Một người một tinh, cùng nhau tiến vào tầng cao hơn, trong lòng tất nhiên đều rất vui mừng.

Đêm hôm đó, Đường Kiếp mang theo Y Y lên đỉnh Thiên Tuyền chúc mừng một phen.

Bọn họ mua rượu, thịt, trên đỉnh Thiên Tuyền ăn uống no say.

Ngồi trên tảng đá, Y Y nằm trong lòng Đường Kiếp, say rượu mắt lờ đờ mông lùng nói:
- Ca ca, tương lai huynh thành Tử phủ, thành tựu Tiên Đài, có thể tiêu dao vạn giới, có thể mang theo muội cùng đi không?

Đường Kiếp trả lời:
- Ca ca đi tới đâu, đều mang muội đi cùng.

- Ca ca gạt người, ca ca đi Thủy Nguyệt Động Thiên nhưng không mang theo muội.

- Đó là vì môn phái không cho phép.

- Vậy sau này nếu tới nơi khác mà vẫn không được cho phép thì sao?

Đường Kiếp cười nói:
- Trừ phi là Tẩy Nguyệt phái, chứ còn quy củ của các môn phái khác, lão tử việc gì phải nghe chứ? Nếu ai dám chia lìa huynh muội chúng ra, ca ca sẽ phế kẻ đó.

- Ừm.
Y Y nghiêm túc gật đầu.

Đột nhiên, Đường Kiếp hơi khẽ nhíu mày, cả người hơi ngồi thẳng dậy.

Y Y lập tức cảm nhận được động tác này.

Thần sắc nàng không thay đổi, chỉ quay lại nhìn Đường Kiếp nói:
- Ca ca, huynh không phải sợ, tuy rằng huynh vào Tam Khô, thực lực giảm đi, nhưng có muội bảo vệ huynh, sẽ không có việc gì đâu.

Đường Kiếp khẽ mỉm cười:
- Vậy sao? Vậy Y Y phải cho ta xem bản lĩnh của muội mới được.

- Được, ca ca xem đây.
Bàn tay nhỏ bé của Y Y vỗ nhẹ lên tảng đá, một lượng dây mây lớn lan tràn trên đó, càng lúc càng mở rộng, dần dần đan lại như một tấm lưới, bao bọc toàn bộ đỉnh núi lại như một nắm đấm.

Đường Kiếp khẽ gật đầu nói:
- Được rồi, hẳn là chạy không thoát.

Nói xong cho tay vào túi, lấy Đoạn Tràng Đao ra, tiện tay vung lên, một đạo đao ký sắc bén được chém ra.

- Hiểu lầm rồi. Đều là đệ tử đồng môn…
Một đạo nhân ảnh từ trong bụi cỏ bay lên, ngay lập tức đánh ra vô số đạo chỉ phong về phía Đường Kiếp, đạo chỉ phong xiêu vẹo một chút, nhưng cũng là hướng về phía Đường Kiếp.

Đường Kiếp không để ý, mặc cho đám chỉ phong đánh lên người mình, hừ một tiếng:
- Đệ tử đồng môn chân chính sẽ không lén lút như vậy, khi bị phát hiện càng không thử ra tay thăm dò như thế. Các ngươi bám theo lão tử nhiều năm như vậy, cũng có chút cực khổ. Hôm nay liền dừng ở đây đi.

Tùy tay bổ ra một đao, trong ánh đao mang theo sát ý băng hàn, trực lướt về phía đối thủ.

Thân ảnh kia cảm nhận được sát ý nồng đậm trên người Đường Kiếp, trong lòng hốt hoảng. Gã không ngờ tới Đường Kiếp vừa mới xuất quan đã muốn giết người, lập tức ý thức được rằng Đường Kiếp đa phần là đã có chuẩn bị.

Sự thực Đường Kiếp đâu phải chỉ có chuẩn bị, hắn vì ngày này, mà chờ đợi nhiều năm, chỉ không ngờ người hắn chờ lại đợi sau khi hắn xuất quan mới chịu xuất hiện.

Lúc này ánh đao như chớp, lao thẳng vào mặt thân ảnh kia.

Thân ảnh kia cũng phản ứng nhanh, hai tay đánh ra một loạt chỉ phong, đồng thời quát lớn
- Thật sự là hiểu lầm, ta là Trịnh Chí đệ tử Bí Đường, vô tình đi dạo, ngẫu nhiên gặp phải Đường sư đệ, chỉ muốn trêu đùa ngươi một chút, mới lặng lẽ tới gần, tuyệt không có ác ý.

- Đã là đi dạo, vậy làm sao biết là ta đang ở đây?

