Cốc Xuất Vân, ở phía tây sườn núi.

Nơi đây chính là khu săn bắt dưới sự khống chế của Tẩy Nguyệt phái, gọi là khu tự nhiên.

Hàng năm Tẩy Nguyệt phái đều có rất nhiều nhiệm vụ liên quan tới săn bắt, một là để thu hoạch tài nguyên, hai là để rèn luyện đệ tử.

Đám yêu thú cũng không ngu, tất nhiên nghĩ hết mọi biện pháp để đối phó với người tu, thậm chí còn có yêu thú bố trí sẵn cạm bẫy giết được đối thủ, bởi vậy khu săn bắn mỗi ngày có rất nhiều kịch hay để xem.

Đa phần đều là yêu loại bị thất bại, nhưng ngẫu nhiên cũng có lúc chúng thành công.

Chính vì nguyên nhân này, từng người tu trước khi tiến vào khu săn bắn, đều phải chuẩn bị trước khả năng thất bại mà tử vong.

Vực Lôi Đình.

Nơi này là phía nam khu săn bắn, là nơi mà loài Lôi Lang tập trung đông đúc nhất.

Trong khu rừng rậm, Đường Kiếp đi theo phía sau Y Y và Thạch Tịnh Trai, ba người tự do tự tại tiến lên, giốn như đang đi dạo ở hậu viện vây.

Lôi Lang cũng không dễ tìm, sau khi Khai Trí chúng lại càng trở nên thận trọng, tìm kiếm không hề dễ dàng. Nhưng với thiên nhãn của Đường Kiếp mà nói, thì đó lại là chuyện nhỏ Hắn đi thẳng tới, con mắt thẳng ở giữa mi tâm chuyển động, đã thu hết tất cả mọi động tĩnh xung quanh vào mắt.

- Sườn đông bốn dặm nữa, có một bầy sói nhỏ, ước chừng khoảng hai mươi con. Phía tây sáu dặm nữa, có khoảng bốn mươi con.
Đường Kiếp thuận miệng nói.

Y Y hỏi:
- Giết đàn nào trước?

Đường Kiếp ngẫm nghĩ một chút rồi trả lời:
- Loại bỏ bầy sói nhỏ trước đi, chuyến đi này là thử nghiệm, không phải kiếm tiền.

Ba người cùng nhau đi về phía đông.

Không lâu sau, ba người đã đi tới trước bầy sói nhỏ, từ xa đã nhìn thất một con Lôi Lang thân thể cường tráng dẫn một đám Lôi Lang phía sau lượn lờ trong núi. Nhìn thấy Đường Kiếp xuất hiện, bầy Lôi Lang không những không công kích, mà ngược lại lui về phía sau, ánh mắt tràn đầy cảnh giác.

Xuất hiện ở khu vực Vân Sơn mấy năm nay, chúng đã sớm hiểu được, trong này chúng là con mồi chứ không phải thợ săn, chỉ cần con người xuất hiện đều có thể mang tới tai họa ngập đầu.

Lúc này Lang Vương nhìn Đường Kiếp đến gần, đột nhiên phát ra tiếng nói:
- Các hạ vì muốn sừng sói mà tới? Không biết mấy chiếc thì mới vừa ý? Chỉ cần nguyện lưu lại mạng cho chúng ta, chúng ta nguyện ý giải quyết việc này.

Nghe thấy vậy, Đường Kiếp hơi ngơ ngác một chút.

Yêu vật tính hung, mặc dù Khai Trí nhưng rất ít khi mở miệng cầu xin tha thứ, trí tuệ của bọn chúng thể hiện trong chiến đấu chứ không phải trong ngoại giao. Loại yêu vật đồng ý chịu sỉ nhục thế này thực rất ít.

Không ngờ yêu sói này thủ lĩnh này lại có được giác ngộ như vậy, khiến Đường Kiếp mở rộng tầm mắt.

Dù sao mục tiêu của hắn cũng không phải là săn bắt, bởi vậy ngẫm nghĩ một chút liền gật đầu nói:
- Ngươi đã nói như vậy, liền giao ra ba chiếc sừng sói đi. Mặc khác tìm một kẻ cường tráng nhất trong bầy của ngươi, đấu một trận vớ.i ta, không quản sinh tử.

Biết ít nhất cũng phải có một Lôi Lang phải chết, Lôi Lang thủ lĩnh cũng không nói gì, chỉ rống lên một tiếng, sau đó một con yêu sói thượng phẩm đi ra khỏi bầy sói.

