Sau khi linh thể đại thành, Đường Kiếp liền chính thức đứng trên đỉnh Thoát Phàm, trên lý luận thì đã có tư cách xông lên bậc Thiên Tâm.

Tất nhiên, chỉ là trên lý luận mà thôi.

Bởi vì thời gian Đường Kiếp từ Cửu Chuyển đến Thoát Phàm quá ngắn, nên trên nhiều phương diện đều có chút không thực vững vàng. Loại không vững vàng này không phải ở trên phương diện thực lực, mà là ở trong nhận thức, khả năng thích ứng và vận dụng năng lượng. Ngoài ra chính là phương diện kiến thức, tấn công Thiên Tâm không phải chuyện dễ dàng, trước khi muốn xông lên bậc Thiên Tâm, phải có thời gian chuẩn bị ít nhất là vài năm, hiểu biết điểm mấu chốt trong quá trình đó mới được. Cho dù hầu tử nói Đường Kiếp có thể kỳ vọng bước lên Thiên Tâm, nhưng nếu không chăm chú quan tâm, thì vẫn sẽ có khả năng gặp thất bại.

Bởi vậy, trong khoảng thời gian ngắn, không thể trông chờ sẽ xông lên bậc Thiên Tâm được.

Tuy nhiên Đường Kiếp cũng không rảnh rỗi, lúc này thời gian hắn rời khỏi Thủy Nguyệt Động Thiên còn có hơn hai mươi ngày, nhân khoảng thời gian này, Đường Kiếp mỗi ngày đều tu luyện. Thủy Nguyệt Động Thiên là nơi mà trời đất hợp thành một thể, trong động một ngày bằng vô số ngày bên ngoài, thực sự là ngồi ở đây bao lâu cũng không chê lâu. Lúc nghỉ ngơi, Đường Kiếp cũng giảng kinh luận pháp với mấy người Triệu Huy, mỗi người đều đưa ra ý kiến của mình, bổ sung lẫn nhau, nên ngày ngày đều trải qua vô cùng vui vẻ. Ngẫu nhiên Hầu tử cũng tới góp vui, lão nhân gia ngài sống lâu rồi, nên ánh mắt càng không tầm thường, tùy tiện nói một câu cũng đều là tuyên truyền giác ngộ, khiến đám người Đường Kiếp được lợi không ít.

Cứ như vậy, liên tiếp trải qua hơn hai mươi ngày. Thấy thời gian đã đi vào ngày cuối cùng, Đường Kiếp cũng sắp phải rời đi rồi.

Hầu tử đích thân tới tiễn hắn, vỗ vai Đường Kiếp nói:
- Tiểu tử, cuối cùng cũng phải đi rồi. Ngươi sau khi rời khỏi đây, cũng không biết phải đợi bao nhiêu năm nữa, mới có thể có người khác lên được đỉnh núi này.

Đường Kiếp nhất thời tò mò, liền hỏi:
- Đỉnh Thủy Nguyệt rốt cuộc đã có bao nhiêu người đến được?

Hầu tử gãi gãi đầu nói:
- Ta cũng không nhớ được, đại khái là năm sáu người thì phải, đỉnh Thủy Nguyệt khó lên, chỉ có những nhân vật thiên tài xuất chúng nhất mới lên được tới đỉnh. Không chỉ nâng cao một bậc, còn là giác ngộ đạo sát lục, rất khó đấy.

Đường Kiếp cười nói:
- Xem ra chưa giác ngộ đạo sát lục mà trẻo được lên đỉnh, chỉ có mình ta.

Không ngờ Hầu tử lại lắc lắc đầu nói:
- Cái đó cũng không phải, còn có một người nữa, cũng chưa ngộ sát lục đã lên được đỉnh Thủy Nguyệt.

- Hả? Đó là ai? Chưởng kiếm nhân hay là Lăng Tiêu Chưởng Tôn?
Đường Kiếp hỏi.

Ánh mắt Hầu tử lại lộ ra một tia cổ quái, lắc đầu nói:
- Cũng không phải, người đó tên là Tàng Thanh Phong.

- Tàng Thanh Phong?
Đường Kiếp ngạc nhiên, trong đầu hiện ra từng đoạn ký ức trên bảng kỷ lục học viện, hóa ra người này lại lợi hại như vậy. Ở học viện phá vỡ kỳ lục, tiến vào môn phái cũng là người thiên tư phi phàm, tiến vào Thủy Nguyệt Động Thiên, cũng giống như hắn một đường leo thẳng lên đỉnh. Nghĩ vậy hắn hỏi:
- Người này ở Tẩy Nguyệt phái có thân phận gì vậy?

Không ngờ Hầu tử lại lắc đấu trả lời:
- Người này không còn ở Tẩy Nguyệt phái nữa rồi.

- Không còn ở Tẩy Nguyệt phái nữa?

