- Nó nói huynh keo kiệt, nếu chậm một tẹo, chắc nó đã chết rồi.
Y Y lớn tiếng hô lên.
- Muội không cần phải dịch lại.
Đường Kiếp xấu hổ nói.
Hắn thừa nhận trong chuyện này bản thân thực có chút sơ sót, xem thường Xích Mi, không ngờ lại quên không bảo vệ Đậu Vương kia. Cũng may là tên nhãi này vẫn nhớ, cho nên sau một kích thành công, liền lập tức tổ chức một đội hộ vệ cho bản thân.
Hiện tại đã có đội thân vệ bảo hộ, kỵ binh cũng có, tướng quân cũng có, không biết kế tiếp còn có cái gì nữa.
Tuy nhiên nhìn điệu bộ Đậu Vương, không cho nó thêm đậu binh mới, nó cũng sẽ không tiếp tục phát triển thêm một binh chủng nào nữa.
Vì thế Đường Kiếp lại rắc ra hơn một trăm hạt đậu.
Nhưng lúc này, Đậu Vương lại chỉ biến toàn bộ chúng thành binh lính, gia nhập chiến trường, chứ không có biến hóa kỳ lạ gì cả.
Điều này khiến cho Đường Kiếp cảm thấy đáng tiếc.
Hắn cảm giác, cảm thấy rằng đám đậu này không đơn giản như vậy, có lẽ còn có thể tăng lên thêm nữa.
Sau đó hắn liền nhìn thấy, Đậu Vương chỉ vào một binh linh.
Đường Kiếp thấy rõ, đó là binh linh đã từng thăng cấp một lần rồi.
Chỉ thấy binh lính kia không tiến lên, ngược lại lui về phía sau, khôi giáp trên người biến mất, y phục đổi thành trường bào, ngón tay chỉ về phía Xích Mi, một tia sét bắn ra đánh thẳng hướng Xích Mi.
Uy lực không lớn, nhưng trong lòng Đường Kiếp và Xích Mi đều dậy lên một hồi sóng to gió lớn.
Đậu binh sử dụng pháp thuật.
Quả nhiên đám đậu không cái gì là không có cả, có tướng lĩnh đấu tranh anh dũng, có tướng lĩnh ngự thú, có tướng lĩnh thông thạo pháp thuật, về sau nói không chừng còn có tướng lĩnh con rối, tướng lĩnh chỉ huy, chẳng qua những tướng lĩnh này dường như đều do binh lính đã thăng cấp biến hóa thành.
Về phần tướng lĩnh ban đầu đều không phải là do binh lính thăng cấp biến hóa thành, không biết sẽ có gì khác biệt.
Binh lính tăng lên cuối cùng cũng khiến Xích Mi có chút không thể chống đỡ được, ở trong tầm mắt của hắn, chỉ thấy khắp nơi đều là Đậu Binh đang chạy tán loạn, giống như một người đối mặt với cả đàn muỗi nhưng bất đắc dĩ không làm gì được, mà sự chênh lệch thực lực của đám Đậu Binh và Xích Mi hiển nhiên khác hẳn với thực lực của đàn muỗi và Xích Mi rồi.
Chúng nó linh hoạt hơn, tốc độ nhanh hơn, thực lực mạnh hơn, thương tổn mang tới cũng lớn hơn, chỉ sau có một khoảng thời gian, khắp người Xích Mi đã đầy máu.
Gã không thể nhịn được nữa, hét lớn:
- Các ngươi còn ở đó làm gì? Cùng nhau tiến lên đi.
Lời này là quát lên với hai người Xuân Duy và Phi Bạch.
Hai người này vốn phụ trách cắt đứt viện trợ và ứng biến, nhưng lúc này Xích Mi lại liều lĩnh kéo họ qua.
Hai gã cao thủ Khai Thức gia nhập, khiến thế cục trận chiến ổn định hơn nhiều.
Xích Mi cũng mượn cơ hội xuất thủ, song chưởng đẩy ra một sóng ngầm màu đỏ, đánh lên trên người những Đậu binh, chấn động khiến mười mấy Đậu binh hợp lực mới có thể ngăn cản được.
Trong một lần ngăn cản, bởi vì liên hợp hơi ít Đậu binh, nên một chưởng của Xích Mi đánh ra, khiến bảy tám Đậu binh lập tức bị đánh bay lên, phun ra máu tươi không thể đứng dậy nổi.
