Rơi vào đường cùng, Đường Kiếp chỉ có thể tiếp tục nhắm mắt, toàn thân chăm chú cảm thụ.

Rốt cục, hắn lại lần nữa cảm nhận được sự di động của hòn đá kia.

Lúc này đây, cảm thụ của Đường Kiếp càng phát ra rõ ràng, hòn đá kia thì giống như một quả tim, bỗng nhúc nhích, sau đó liền không một tiếng động.

Trên mặt của Đường Kiếp cuối cùng lộ ra một nụ cười.

Hoá ra là thế này phải không?

Hắn có chút hiểu rồi.

Tĩnh tọa ở đáy hồ, Đường Kiếp rõ ràng không hề nhìn hòn đá kia, chỉ dùng tâm ý cảm thụ, đồng thời tần suất nhảy lên của bản thân trái tim cũng dần dần thong thả, dần dần càng trở nên giống như nguyệt thạch kia, nửa ngày mới nhảy lên một chút.

Mới đầu Đường Kiếp còn có chút theo không kịp tảng đá, tảng đá luôn luôn có động tĩnh trước, Đường Kiếp mới cùng một chút.

Nhưng thời gian dần qua, Đường Kiếp nắm được tiết tấu nhịp đập này, tim đập dần dần và đồng bộ nguyệt thạch lưỡi liềm kia.

Vì thế chẳng biết lúc nào ánh trăng đáy đầm, bắt đầu truyền đến nhiều âm thanh rung động.

Đông!

Đông!

Đông!

Đông!

Cứ như vậy một tiếng một tiếng, âm thanh càng lúc càng lớn, càng ngày càng trầm, dần dần lại như lôi âm quanh quẩn chân trời.

Nhóm đệ tử Nông Đường kinh sợ không hiểu, đều ngẩng đầu xem, không rõ chuyện gì xảy ra.

Chỉ có hầu tử nói thầm một câu:
- Quả nhiên vẫn tìm kiếm manh mối sao? Ha hả, đích thật là tiểu tử có một tư chất, hiện tại xem hắn có thể hay không thể nắm chắc mấu chốt.

Tiếng gầm rú từ hôm này nảy sinh quanh quẩn ở phía chân trời của Thủy Nguyệt Động Thiên.

Đường Kiếp lúc này, ngồi ngay ngắn ở đáy hồ, cả người cũng đã đắm chìm trong cảm giác luân phiên nổ vang cùng hòn đá kia.

Hắn có thể cảm thấy, mỗi một lần trái tim nhảy lên, bản thân cùng hòn đá kia đều dường như thân cận một phần.

Nhưng bất kể thân cận như thế nào, dường như đều có một màng ngăn cách ở giữa bọn họ, khiến cho hắn không thể thật sự tiếp xúc với nó.

Cho nên hắn chỉ có thể cứ chờ như vậy, và thạch nguyệt kia trỗi lên, lại không biết kế tiếp nên ngồi như thế nào.

Thời gian thì từng ngày một như vậy trôi qua, Đường Kiếp lại trước sau không thể nắm chắc được mấu chốt cuối cùng, ngược lại linh thể của hắn đã tiếp cận đại thành cuối cùng.

Đúng là vẫn còn phải thất bại sao?

Trong lòng Đường Kiếp thở dài.

Một khắc này hắn đã cơ bản có thể xác định, theo đại thành của linh thể cuối cùng, hắn cũng làm mất đi cơ duyên cuối cùng này.

Đúng lúc này, trong đầu một hình ảnh chợt hiện ra.

Đó là một mảnh núi cao hùng vĩ.

Núi kia chừng vạn trượng, như một cây kiếm đâm lên trời sống ở mặt đất.

Đường Kiếp giống như đang ở trong mây nhìn lên đỉnh núi.

Hắn nhìn thấy trên núi non trùng điệp kia, lưng một cô gái dựng ở đỉnh núi đối với chính mình.

Ngươi nhìn không thấy mặt của nàng, chỉ có thể nhìn bóng lưng uyển chuyển của nàng kia,

Nàng thì một dáng người đứng lẻ loi, nhìn lên trời cao, dường như toàn bộ thế giới chỉ còn một người nàng.

Đường Kiếp ở phương xa yên lặng nhìn

Tại phía trên của dãy núi kia là đám mây đen lớn đang hội tụ, hình thành một cơn lốc xoáy thật lớn, nó thoạt nhìn thấp như thế, dường như khẽ vươn tay liền có thể chạm được.

Nàng kia liền ngửa đầu nhìn lên khoảng không, trong lúc đó hai tay áo xòe ra, nổi lên một cơn lốc cuồn cuộn trong thiên địa.

Sau đó nàng kia liền hướng về không trung bay đi, cứ như vậy một đường phi thăng, thẳng vào lốc xoáy ở bên trong trời cao, theo sau dần dần biến mất.