- Ừ. Nghe nói không biết vì sao gã lại phản bội lại môn phái, sau đó liền không rõ tung tích nữa.
Hầu tử thở dài một tiếng:
- Đáng tiếc, đó chính là một thiên tài chân chính.

Đường Kiếp nghe thấy vậy người ngẩn ra, Hầu tử kia không phải cố ý tán chuyện với hắn.

Hầu tử ngửa mặt lên nhìn bầu trời nói:
- Thời gian đã tới, còn không mau rời đi.

Tiện tay chỉ ra, Đường Kiếp hóa thành một đạo cầu vồng bay đi, cứ như vậy tan biến khỏi Thủy Nguyệt Động Thiên.

——————————

Cảnh tượng trước mắt đầu tiên hoa lên, sau đó lại khôi phục lại như cũ.

Tầm nhìn bình thường trở lại, Đường Kiếp nhìn thấy mình đã đứng ở ngoài Tham Thần Điện.

Ngọn tháp cao xa dứng sừng sững, nguy nga cao vút, trang nghiêm thần thánh.

Trong lòng Đường Kiếp run lên, biết quãng thời gian mình đóng cửa tu luyện thực sự đã kết thúc.

Hắn quỳ xuống trước Trích Tinh Tháp, cung kính nói:
- Bốn trăm ngày Thủy Nguyệt Động Thiên, bốn mươi năm phong sương mưa móc, Đường Kiếp nhận ân huệ, khắc sâu trong lòng, tạ ơn đại ân của La Chân Nhân, tạ ơn đại đức của Tẩy Nguyệt phái.

Trong điện truyền đến một tiếng cười khẽ:
- Mặc dù thích dùng mánh lới, nhưng cũng biết cảm tạ đấy. Đi đi, hãy cố gắng, chớ phụ lòng kỳ vọng của mọi người về ngươi.

Đúng là giọng nói của Huyền Nguyệt Chân Quân.

Sau đó Đường Kiếp mới cung kính rời đi.

Xuống khỏi đỉnh Trích Tinh, Đường Kiếp cũng không về động phủ trước, mà là đi về phía núi Quan Nhật.

Hắn muốn tìm Vệ Thiên Xung.

Thời gian hắn nhập động cũng đã hơn một năm, cũng không biết những người này gần đây thế nào, tất nhiên là trước tiên tìm Vệ Thiên Xung hỏi thăm tình hình.

Tới núi Quan Nhật, vừa hỏi mới biết được Vệ Thiên Xung hiện giờ không có trong núi, đang đi chấp hành nhiệm vụ của môn phái, nên hắn chỉ có thể vòng đi tìm Thích Thiếu Danh.

Nói chung là gặp được Thích Thiêu Danh đấy, nhìn thấy Đường Kiếp gã mừng rỡ không ngừng, hai người tán gẫu về những chuyện xảy ra gần đây.

Biết tất cả mọi người vẫn khỏe mạnh, Đường Kiếp cũng yên tâm rất nhiều.

Còn về phần Thích Thiếu Danh, nghe nói Đường Kiếp đã trên đỉnh cao của Thoát Phàm, liền choáng váng ngẩn cả người.

Đường Kiếp trước khi nhập động, hắn đã vào Khai Thức, tuy rằng biết sau khi Đường Kiếp xuất động thực lực cảnh giới đều cao hơn mình, nhưng cũng không ngờ rằng lại vượt qua mình nhiều như vậy.

Dù sao từ Khai Thức đến đỉnh cao Thoát Phàm vẫn là một con đường rất dài, hiện giờ Thích Thiếu Danh cũng chỉ vừa mới tiến vào bước Linh Thức có thể phóng xuất, chứ truyền cảm Linh Thức thì còn chưa đâu vào đâu, chứ đừng nói đến Tam Khô Kiếp.

- Trước khi ngươi nhập động, ra vượt hơn ngươi ba năm tu vi. Sauk hi xuất động, bỗng chốc bị ngươi vượt trước ba năm mươi năm, chuyện này thực sự…
Thích Thiếu Danh liên tục lắc đầu.

Đường Kiếp cười nói:
- Ngươi cũng chớ nản lòng. Ngươi thiên phú dị bẩm, tư chất hơn người, lại có Minh sư chỉ dạy, chỉ cần giữ vững kiến thức, thì chắc chắn sẽ rút ngắn được khoảng cách. Con đường Tu luyện, là nói về lâu dài, chứ không phải chỉ nóng lòng nhất thời. Hơn nữa ta với ngươi như huynh đệ, ai hơn ai kém quan trọng đến vậy sao?