Đậu Vương cảm thấy đau lòng, quơ quơ quyền trượng, chữa khỏi binh lính, đồng thời quay lại nhìn Đường Kiếp tiếp tục y y nha nha kêu lên.
Lần này không cần Y Y phiên dịch.
- Muốn thêm binh hả, ta biết rồi.
Đường Kiếp nói:
- Ngươi đúng là chỉ biết có vậy.
Nói xong lại cho tay vào túi.
Hắn cũng đã không thèm đếm xỉa tới điều gì nữa.
Dù sao trong động phủ dành dụm hơn mười năm, cây đậu rất nhiều, đã lãng phí thì cứ lãng phí đi, cho nên liền lấy toàn bộ đậu ra. Lần này ra ngoài, tổng cộng hắn mang theo khoảng bảy trăm hạt đậu, lúc trước tung ra hơn bốn trăm viên, hiện giờ còn khoảng ba trăm viên, lúc này hắn liền quăng toàn bộ ra ngoài.
Cuối cùng chỉ còn giơ chiếc túi trống không về phía Đậu Vương:
- Hết rồi.
Đậu rơi nưa mưa.
Đậu Vương ngẩng mặt lên trời, hưng phấn kêu to vài tiếng.
Quyền trượng trong tay vun lên, đám đậu đang rơi xuống đều có biến hóa, không ngờ lại biến hóa thành gấu hổ báo và các loại mãnh thú khác, điên cuồng gầm rú phóng về phía đám người Xích Mi. Không chỉ nhằm vào ba người bọn họ, nó còn tấn công hai kẻ Hạng Chân và Phi Vũ đang phụ trách ngăn cản Y Y với Thạch Tịnh Trai.
Tên nhãi này đang muốn một lúc đấu với cả năm tên.
- Có cần phải mãnh liệt thế không?
Đường Kiếp hơi chút kinh ngạc.
Bảy trăm Đậu binh nếu nằm trong tay mình, thì chỉ đối phó được với một mình Xích Mi, nhưng ở trong tay Đậu Vương, còn có thể tấn công cả Thiên Tâm lẫn Khai Thức.
Đám sài lang hổ báo vừa mới được sinh ra, điên cuồng xông lên cắn vào mấy kẻ đó, chúng nó không giống với những binh lính lúc trước, không có trận hình hay tổ chức gì cả, nhưng thân thể lại càng cường tráng và hung mãnh hơn. Phương thức chiến đấu của chúng tương tự như đám dân binh vậy, chỉ là nhào tới cắn giết, bám chặt không buông, chỉ có điều sức lực và tốc độ chúng nhanh hơn, lực công kích cũng ác liệt hơn, sự bền bỉ cũng cường tráng hơn.
Kẻ tên là Phi Vũ gọi ra luyện thú là một con gấu, chỉ chốc lát cả người con gấu đã có vài chục đậu thú bám lên. Đám đậu thú không hề nhỏ, chỉ vài chục con đã bâu kín toàn thân con gấu to lớn đó. Có hai đậu thú không chen chân lên nguười con gấu được, liền gào thét chạy loạn chung quanh, bộ dạng giống như mấy con thú con đang đợi bú sữa mẹ vậy.
Con gấu bị đám đậu thú bám đau đớn điên cuồng lăn lộn trên mặt đất. Đám đậu thú trên người của nó như dã thú điên cuồng cắn nuốt, ngươi một miếng ta một miếng, kéo xuống từng miếng thịt trên người luyện thú xuống, chỉ trong một lát liền ăn sạch sẽ con gấu, chỉ trơ lại bộ xương không.
- Không!
Phi Vũ kinh hãi không dám tin vào hai mắt mình.
Một yêu thú Khai Trí thượng phẩm hùng mạnh, cứ như vậy bị vài chục đậu thú ăn sạch, điều này thực là khiêu chiến thần kinh của gã.
Nhưng mà chuyện như vậy vẫn tiếp tục phát sinh.
Liền sau con yêu gấu bị ăn sạch, con trăn hoa của Phi Vũ cũng bị cắn trơ bộ xương trắng, tiếp theo là hồ ly Thông Linh, cũng được Phi Vũ kỳ vọng rất cao, là yêu vật được giữ lại thần trí, chính vì nguyên này, nên trước khi nó chết còn không ngừng phát ra tiếng cầu xin và cầu cứu, rơi vào trong tai Phi Vũ tạo thành một loại tra tấn vô cùng thống khổ.
