Thời khắc này gã bay thẳng lên không trung chạy trốn, kia một đám Đậu Binh cũng buông tha không tiếp tục nhảy lên đuổi theo gã,. Thấy gã trên không trung hóa thành một điểm nhỏ rồi biến mất không thấy gì nữa. Sau đó ba trăm đậu thú cũng chia nhau tập kích hai người Xuân Duy Phi, hai người này làm sao còn dám ham chiến, Xích Mi đã bỏ chạy, bọn họ cũng nhìn nhau, đồng thời hướng hai bên chạy đi.
- Đừng mơ chạy thoát.
Y Y hô to một tiếng, mang theo Thạch Tịnh Trai đuổi theo một hướng, còn ba trăm đậu thú thì đuổi theo hướng còn lại.
Trên chiến trường chỉ còn lại Đường Kiếp.
Hắn quay đầu nhìn Đậu Vương, vật nhỏ này đang vênh váo tự đắc nhìn hắn, giống như nói ta biểu hiện thế nào.
Đường Kiếp suy nghĩ một chút nói:
- Bản thể yếu là một chỗ thiếu hụt, tuy rằng có thể tổ chức và thành lập hộ vệ đội, nhưng vẫn là phải cẩn thận thực lực đối thủ hùng mạnh, đối thủ thực lực càng mạnh, lại càng phải xây dựng đội hộ vệ đông đảo, trên thực tế binh lực tiết kiệm được không nhiều.
Lời này nói trúng điểm yếu của Đậu Vương.
Ví như lúc bắt đầu vốn cần hai trăm Đậu Binh mới có thể đối phó mục tiêu, còn có Đậu Vương thì chỉ cần bảy mươi Đậu Binh liền có thể đối phó, nhưng là vì bảo vệ chính mình, nên Đậu Vương còn nhất định phải thiết kế một đội binh lực nữa, điều này kiến cho việc tiết kiệm binh lực thoạt nhìn cũng không được nhiều như vậy.
Tên nhóc đó rất không phục, nhảy dựng lên bô bô nói một tràng, Đường Kiếp cũng không hiểu, chỉ có điều thản nhiên nói:
- Một chỗ thiếu hụt khác nữa, chính là năng lực đội quân vẫn bị người chỉ huy khống chế, cho nên khi quan chỉ huy bị lừa gạ, thì đội quân của nó cũng bị lừa gạt theo.
Đậu Vương giận dữ, tay chống eo, nhìn Đường Kiếp la hét một trận, tư thế hiển nhiên là hỏi khi nào thì mình bị lừa cơ chứ.
Đường Kiếp cũng cho tay vào túi, chậm rãi lấy Đoạn Tràng Đao ra:
- Sẽ không bị lừa sao? Vậy người làm thế nào để giải thích về chuyện bị một người nào đó dùng pháp thuật che mắt…
Dứt lời, Đường Kiếp đột nhiên xoay người bổ ra một đao.
Một đao kia như cầu vồng xuyên qua mặt trời, mang theo khí thế ngạo nghễ, ầm ầm trảm lên một cây đại thụ cách đó khoảng trăm mét.
Ngay sau đó chỉ nghe một tiếng rít thê lương, một đạo nhân ảnh bay lên trời, chính là Xích Mi Chân Nhân.
Nửa người gã nhuộm đỏ máu tươi, đau đớn kịch liệt khiến toàn thân gã run rẩy, trong lòng khiếp sợ cùng đau đớn, gã trừng mắt nhìn Đường Kiếp phát ra tiếng gầm giận dữ:
- Ngươi không phải là Tam Khô, người đã là đỉnh cao Thoát Phàm.
- Đáp án chính xác.
Ánh đao lại nổi lên!
Cuộc chiến cuối cùng cũng kết thúc.
Xích Mi đã chết.
Gã không phải chết không tay Đường Kiếp, mà là bị Đậu binh từ trên không trung quay ngược trở lại cắn nuốt.
Có lẽ do bị thủ thuật che mắt của Xích Mi đánh lừa, nên Đậu Vương vô cùng phẫn nộ, trực tiếp sử dụng phương thức “khát máu”, một quầng sáng màu huyết sắc phóng ra, công kích của toàn bộ binh lính đều tăng lên, chỉ nháy mắt đã ăn tươi nuốt sống vị Chân Nhân này.