Đường Kiếp thấy vậy cười cười, lấy hạt huyết đậu ra, nhỏ một giọt máu của mình lên, hạ huyết chú khống chế, sau đó tung lên không trung. Huyết đậu không giống những thứ khác, phải hạ chú pháp khống chế nó trước, rồi mới sử dụng được, nếu không sẽ cắn trả lại chủ nhân.

Sau khi làm xong, Đường Kiếp mới tung huyết đậu ra, dưới tác dụng của pháp thuật Rắc đậu thành binh, huyết đậu trên không trung biến thành một người tí hon.

Không giống với những đậu binh trước kia, người tí hon này vừa sinh ra đã đội một vương miện màu huyết sắc, toàn thân mặc kim giáp, tay cầm quyền trượng, uy phong lẫm liệt, quả nhiên có vài phần khí thế vương giả.

Lúc nó vừa rơi xuống đất, chuyện đầu tiên Đậu Vương làm không phải là tấn công Lôi Lang, mà là nhìn chung quanh một lượt, sau đó không ngờ quay lại kêu to với Đường Kiếp. Giọng nói vừa vội vừa gấp, như thể đang răn dạy hắn vậy, khiến cho mọi người đều ngẩn ra, ngay cả Lôi Lang vừa định tấn công, cũng vì cảnh này mà khựng lại, cũng không biết nghĩ gì, không ngờ lại dừng lại không tấn công.

Đường Kiếp nhìn bộ dạng Đậu Vương, quay đầu hỏi Y Y:
- Nó đang làm gì vậy?

Y Y trả lời:
- Hình như muốn có binh lính, nó nói nó là Vương, không thể dễ dàng ra trận được.

- Con mẹ nó.
Đường Kiếp choáng váng, suýt nữa bị tình huống này làm bất tỉnh.

Lão tử cho ngươi binh, vậy còn cần ngươi làm cái gì chứ?

Bên này Lôi Lang cũng có chút không kiên nhẫn, cuối cùng rống lên một tiếng, sau đó lao mạnh ra, tát một cái về phía Đậu Vương.

Đối mặt với công kích, Đậu Vương lại có chút bối rối, bị Lôi Lang đánh bay ra ngoài.

Cũng may tên nhãi đó coi như khỏe mạnh, cũng không bị yêu sói Khai Trí thượng phẩm đánh cho choán váng, chỉ tức giận kêu lên vài tiếng.

Thấy Lôi Lang lại vọt tới lần nữa, quyền trượng trong tay Đậu Vương chỉ ra, một tia sét bổ xuống, đánh thẳng lên thân Lôi Lang, con sói bị đánh trúng ngã lộn nhào ra ngoài.

Ánh mắt Đường Kiếp hơi nheo lại:
- Biết sử dụng pháp thuật, có chút thú vị.

Tuy nhiên Lôi Lang thân hình như tia chớp, mặc dù tia sét vừa rồi hung ác, nhưng cũng không làm gì được nó. Trong cơn giận dữ, nó núi đầu, lôi quang ngưng tụ trên chiếc sừng của nó, cũng đánh một tia sét ra ngoài.

Đậu Vương “a” lên một tiếng, sau đó nhảy lên tránh né, quay đầu căm tức nhìn Đường Kiếp, tiếp tục rống to với hắn, nghe giọng điệu như đang tức giận vì Đường Kiếp không phái binh cho nó.

- Thật vô dụng.
Y Y bất mãn khoanh tay lại.

Bồi dưỡng thời gian dài như vây, nhưng thực lực lại là một tên rác rưởi, Y Y rất là bất mãn.

Ngược lại trong lòng Đường Kiếp có vẻ hiểu ra:
- Vương tướng binh, chẳng lẽ nói..

Hắn cho tay vào túi, cầm một nắm đậu ném ra.

Nhìn thấy đám đậu xuất hiện, Đậu Vương phát ra tiếng kêu vui sướng, không chờ pháp thuật Rắc đậu thành binh của Đường Kiếp phát động, đám đậu không ngờ tự biến thành Đậu binh, bảo vệ chung quanh Đậu Vương.

Không giống với đám Đậu binh trong Rắc đậu thành binh của Đường Kiếp, đội quân này có chút bất đồng, chính là đám Đậu binh không phải bộ dạng cởi truồng cầm đao nữa. Mà chúng có một số thì cầm đao và khiên, một số thì cầm trường thương, có một số lại cầm cung tiễn, trên người mỗi Đậu binh đều mặc một bộ khôi giáp màu lục.

Đường Kiếp ước chừng xuất ra hơn ba mươi Đậu binh, lúc này liền chia làm ba chủng, thậm chí còn bày cả đội hình.

Cảnh tượng này khiến Đường Kiếp và Y Y đều đờ người ra, chẳng ai ngờ được Đậu binh lại chia làm nhiều chủng loại như vậy, hóa ra đây mới đích thức phát huy công lực của Rắc đậu thành binh, hay nói cách khác, đám đậu này vốn không cần người tu đến điều khiển.