Cuối cùng là con kim điêu thúy vũ đang bay trên trời, cũng bị tấn công rơi thẳng xuống đất.
Trong lúc cắn nuốt thịt yêu thú, đám đậu thú không ngừng phát ra tiếng kêu hưng phấn, trên người bọn chúng cũng có ánh quang hoa báo hiệu thăng cấp, hiển nhiên là cũng đang thăng cấp đấy.
Nhìn đến cảnh này, Đường Kiếp cũng hoàn toàn bị rung động.
Lần này hắn rung động không phải bời vì đám đậu thú đó hùng mạnh, mà vì lựa chọn của Đậu Vương.
Đám đậu thú bề ngoài là công kích tất cả mọi người, nhưng trên thực tế là chỉ công kích bốn con luyện thú của Phi Vũ.
Ba trăm Đậu binh có thể chống đỡ với một Chân Nhân và hai Khai Thức, để đối phó với bốn luyện thú tất nhiên cũng chẳng là gì cả, lại thêm đám đậu thú với lực sát thương như dã thú, bởi vậy nên càng nhanh chóng thu phục được bốn con luyện thú.
Mà kết quả của việc tiêu diệt bốn con luyện thú, đó là Y Y và Thạch Tịnh Trai được tự do, lực lượng một bên tăng một bên giảm, thế cục của hai bên lập tức có biến hóa.
Đây chính là cách tạo ưu thế trong chiến đấu, cũng mở rộng toàn bộ thế cục để đoạt được thắng lợi.
Đường Kiếp tin tưởng điều này không phải là ngẫu nhiên, mà là so Đậu Vương trời sinh đã cực nhạy cảm với chiến thuật và chiến lược trong chiến đấu.
Chính vì nguyên nhân này, nên nó mới có thể lựa chọn như vậy, cũng thông qua không ngừng biến hóa vả tổ hợp, có thể kháng trụ được công kích của một vị Chân Nhân.
Thời khắc này sau khi bốn con luyện thú chết đi, ba trăm đậu thú liền gào thét lên nhào về phía hai người Phi Vũ Hạng Chân, lại phối hợp với công kích của Y Y và Thạch Tịnh Trai, mỗi một giây hai người đều đánh ra một chưởng.
Cuối cùng, Phi Vũ bị suy yếu dần không chịu nổi, vòng bảo hộ trên người vỡ vụn, đậu thú nhào lên cắn lên người gã. Vị viện binh xui xẻo của Thú Luyện Môn, cứ như vậy bị đậu thú ăn sạch, táng thân trong miệng của đám đậu thú.
Tiếp theo là Hạng Chân, dưới sự trói buộc của Y Y, Hạng Chân không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn đám đậu thú thi nhau cắn lên thân thể mình, vòng pháp thuật hộ thân cũng không ngăn cản được đám quái vật đó, cuối cùng tan thành mây khói, gã liều chết giãy dụa lấy, hô to:
- Chân nhân cứu ta!
Chỉ có điều, Xích Mi làm sao cứu được gã chứ.
Dưới sự chỉ huy của Đậu Vương, ba trăm Đậu binh liều chết ngăn cản, để bảo vệ thế cục chắc thắng, nó thậm chí còn phái thân vệ của mình xông lên, còn bản thân thì trốn phía sau lưng Đường Kiếp – Vì thắng lợi mà tên nhãi này lợi dụng hết tất cả mọi lợi thế có thể, chiến thuật chiến đấu khiến Đường Kiếp cũng phải rớt cả cằm.
Bên này ba trăm đậu thú đã nhanh chóng ăn sạch Hạng Chân, Xích Mi biết rằng không tốt, một khi để ba trăm đậu thú vây kín lại đây, lại thêm Y Y và Thạch Tịnh Trai góp sức, trận chiến này liền thật sự không còn hy vọng nữa.
Tuy rằng không cam lòng, nhưng Xích Mi vẫn quyết định đạp mạnh chân xuống:
- Trận chiến này chúng ta đã bại, đi!
Vừa nghĩ tới năm người cùng nhau tiến tới, thậm chí ngay cả khiến cho Đường Kiếp ra tay cũng không làm được, trong lòng gã cũng bất đắc dĩ.