Trinh Chí kia vội nói:- Tại hạ may mắn gặp qua sư đệ một lần, lần này gặp lại, tất nhiên là nhận ra.

- Ngươi chắc chắn là đã thấy qua mặt ta?
Thanh âm của Đường Kiếp quỷ mị hư vô từ từ bay ra.

Trịnh Chí ngẩn người, chỉ thấy Đường Kiếp khẽ ngẩng đầu, một khuôn mặt lạ hoắc xuất hiện trước mặt gã, rõ ràng không phải là Đường Kiếp.

- Chuyện này làm sao có thế?
Trịnh Chí kinh hãi thốt lên.

Tâm thần gã hốt hoảng, trong lúc đó ánh đao của Đường Kiếp lại tiến quân thần tốc, đánh thẳng lên người Trịnh Chí.

Chỉ nghe thấy keng một tiếng giòn tan, đao của Đường Kiếp bị cản lại, không tiếp tục tiến thêm được nữa, bị cản lại bên ngoài.

Đường Kiếp cũng không chút kinh ngạc nói:
- Giáp Thiên Thần… ngươi không ngờ vẫn mặc nó trên người.

Trịnh Chí kinh hãi, thân phận ám tử Thiên Thần Cung của gã đã bị vạch trần, lập tức biết có nói gì nữa cũng vô dụng, giờ khắc này không phải hắn chết chính là mình vong.

Hừ một tiếng, Trịnh Chí liền nói:
- Đường Kiếp, ta thừa nhận ngươi rất mạnh, tuy nhiên ngươi vẫn đang ở Tam Khô, thực lực phía dưới ta. Ta với ngươi đối chọi, ai thắng ai thua còn chưa biết được đâu.

Nói xong hai tay vung ra một đám mây màu đỏ.

Trịnh Chí là người tu bậc Khai Thức, vả lại còn tu luyện công pháp của cả Thiên Thần Cung và Tẩy Nguyệt phái, thực lực không hề kém. Lúc này mặt nạ bị kéo xuống, Trịnh Chí cảm thấy không phải là chuyện không tốt. Nói không chừng, gã có thể nhân cơ hội này cường công bắt Đường Kiếp, lập công lớn cho Thiên Thần Cung.

Vốn bản thể Đường Kiếp, sau khi cùng với Hà Xung tiền nhập Cửu Tuyệt Tru Tiên trận, đều không có tin tức gì, Thiên Thần Cung cũng đã cho rằng chuyện này trôi qua.

Không ngờ mấy năm nay Đường Kiếp và Thất Tuyệt Môn phát sinh giao dịch, liên tục bán linh dược vạn năm tuổi cho Thất Tuyệt Môn.

Thất Tuyệt Môn và Thiên Thân Cung là tử địch, chuyện của Thất Tuyệt Môn tất nhiên không thể gạt được Thiên Thần Cung, vì thế vốn dĩ mối nghi ngờ về Đường Kiếp đang từ từ nhạt bớt, nay lại bị khơi dậy.

Tuy nhiên bởi vì chuyện Cố Trường Thanh ngày trước, nên Thiên Thần Cung không lập tức phái người ra tay, mà chỉ gài người theo dõi. Thế cho nên vì dụ cá cắn câu, mà không thể dốc toàn lực, đợi chờ nhiều năm như vậy, cũng chưa đợi được người của Thiên Thần Cung ra tay, chỉ ở Vạn Thú Viên gặp một lần, nhưng toàn là những tên tép riu.

Nhưng lúc này đây, ám tử của Thiên Thần Cung ẩn náu ở Tẩy Nguyệt phái cũng bắt đầu không kìm chế nổi.

Cúng chính bởi vì, Đường Kiếp thả ra tin tức mình tiến vào Tam Khô.

Đường Kiếp trước khi nhập động là Cửu Chuyển, điểm đó thực sự không có gì để nghi ngờ.

Chính vì nguyên nhân này, mọi người phán đoán sau khi Đường Kiếp ở Thủy Nguyệt Động Thiên, sẽ tấn công Khai Thức thành công, vượt qua Khai Thức. Nếu có thể tiến vào Tam Khô, tức là tiến cảnh đã ở mức thần tốc, nếu nói ngay cả Tam Khô cũng là quá khứ, tiến bộ lớn như vậy, tất nhiên rất nhiều kẻ đều không tin tưởng.

Chính vì nguyên nhân đó, nên Đường Kiếp sau khi xuất động, thả ra tin tức mình nhập Tam Khô, ám tử Thiên Thần Cung là Trịnh Chí đã không hề hoài nghi, cho rằng đây là thời cơ thuận lợi để xuất thủ. Bắt được Đường Kiếp, dù hắn có phải là Đường Kiệt mà Thiên Thần Cung cần tìm hay không, đều đã lập công lớn với môn phái.