Cái này vẫn chưa là gì, sau đó Đậu Vương lại ngửa mặt lên trời hô một tiếng, quyền trượng trong tay điểm vào đầu một Đậu binh, chỉ thấy chiếc đầu Đậu binh lập tức to gấp đôi, cơ thể nở nang hơn, khôi giáp màu lục trên người biến thành màu đen, bên dưới còn có một con chiến mã màu xanh lá.

Đương nhiên, cho dù thân thể lớn gấp đôi, lại ngồi trên lưng ngựa, nhưng Đậu binh vẫn không cao bằng Y Y, thoạt nhìn lại càng buồn cười hơn.

- Tướng quân.
Đường Kiếp lẩm bẩm một tiếng.

Lần này thì hắn đã có chút rõ ràng, có quân đội, tất nhiên cũng sẽ có tướng quân và binh lính, chẳng qua tướng quân này cũng chỉ có Vương mới có thể phong được. Mà xem điệu bộ này, tướng quân và binh chủng chị sợ không chỉ có vài loại, chẳng qua Đường Kiếp cho ít đậu quá, Đậu Vương cũng không bột đố gột nên hồ, bởi vậy chỉ có thể bày bố thành một đội quân nhỏ.

Sau khhi tướng quân kia xuất hiện, trên người Đậu Vương tỏa ra ánh sáng màu huyết sắc.

Dưới quang hoa chiếu rọi, hơn ba mươi Đậu binh đều bắn ra huyết quang, cùng nhau nhìn lên trời gào thét, khí thể chợt tăng lên, trong mắt tràn đầy sát ý.

Con Lôi Lang hiển nhiên cũng bị cảnh trước mắt dọa ngốc, cứ ngẩn ra.

Đang lúc nó vẫn còn cảm thấy kỳ lạ, quyền trượng của Đậu Vương đã chỉ vào người con Lôi Lang.

Ngay sau đó, tướng quân mặc áo giáp đen thét lên một tiếng, dẫn theo quân lính lao về phía Lôi Lang, phía sau là ba mươi Đậu binh, cùng nhau xung phong

Chỉ nghe vù vù mấy tiếng, hơn mười mũi tên đã xé gió lao lên phía trước tập kích lên người yêu sói. Mũi tên rất nhỏ, nhưng vô cùng sắc bén, đâm vào cơ thể yêu sói, sau đó từ người nó chảy ra nước nhầy màu lục, trên tên có độc.

- Ngao.
Yêu sối đau đớn rú lên, cúi đầu đánh ra một tia sét.

Ngay khi tia sét đánh ra, đồng thời một Đậu binh cầm khiên nhảy lên, khiên trên tay khẽ chống, từ trên không trung ngăn cản tia sét lại.

Tia sét mãnh liệt đánh lên trên tấm khiên, chấn động chiến Đậu binh bị bay ngược lại, rơi trên mặt đất, kêu oa oa một tiếng, sau đó lại đứng dậy lần nữa.

Cảnh tượng này khiến Đường Kiếp và Y Y đều ngẩn ra, ngay cả ánh mắt của Lôi Lang đầu lĩnh cũng co lại.

Không ngờ một tấm khiên của Đậu binh có thể dễ dàng chặn đứng công kích thiên phú hùng mạnh nhất của Lôi Lang, nhìn bộ dạng nó có vẻ không có chuyện gì cả.

Cùng lúc đó, tướng quân cưỡi ngựa đã xung phong tới, khi chiến mã xẹt qua Lôi Lang, đồng thời chiến đao trong tay vung lên, chém thẳng vào chân trước Lôi Lang. Con sói đau đớn rú lên chói tai, không chờ nó kịp đứng dậy, Đậu binh phía sau gào thét xông lên, trên người Lôi Lang lập tức xuất hiện mười mấy vết máu.

Chỉ một vòng tấn công, yêu sói Khai Trí thượng phẩm đã hoàn toàn không còn lực chiến đấu.

Đường Kiếp với sức chiến đấu của Đậu binh rõ ràng hơn ai hết.

Nếu như dựa vào thực lực trước kia, ba mươi Đậu binh liên hợp lại, đối phó với một Khai trí thượng phẩm cũng không phải không thể thắng. Tuy nhiên giết chết, thì đồng thời cũng không tránh được tổn thất thê thảm nghiêm trọng, còn sót lại được mấy mống đã là không tồi rồi, chứ không thể nào như hiện tại, một lượt xung phong đã giết chết đối thủ, bản thân thì không tổn hại một cọng lông.