhiều hơn được, dù sao một viên Lôi Châu mất hết mất vạn, lợi ích giết mười con yêu thú cũng chưa chắc được mấy vạn.

Nhưng là vật bảo mệnh, nói cũng quả là có tác dụng độc đáo, chẳng sợ kẻ địch biết bản thân có, cũng không thể vì việc này mà bỏ qua uy lực của nó, cho nên trước khi thực lực càng mạnh, Đường Kiếp sẽ không để ý dùng nhiều Lôi Châu như vậy.

Trừ việc này ra, cùng cũng Đậu Vương liên lạc tình cảm một chút, cũng không có việc gì hắn cũng thả chúng ra để chúng chơi một chút.

Chung sống với ta, Đường Kiếp cũng từ từ nhận ra, khi Đậu Vương không dùng binh, năng lượng tiêu hao cực nhỏ, khi trong vườn đậu có thể nhận được sự khôi phục. Nếu hắn cứ trong vườn đậu đồng thời không dùng nó để khống chế binh chiến đấu, trên lý luận cũng có thể vẫn luôn giữ hình người. Thậm chí là thực lực của hắn càng nâng cao, còn có thể thỉnh thoảng ra vườn đậu chơi một chút.

Trong tình hình này, tiếp xúc mật thiết của Đường Kiếp và Đậu Vương đã khiến cho hắn càng ngày càng hiểu vật này.

Tuy hắn nói ngôn ngữ y a y ê kia vẫn nửa hiểu nửa không, nhưng mà có lúc khoa tay mua chân, đoán cũng biết được chút ý nghĩa, huống hồ có Y Y, người thông dịch ở đây.

Vì ở bên nhau lâu rồi, Tiểu Đậu Vương này giống với Y Y, Đồ Đồ, trở thành vật nuôi thứ ba có thể hợp tác với nhau, tuy là cái giá lớn chút, tính khí xấu chút, tật xấu nhiều chút, chỉ số thông minh tệ chút, nhưng tổng thể mà nói cũng không tệ lắm.

Nếu như thế, Đường Kiếp cảm thấy lúc này nên đặt tên cho Tiểu Đậu Vương, nếu không cứ kêu Đậu Vương Đậu Vương, cũng hơi khó nghe chút.

Đặt tên như thế nào khiến Đường Kiếp cảm thấy khó.

Có lúc hắn nghĩ đã là Tiểu Hổ Bảo Nhi một mình tiêu dao.

Xuất hiện của Tiểu Đậu Tử cũng giống như Bảo Nhi, ở trình độ nào đó đã bù đắp nỗi trống trong tình cảm của Đường Kiếp.

Sự ra đi của đứa con kế, Đường Kiếp cảm giác bản thân giống như lại có thêm một đứa con.

Vì thế sau khi trầm tư một lúc lâu sau, hắn quyết định đặt tên cho Tiểu Đậu Vương là Đường Đậu.

Không còn cái tên nào thích hợp hơn.

Tiểu Đường Đậu đối với việc này không có phát hiện gì, vẫn mỗi ngày trong vườn đậu một mình vênh váo tự đắc. Hắn có bản tính hiếu chiến thiên phú, do vậy thường thường yêu cầu Đường Kiếp cho hắn cơ hội lĩnh quân xuất chiến.

Đường Kiếp đành phải trấn an hắn, không còn bao lâu thì đánh nhau rồ.

Cứ như vậy mà vỗ vê, cuối cùng, ngày đánh trận đã đến.

Quân đỉnh phía nam chân núi núi Xuất Vân, nơi đây chính là Chủ đỉnh Tuyển Đường .

Sau khi Minh Dạ Không trở thành Chân Quân, hoàn toàn không phụ trách Tuyển Đường nữa, người thay thế y là phó Đường chủ thứ nhất Hạng Ngạn. Theo truyền thống của Tẩy Nguyệt, chỉ có Hạng Ngạn ngồi vững vàng trên bảo tọa 30 năm mới có thể lên chức Đường chủ, tấn thân 19 Thiên Khôi.