Trính Chí là kẻ đầu tiên trong những ám tử tự ý hành động đấy.

Lúc này gã dốc toàn lực đoạt công, tin tưởng rằng mình có hi vọng đánh bại Đường Kiếp, tuy nhiên ngay sau đó gã liền biến mình có bao nhiêu sai lầm.

Đám mây đỏ cuốn đi, tập kích Đường Kiếp, mang theo ngọn lửa mãnh liệt.

Hồng Vân Thủ, Trịnh Chí đã tu luyện nhiều năm, có uy lực cực lớn.

Nhưng Đường Kiếp cũng chỉ lạnh lùng nhìn thoáng qua đám mây đỏ lượn lờ.

Sau đó hắn làm một động tác – đó là hít sâu một hơi.

Khi Đường Kiếp hít vào, thì đám mây màu đỏ cũng theo lực hút của Đường Kiếp, ngưng tụ thành một trụ khí màu lửa đỏ, chia làm hai đường bay vào trong mũi Đường Kiếp. Giống như không khí, đám mây đỏ liền cứ như vậy mà biến mất.

- Chuyện này… làm sao có thể xảy ra chứ?
Trịnh Chí há hốc miệng thốt lên.

Dễ dàng lấy đi pháp thuật của gã, điều này chứng tỏ thực lực hai người cách biệt cực lớn.

Đường Kiếp chẫm rãi thu đao lại:
- Ngươi thích phóng hỏa phải không? Vậy ta trả lại cho ngươi.

Nói xong hắn hừ một tiếng, hai đạo hỏa xà từ trong mũi hắn bay ra, lao thẳng về phía Trịnh Chí. Đường Kiếp dùng chính là Hồng Vân Thủ của Trịnh Chí trả lại cho gã, Trịnh Chí vội giơ cao tay, đón đỡ. Gã tu luyện Hồng Vân Thủ nhiều năm, tự tin mình có khả năng chống đỡ pháp thuật này.

Nhưng ngay sau đó, sóng lửa như biển cuộn xông tới, chỉ lưu lại một Trịnh Chí cháy đen đứng bất động ở đó.

Đôi mắt trắng dã chớp chớp, Trịnh Chí gian nan phát ra âm thanh:
- Đây… làm sao… có thể…

- Ngu ngốc.
Đường Kiếp bĩu môi:
- Y Y, giải quyết gã, bắt sống nhé.

Nói xong xoay người rời đi.

Người này thực lực quá kém, sau khi đọ sức, Đường Kiếp đã hoàn toàn mất đi hứng thú với gã.

- Yên tâm đi, ca ca giao cho muội.
Y Y lắc lắc nắm đấm, một đám dây leo bay đi…

- Không. Đừng! A a!

Trong động mơ hồ tuyền tới tiếng kêu gào đau đớn.

Y Y hơi ngẩng đầu lên, nhìn vào trong động, sau đó lại cúi đầu tiếp tục ngồi nghe.

Một lát say, tiếng kêu gào dừng lại.

Đường Kiếp lôi một cỗ thi thể ra, tiện tay ném vào trong vườn.

Mấy cây dây leo nhanh chóng bò tới, cuốn lấy thân thể kéo đi – người tu chưa vào Thiên Tâm, tuy rằng vẫn chưa hình thành Linh Vũ, nhưng sau khi linh khí phát tán, cũng sẽ trở thành một loại phân bón cực tốt.

- Đều hỏi ra rồi chứ?
Y Y cũng không ngẩng đầu lên hỏi.

- Tiểu lâu la, thứ gã biết cũng có hạn, chỉ nhận được mệnh lệnh là tìm cơ hợi đối phó với ta, ngay cả ai liên lạc với gã cũng không tra ra được. Tuy nhiên như vậy cũng tốt, nếu không cho nhau biết, vậy ai sống ai chết rất khó mà phân biệt được, mỗi người đều tự mình hành động, chính là một đám đang tìm lấy cái chết.
Đường Kiếp xoa xoa vết máu trên tay, mang theo chút bất mãn.

- Ca ca.

- Ừ?

- Lần sau thẩm vấn, mang ta đi cùng được không?
Y Y nhìn Đường Kiếp hỏi.

Đường Kiếp nhíu mày:
- Muội còn nhỏ, ta không muốn muội phải đối mặt với những chuyện tàn nhẫn như thế này.

- Ta không phải trẻ con nữa rồi, chỉ là bề ngoài ta nhỏ mà thôi.
Y Y lớn tiếng trả lời.