Về phần hai kẻ chạy trốn kia, đều bị bại dưới tay mấy người Y Y. Y Y mang về một cỗ thi thể hoàn hảo, còn đám đậu thú chỉ mang về một ít xương cốt còn sót lại mà thôi.
Sau một hồi chiến đấu oanh liệt, đám Đậu binh cũng có chút thương vong, trong đó đậu thú là thương vong nhiều nhất, bởi vì phụ trách cường công, nên ba trăm đậu thú hiện tại chỉ còn khoảng hơn hai trăm con.
Còn những Đậu binh cũng phải trả giá không nhỏ, một trăm năm mươi kỵ binh, một trăm hộ vệ, và năm Đậu tướng, cuối cùng chỉ còn dư lại tám mươi kỵ binh, bảy mươi hộ vệ, năm Đậu tướng chết mất một, chính là Đậu tướng cầm song loan đao.
Chỉ thấy Đậu Vương phất phất tay, những binh lính dã thú còn sót đều tạo thành đội hình, đứng ở hai bên Đậu Vương.
Đáng chú ý chính là, lúc này đội hình hoàn toàn không giống với lúc trước.
Bên trái Đậu Vương là tám mươi kỵ binh, một trăm sáu mươi Đậu thú, cùng với hai binh lính được thăng cấp thành tướng quân.
Ở bên phải Đậu Vương là bảy mươi hộ vệ còn sót lại, hai chiến tướng, và nột số ít Đậu binh cùng Đậu thú. Đường Kiếp nhìn không ra đội ngũ bên trái và bên phải có gì khác nhau.
Đậu Vương cũng không để ý tới đội ngũ bên trái, chỉ nhìn về đội ngũ bên phải mình. Nhìn thấy hai vị tướng quân, ánh mắt nhìn hai vị tướng quân, không còn vẻ mặt hăng hái hưng phấn như ban đầu, chỉ lộ ra sự bất đắc dĩ và không nỡ.
Nó phất tay về phía đó, giống như quân vương đang vẫy tay với đội quân của mình.
Tướng quân mặc khôi giáp màu đen, và vị tiểu tướng khôi giáp màu trắng, thiết vệ cùng một nhóm lớn dã thú, đều khụy chân quỳ xuống trước vua của bọn họ, mang theo vẻ mặt quyết tuyệt và nghiêm nghị.
Khoảnh khắc đó, cả Y Y và Đường Kiếp đều như ý thức được điều gì, thở dài một hơi.
Sau khi Đậu Vương phất tay, bọn họ thấy.
Gió thổi nhẹ tới.
Hai vị tướng quân cùng bảy mươi hộ vệ đều tan biến.
Chúng không biến trở lại thành cây đậu, thực lực hùng mạnh đổi lấy cái giá chính là sinh mạng chấm dứt, khi chiến đấu chấm dứt, cũng là thời khắc chúng bị diệt vong.
Cũng có vài tên Đậu binh bên phải biến thành hạt đậu, nhưng Đường Kiếp chú ý tới chúng, cũng không hề thấy một chút năng lượng nào từ chúng cả, hiển nhiên cũng đã chết rồi.
Nhìn đội quân biến mất, đội quân bên tay trái Đậu Vương đều hướng về phía đó nghiêng người bái một bái.
Sau đó, đội quân bên trái mới hóa thành hạy đậu.
Đường Kiếp đi tới, nhặt một hạt lên nhìn, phát hiện bên trong vẫn còn sót lại chút năng lượng. Tức là chúng vẫn chưa chết, qua một thời gian nữa, lại có thể dùng lại được.
- Ra là như vậy à.
Đường Kiếp lẩm bẩm nói, cho tới tận bây giờ, hắn mới xem như thăm dò xong tác dụng của Đậu Vương này.
Binh lính do Đậu Vương biến thành, chỉ cần cho thời gian bồi dưỡng nhất định, thì chúng vẫn có thể khôi phục được đấy.
Đương nhiên, muốn khôi phục cũng phải trả giá, đó là thực lực của bọn chúng nâng cao ít hơn.
Nhưng loại binh lính trong chiến đấu vẫn có thể nâng cao thực lực bản thân, sau khi bọn chúng thăng cấp, rồi được thăng chức thành tướng quân, sẽ không bị chết đi.
Chính vì nguyên nhân này, nên tướng quân cũng được, hộ vệ cũng thế, đều cần phải thăng cấp từ trong binh lính. Bởi vì ngay từ đầu không có binh lính thăng cấp, cho nên Đậu Vương đành phải cưỡng ép nâng cao một bộ phận, nên kết quả của bộ phận đó chính là tử vong.