Đêm đã khuya, xung quanh hoàn toàn im ắng.

Đường Kiếp nằm ở trong bụi cỏ, nhìn lên mây tía trên trời đang vội vàng trôi đi. Đây là cảnh đẹp chỉ có mỗi Tê Hà Giới có, bao trùm lấy không trung buổi tối là các đám mây tía, chứ không phải là ngôi sao.

Mỗi khi nhàn hạ nhàm chán, Đường Kiếp sẽ ngửa mặt lên trời nhìn bầu không trung đó, suy tư những bí mật sau những áng mây đó.

Đáng tiếc là kẻ tu hành, những ngày nhàn hạ quà thực là quá ít.

- Ê, Đường Kiếp, ngươi chắc chắn những yêu vật đó hôm nay tấn công phải không?
Bản mặt to tướng của Vệ Thiên Xung che hết cả thế giới trước mặt Đường Kiếp.

Đường Kiếp đẩy mặt Vệ Thiên Xung ra, tiếp tục ngẩng đầu nhìn lên bầu trời:
- Những lời này ngươi đã hỏi qua ba lần rồi đó.

Vệ Thiên Xung cười ha hả:
-Ta không phải là có đợi đến cảm thấy khẩn trương sao… sao còn chưa đến nữa.

- Mỗi lần làm đại sự đều phải tĩnh tâm.
Đường Kiếp thản nhiên trả lời một câu, rồi không nói nữa.

- Nói rất hay.
Cách đó không xa Bắc Thương Hàn ngồi bệch xuống đất nói tiếp:
- Sư đệ những năm nay tu luyện càng ngày càng trầm tĩnh.

- Sư huynh khen thưởng, hổ thẹn không dám nhận.

- Tĩnh là tĩnh, phải nghĩ vẫn phải nghĩ,, đúng lúc có chuyện ta không hiểu cho lắm, xin Đường huynh giải thích.
Diệp Thiên Thương nói.

- Cái gì?

- Yêu vật tại sao phải chọn quân đỉnh? Ý ta là nói, nếu bọn họ lựa chọn tấn công chủ yếu vào một nhà,vậy thì tấn công vào nhà nào thì cũng có lý do nào đó chứ? Tuyển đường tuy là quyền cao chức trọng, quyết định thăng cấp người trong phái Tẩy Nguyệt, nhưng chính vì vậy, cùng với bên ngoài phái không có nhiều gút mắc lắm. Những yêu vật muốn tấn công, sẽ không chọn những nơi như quân đỉnh.

Đường Kiếp lắc đầu:
- Việc này ta cũng không biết, người áo đen kia chỉ hạ mệnh lệnh, vẫn chưa giải thích, vạn yêu mặc dù có trí khôn, nhưng thấp kém như con nít, cũng không tìm hiểu sâu xa chuyện này, lúc mệnh lệnh này được truyền đạt ra, không có yêu quái nào nghi ngờ.

- Haiiii!
Bành Diệu Long không nhịn được nói:
- Sao mà có nhiều tại sao như vậy, đến con nào thì giết con đó.

Nói xong hai khớp tay đã phát ra tiếng rắc rắc, trong lòng ý nghĩ chiến đấu dâng lên, đã làm xong tâm lý chuẩn bị cho một trận đại chiến.

Đợi chờ luôn có điểm cuối.

Cuối cùng, trong lúc nói chuyện, phương xa của bầu trời đột nhiên bay đến một đám mây đen.

Đám mây đen này nhìn vào thì không lớn, nhưng có thể che khuất cả ngọn núi Xuất Vân, không thanh không tiếng.

Đây là Mê Thiên Ảo Sương, có thể che đậy thần niệm, cắt đứt mọi tin tức, nếu như là do Phân Thân Đại Năng toàn lực triển khai, như vậy nhân vật Địa Tiên cũng có thể che giấu được một chút.