Ngay sau đó, toàn bộ thế giới lâm vào sụp đổ.

- A!
Đường Kiếp hô một tiếng, hai mắt mở, chỗ ấn đường lại phát ra một đường thiên quang.

Thân thể của Đường Kiếp run rẩy:
- Dao Nữ Nhập Mộng Đồ!

Hắn thật không ngờ tại khắc này chính mình không ngờ sẽ thấy cảnh tượng của Dao Nữ Nhập Mộng Đồ.

Nhưng ngay thời khắc nhìn thấy cảnh tượng kia, hắn đột nhiên hiểu rõ.

Hắn trợn mắt, nhìn về phía thạch nguyệt lưỡi liềm kia, lẩm bẩm nói:
- Năm đó Thủy Nguyệt Thiên Tôn dạo chơi đến đầm ánh trăng của xuất vân sơn, ngẫu nhiên gặp cảnh mây vàng nuốt trăng, trong lòng nhận thấy, thi thủy trung lao nguyệt thần thông, tẩy thủy trung nguyệt, phá hộ giới cương, vấn tâm ngộ đạo, phá giới phi thăng. Hậu nhân kế thừa truyền từ đời này sang đời khác sáng lập ra môn phái, một gã Tẩy Nguyệt bởi vậy mà đến, chỉ là một loại cảnh giới, do ảo mà vào thực, ngộ bản tâm lấy ngộ thiên lý... Hóa ra là như vậy, hóa ra là như vậy.

Nói xong hắn lại cúi đầu lần nữa.

Giờ khắc này hắn sẽ không thèm nghĩ hòn đá kia nữa, chỉ có điều đem tâm trạng buộc vào dưới chân mảnh đất lớn này.

Bên trong âm thanh tim đập như tiếng sấm, tâm trạng của hắn chìm giáng, dần dần nhưng lại vào trung tâm của mảnh đất lớn này, cả người đều giống hòa tan vào giữa phiến thiên địa này.

Lúc này, tiếng tim đập ngược lại không có.

Đường Kiếp cảm thấy mình đứng ở giữa một phiến thiên địa này, dường như toàn bộ Thủy Nguyệt Động Thiên này là chính bản thân hắn.

Hắn đứng ở chỗ này, nhìn xuống thương sinh linh, có thể nhìn thấy đông đảo đệ tử Nông Đường làm việc, có thể cảm nhận được sinh trưởng của thế gian vạn vật, thậm chí còn giữa tâm niệm, có thể khống chế những linh thảo kia. Đương nhiên hắn cũng không định làm gì, người trên hợp thiên đạo, không dễ dàng can thiệp vạn vật vận hành, chi dĩ kỳ lý hợp chi, bất dĩ kỳ năng nghịch chi.

Thế giới ở trong mắt trở nên nhỏ hẹp, Đường Kiếp cảm thấy bản thân vẫn còn tiếp tục lớn hơn.

Rất nhanh, toàn bộ Thủy Nguyệt Động Thiên đều dường như trở nên thành một hạt bụi, thân Đường Kiếp ở trong hư không, nhìn thiên địa đều dưới chân, rồi đột nhiên dâng lên hào tình vạn trượng.

Chỉ có điều hào tình này vừa mới nẩy mầm, đã bị một câu tiếng cười phá vỡ:
- Ai ôi!!!, thật đúng là cho ngươi thành công à?

Phóng nhãn nhìn lại, chẳng biết lúc nào, trước mắt đã xuất hiện một con khỉ.

Hầu tử kia chắp hai tay sau lưng, tứ ngã chỏng vó nằm trong hư không, nhìn đến Đường Kiếp cười ha hả nói:
- Mùi vị cùng thiên địa tương dung như thế nào?

Đường Kiếp vội trả lời: -
- Cực kỳ giỏi. Hoá ra sớm ngộ đạo lý từ lúc bổn phái trong truyền thuyết, chẳng qua bổn phái tổ sư là do ảo nhập thực, ta chờ hậu bối còn chỉ có thể do thực nhập ảo trước thôi.

Hầu tử hừ một tiếng:
- Do thực nhập ảo cũng là mượn lực của thạch nguyệt kia, chờ khi nào ngươi có thể không mượn trợ giúp của thạch nguyệt, do thực nhập ảo, thân hợp thiên địa, mới tính đã đem Tử Ngọc Tâm Pháp này tu thành một bước nhỏ.

- Tử Ngọc Tâm Pháp?
Đường Kiếp hơi ngạc nhiên:
- Đây là Tử Ngọc Tâm Pháp?