Nghe thấy hắn nói vậy, tâm tình của Thích Thiếu Danh dễ chịu hơn rất nhiều:
- Năm đó khi còn ở học viện, nhìn thấy ngươi vượt qua ta, trong lòng ta cực không phục, thậm chí còn tìm ngươi khiêu chiến, muốn đánh bại ngươi để chứng tỏ bản thân mình. Bây giờ nhìn lại, thực là nhàm chán. Ngươi nói không sai, ta và ngươi là huynh đệ, muốn tranh giành hơn kém cũng phải tranh giành với người bên ngoài mới phỉa. Nếu ai không phục, liền giống như ngươi, đi giết trên trăm tên đệ tử Thú Luyện Môn trở về, tất nhiên cũng sẽ được môn phái xem trọng.

Đường Kiếp cười cười:
- Ta chỉ là đến hỏi thăm bằng hữu cũ mà thôi, đã biết mọi người đều không có chuyện gì, ta cũng yên tâm hơn nhiều. Nhưng chuyện lần này ta đột phá, kính xin Thiếu Danh giữ bí mật cho ta, bất kể là ai đều chớ để lộ. Về sau nếu có người hỏi, cứ nói ta đã nhập Tam Khô.

Chuyện này hắn cũng đã dặn dò qua mấy người Triệu Huy.

Về phần Huyền Nguyệt Chân Quân, đại nhân vật đó hắn không thể bảo được, nhưng hắn tin tưởng cũng sẽ chẳng có ai đi tìm Huyền Nguyệt Chân Quân để hỏi về chuyện của hắn cả.

- Hả? Vừa mới ra ngoài đã chuẩn bị hành động sao?
Chỉ thoáng chần chừ một chút, Thích Thiếu Danh liền hiểu rằng Đường Kiếp muốn hành động. Có thể thấy được, những năm gần đây, gã cũng trưởng thành không ít, không chỉ là thực lực mà còn cả kinh nghiệm xử sự.

- Không có gì, chỉ là đề phòng bất trắc mà thôi, nếu có thể giấu được thì vẫn giấu là hơn.
Đường Kiếp thản nhiên nói.

Hai người lại tán gẫu thêm một lát, sau đó Đường Kiếp mới đứng dậy quay trở lại đỉnh Thiên Tuyền.

Trở lại động phủ, nhìn thấy Y Y đang ngồi trên tnarg đá lớn mà mình hay ngồi tu luyện, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng nghiêm túc, thực sự là đang tu luyện, bên cạnh là Thạch Tịnh Trai cùng thỏ yêu đang chơi đùa.

Nhìn thấy Đường Kiếp trở về, Y Y hưng phấn hét lên, như một con chim yến nhào vào lồng ngực Đường Kiếp.

Nói ra thì Đường Kiếp tu luyện bốn trăm ngày, tức là rời động cũng hơn một năm rồi.

Trước đó Đường Kiếp và Y Y chưa bao giờ rời ra nhau lâu vậy, khó trách Y Y nhớ hắn như vậy.

Bàn tay nhỏ bé ôm lấy cổ Đường Kiếp, Y Y tức giận nói:
- Không phải nói một trăm ngày sẽ trở về sao? Vì sao huynh lại đi những bốn trăm ngày? Huynh nói không giữ lời.

Đường Kiếp lúc này mới kể lại mọi chuyện trong thời gian qua cho Y Y nghe.

Câu chuyện rất dài, Đường Kiếp nói xong, trời cũng đã tối đen.

Y Y ngồi trong ngực Đường Kiếp, cắn ngón tay nói:
- Hóa ra là như vậy. Nói vậy hiện tại huynh đã là đỉnh cao Thoát Phàm, Thiên Linh pháp thể, nửa bước Thiên Tâm rồi hả?

Đường Kiếp cười nói:
- Đúng thế, trong động mười ngày, ngoài động là một năm. Ta hiện giờ, coi như lão yêu quái tu luyện gần trăm năm rồi.

- Lão yêu quái, lão yêu quái, lão yêu quái.
Y Y chỉ vào Đường Kiếp cười ngặt nghẽo.

- Vậy còn muội thì sao? Mười năm trước đã là Khai Trí thượng phẩm, hiện giờ cũng nên tới lúc đột phá rồi nha?

Y Y cũng hừ một tiếng, nghiêng đầu sang chỗ khác:
- Làm sao nhanh như vậy được.

Chỉ có điều giữa hai hàng lông màu nhíu lại, hiển nhiên không phục, đã bại lộ tâm tư của tiểu nha đầu này, chắc nàng cũng cách đột phá không xa rồi.

Trước kia nàng ở Vạn thú bí cảnh, thu thập cả một bụng linh quả, tỉnh dậy, tăng cấp lên thượng phẩm, thực lực tăng lên vừa nhanh vừa mạnh. Nếu tính toán, thì khoảng cách đến Biến Hóa cũng không quá xa. Mười một năm tu luyện gian khổ, cũng dần chạm được vào cảnh giới cao hơn rồi.