Ngoài ra trong khi chiến đấu năng lượng bị hao hết cũng sẽ chết, mấy tên Đậu binh phía bên phải chính là như thế, chúng nó không phải là bởi vì cưỡng ép nâng cao thực lực nên chết, mà là bởi vì ở trong chiến đấu hao hết năng lượng mà chết, vì thế nên chúng nó có thể giữ “thi thể” của chính mình.
Những Đậu Binh bên trái sau khi biến trở về hạt đậu, cũng bắt đầu có sự khác nhau.
Này thăng quá cấp binh lính biến thành hạt đậu, trên vỏ đậu có vẻ trơn bóng, còn những hạt đậu không được thăng cấp, thì có vẻ ảm đạm rất nhiều, hai hạt đậu được đề bạt làm tướng quân thì sáng ngời, có thể thấy được sau khi bọn chúng được nâng ca, tương lai tái sử dụng lần nữa, rất có thể vẫn là tướng quân như cũ.
Một đội quân có thể trưởng thành.
Quay đầu nhìn lại Đậu Vương, nó cũng biến trở về huyết đậu như lúc trước, chỉ có điều trên vỏ đậu cũng có một vầng sáng nhạt.
Thoạt nhìn có vẻ thực lực của nó cũng tăng lên.
Đường Kiếp thấy năng lượng của nó còn dư lại rất nhiều.
Đường Kiếp thu hồi toàn bộ số đậu còn sót lại, sau đó giao cho Y Y nói:
- Giữ gìn cẩn thận.
- Vâng.
Y Y gật đầu, sau đó cẩn thận cất những hạt đậu đó đi. Trận chiến vừa rồi đã chứng minh giá trị của chúng, Y Y tất nhiên cũng phải cẩn thận che chở.
Đường Kiếp vẫn lẩm bẩm:
- Khuyết điểm thứ ba của ngươi, đó chính là năng lượng có hạn, khiến cho khả năng tác chiến cũng có hạn. Trước mắt có thể biết được thời gian tác chiến vào khoảng nửa canh giờ, tính toán thời gian tác chiến liên tục có thể kéo dài nhiều nhất là một canh giờ. Khuyết điểm lớn nhất chính là không có năng lực trường kỳ kháng chiến, tuy nhiên có khả năng thăng cấp, có thể lấy điều đó để bù đi khiếm khuyết. Trận chiến này, cũng coi như có thể tạm thời giải quyết được vấn đề.
Cho dù có đủ loại khiếm khuyết, nhưng thực lực của Đậu binh vẫn khiến Đường Kiếp và Y Y mở rộng tầm mắt. Trận chiến này Đường Kiếp sử dụng tổng cộng bảy trăm hạt đậu cuối cùng sau một hồi chiến đấu, đánh bại được đối thủ bao gồm một Thiên Tâm, bốn Khai Trí, thực lực của Đậu binh cường đại như vậy, khiến cho Đường Kiếp cũng cảm thấy rung động.
Nếu lần này có đủ hạt đậu, cho dù là đối thủ có thêm một Chân Nhân nữa, hắn cũng dám đánh một trận.
Thời khắc đó, trong lòng Đường Kiếp cũng nổi lên hăng hái.
Sau khi thu thập tài vật của mấy kẻ đã chết, Đường Kiếp nói:
- Đi thôi, chúng ta qua phía kia xem xem.
Phương hướng chính là hướng bầy sói vừa rời khỏi lúc nãy.
Nếu bầy sói này có chút cổ quái, như vậy Đường Kiếp phải đến đó xem rốt cuộc là có chuyện gì.
Bám theo hướng bầy sói rời đi, xuyên qua một khu rừng rậm rạp, càng đi càng vào sâu, không biết qua bao lâu, bọn họ đi tới một góc núi, thì mất dấu của bầy sói.
Nơi này thực ra không phải thuộc về núi Xuất Vân, mà là thuộc về một dãy núi nằm kề sát núi Xuất Vân. Đường Kiếp không ngờ những con sói đó lại chạy xa như vậy, nhìn chung quanh một chút rồi nói:
- Hẳn là chúng chỉ ở khu vực lân cận nơi này mà thôi.
Con mắt ở giữa mi tâm được mở ra, quét nhìn bốn phía, thấy được ở phía sau Đường Kiếp có một hang núi cách đó không xa.
Đường Kiếp đi thẳng về hướng đó.