- Ngươi cho là đây là cái gì? Hay là cảm thấy ngươi xem qua Tử Ngọc Tâm Pháp, hiểu được hết thảy? Ếch ngồi đáy giếng!
Hầu tử bĩu môi nói:
- Tử Ngọc Tâm Pháp bác đại tinh thâm, sao lại tùy ý nắm giữ. Này thả ra bên ngoài, bất quá là dùng vì mọi người đặt nền móng, mà sở tồn ở trong đầm ánh trăng này, mới là tinh túy của Tử Ngọc Tâm Pháp. Đáng tiếc phương pháp này chỉ hiểu mà không diễn đạt được bằng lời, chỉ có trèo lên được ngọn núi này mới có thể xem cơ duyên lĩnh hội.

- Thì ra là thế.
Tuy nhiên trong lòng Đường Kiếp biết hắn sở dĩ có thể lĩnh ngộ ảo diệu của thân hợp thiên địa này kỳ thật cùng học lúc trước không quan hệ, vẫn là bức Dao Nữ Nhập Mộng Đồ kia đã khai đạo hắn.

Mai hoa bình một tay ngưng hư thành thực do ảo nhập thủ pháp kia thật sự tuy rằng không giống thân hợp thiên địa của thủy nguyệt thiên tôn rầm rộ như vậy, nhưng cũng là công phu ở chỗ gặp rất nhỏ, phỏng chừng cùng với Dao Nữ Nhập Mộng Đồ này có liên quan.

Đường Kiếp trước kia xem Dao Nữ Nhập Mộng Đồ này luôn khó hiểu ý nghĩa, nhưng lúc này đây hắn cũng là hoàn toàn hiểu rõ.

Bức tranh sở đồ này, hoàn toàn cũng là huyền bí của thân hợp thiên địa.

Mà cái gọi là thân hợp thiên địa, kỳ thật chính là cơ hội nhập đạo.

Đạo pháp có ngộ, nhập, chưởng khác biệt.

Người ngộ đạo, lĩnh ngộ vậy. Tìm hiểu là được.

Người nhập đạo, đang ở đường lớn, so với ngộ đạo cũng không biết cao minh gấp bao nhiêu lần.

Danh xưng thiên tôn, chính là lấy nhập đạo làm tiêu chuẩn.

Không đạt được tiêu chuẩn nhập đạo, vẻn vẹn là lĩnh ngộ một hai điều đạo lý, lại khởi cân xứng tôn? Giống như Đường Kiếp ngộ đạo hiện giờ cũng có ba năm bảy tám cành, nhưng hắn cho dù hiểu ra mười hai đường lớn, cũng xưng không hơn thiên tôn. Tất cả nguyên nhân chỉ có lĩnh ngộ, trình tự kém như trước quá xa.

Thủy nguyệt thiên tôn thân hợp thiên địa ý, nói cũng là cơ hội nhập đạo, giá trị này có thể thấy được lốm đốm.

Đương nhiên, thân hợp thiên địa cũng có trình tự, năm đó thủy nguyệt thiên tôn do ảo mà vào thực, ra tay miêu tả sơ lược, chỉ là thi thuật mò trăng đáy nước tại đầm ánh trăng này thì phá hộ giới trận gió, lấy thân Tử Phủ tiêu dao phá giới, kỳ thật thực lực có thể thấy được lốm đốm.

Về phần Đường Kiếp, bây giờ còn là dựa vào lực của khối thạch nguyệt mới có thể miễn cưỡng nhập ảo.

Về phần thạch nguyệt kia, là năm đó lúc thủy nguyệt thiên tôn thi thuật mò trăng đáy nước lưu lại.

Nó bởi vì thần thông mà thành, xen vào giữa chân thật và hư ảo, không cách nào dạy bằng lời nói, duy có hiểu ngầm, bởi vì nhiều năm ở Thủy Nguyệt Động Thiên, sớm thành trái tim của động thiên.

Nguyên nhân này chính là Đường Kiếp sờ không đến, không gặp được, chỉ có chịu chỉ dẫn này, cảm ngộ tổ tiên chí lý.

Thời khắc này hiểu rõ hết thảy, Đường Kiếp cũng vô cùng thổn thức.

Hầu tử kia đã nói:
- Đã hiểu được, thiên linh pháp thể của ngươi làm đã thành, Thiên Tâm do ngươi sẽ không còn trở ngại. Nhưng, tiên lộ xa xôi, có điều ngộ ra không qua thời điểm thích hợp, nếu muốn đi được lâu dài, vẫn cần khắc khổ cố gắng.

Đường Kiếp cung kính trả lời:
- Đệ tử tránh phải rồi!

Một hồi tay của hầu tử kia, trước mắt Đường Kiếp ảo cảnh biến mất, người đã quay về đáy hồ.

Ngay sau đó, trên người hắn hào quang bay vút lên, như một luồng quang trụ đâm rách mặt nước, bay thẳng đến chân trời.

Linh thể đại thành!