Vồ!
Trên vai của Đường Kiếp đột nhiên toát ra một tia máu bắn tung té.
Một con Phong Xà không ngờ cắn thủng phòng ngự nơi vai phải của hắn, da thịt kia cứng rắn như sắt thép không ngờ hiện ra hai dấu răng lờ mờ.
Mặc dù làn da cứng rắn cũng văng tung tóe răng nanh của Phong Xà, Phong Xà màu bạc kia vẫn là phát ra huýt gió hưng phấn vui mừng chen chúc hướng về trong bộ phận vết thương.
- Vọng tưởng!
Đường Kiếp hừ nhẹ một tiếng.
Dưới tác dụng của vận khí, miệng vết thương đã một lần nữa trở nên cứng như bàn thạch, Phong Xà kia vừa mới đem nửa cái đầu chen vào vết thương, thì cảm giác xung quanh thành thịt chợt cứng rắn, bị gãy một tiếng, cả cái đầu đều bị sinh sôi kẹp bạo, cứ như vậy đọng tại chỗ miệng vết thương của Đường Kiếp.
Đồng thời Đường Kiếp cũng đẩy dời đi một chưởng, đồng thời quét chết rất nhiều Phong Xà, một bước hướng lui về phía sau!
Hắn lui rồi!
Từ khi tiến vào Thủy Nguyệt Động Thiên này tới nay, Đường Kiếp lần đầu phá lệ một lần lùi về phía sau.
Một bước, hai bước!
Hắn tổng cộng đi ra hai bước ở trên thềm đá này, thời khắc này hai bước vừa lui, thì về tới đài cao bảy trăm năm mươi mét.
Những con Phong Xà đó cũng không có nguyên nhân như vậy mà dừng lại tiến công, tuy nhiên sau đó bổ sung lại lượng lớn giảm đi.
Đường Kiếp thừa dịp thời cơ này liên tục ra tay, đem Phong Xà vây công chính mình giết sạch sẽ, nhìn lại trên người, tại đây công phu trong chốc lát, chính mình đã bị cắn thương tích đầy mình, trên người lại treo vài Thiên Phong Xà.
Nhìn đến cảnh này, sắc mặt của Đường Kiếp cũng trầm xuống.
Những thực lực thân thể Phong Xà này không mạnh, nhưng số lượng quá nhiều, lại đủ hung hãn, hiện tại xem ra, không giết sạch bọn nó, sợ là lên không đến đỉnh núi rồi.
Chỉ có điều đúng lúc này, tiếng cười hầu tử chán ghét kia lại lần nữa vang lên:
- Ha hả ha hả, ta biết ngươi đang suy nghĩ gì. Ngươi nhất định là suy nghĩ, thời gian của ngươi còn đủ, chỉ cần nắm chặt thời cơ giết chết những Phong Xà này, có thể lên tới đỉnh núi đó? Tuy nhiên ngươi sai lầm rồi, Táng Phong Xà này chính là tuân theo Thủy Nguyệt Động Thiên chỉ mỗi linh khí nồng đậm mà sinh, thiên phú luân hồi, ngươi giết chết bao nhiêu, có thể tái sinh bấy nhiêu. Không tin ngươi cứ nhìn lại những thi thể này.
Đường Kiếp hướng trên mặt đất nhìn lại, quả nhiên những thi thể của Phong Xà này đang từ từ tan rã, liền giống có đồ vật gì đó đang thu hút chúng nó, dần dần dung nhập vào trong mảnh thổ địa này.
Thấy cảnh tượng như vậy, Đường Kiếp hô thấp ra tiếng:
- Luân hồi!
Sinh mạng ban đầu của Đường Kiếp một khắc này cảm nhận được một chút sức mạnh Đạo Niệm, không biết Táng Phong Xà này thế nào, không ngờ lây dính lên một tia đạo quả luân hồi, thế cho nên chỉ cần thân ở trong trời đất này, là có thể không ngừng sống lại.
Đây chính là nguyên nhân vì sao chúng nó dũng mãnh gan dạ như thế, chúng nó căn bản không sợ chết.
Kỳ thật đơn độc lấy công kích của Phong Xà, Đường Kiếp cũng không phải không thể đối phó, hắn lấy thực lực của Vô Tướng Kim Thân, phải chống cự một thời gian ngắn vẫn là không thành vấn đề. Vấn đề là một trăm ba mươi tám mét cuối cùng này tuy rằng chưa tăng lên, nhưng ít nhất còn bảo lưu lại lực lượng lúc trước.
Nếu muốn qua một trăm ba mươi tám mét đường này, vẫn như trước Đường Kiếp cần dụng hết toàn lực, vả lại phải đi lên thời gian một ngày.
Kể từ đó, ở trên con đường núi này từng bước chỉ có gian nan đồng thời còn phải chống cự gặm nhấm của Phong Xà, thì rất khó làm được.
Trên thực tế Đường Kiếp vừa rồi cả mười phút cũng chưa kháng trụ, cho dù hắn kinh nghiệm không đủ, dù nâng cao thế nào, có thể tăng lên tới chống đỡ nửa canh giờ đều là cực hạn, nếu muốn qua cửa ải đó phải tuyệt đối không thể, trừ phi hắn có thể xông qua Tam Khô Kiếp trước đây, sức mạnh tăng nhanh, thông qua đường núi rút ngắn thời gian thật nhiều, thì có khả năng mạnh mẽ tiến lên.
Đài bảy trăm năm mươi mét sau mười thước một phần thưởng nguyên do đến từ đây —— nó kỳ thật không phải đi đến chỗ nào liền thưởng một lần, mà là xem khoảng cách tấn công cuối cùng, xung phong có xa lắm không, phần thưởng có bao nhiêu.
Thật sự cửa này quá khó khăn, bậc thang mười thước đó là lạch trời.
Nghĩ vậy, Đường Kiếp lớn tiếng nói:
- Cửa này quá khó khăn, mạnh mẽ trèo lên cũng có lo tính mạng, không giống phong cách xứng đáng của Tẩy Nguyệt phái ta.
Chỗ tu luyện ở Thủy Nguyệt Động Thiên, cho khó khăn chút không thành vấn đề, cho đến phải mất mạng người, thì không bình thường rồi.
Hầu tử kia đã nói:
- Đã huyết chiến, sao có thể vô nguy hiểm. Tiên trên đường, tử sinh làm bạn, cho dù là tấn công Tử Phủ đều phải mạo nguy hiểm đến tính mạng. Nếu như ngươi nhát gan, tự không cần đi về phía trước, làm sao cần nói với ngươi cái gì nên làm, cái gì không nên làm?
Đường Kiếp lông mày nhíu lại:
- Vậy có phải nói không, trên đường tấn công này, vì thắng lợi, ta cái gì cũng có thể làm rồi?
Hầu tử cười to:
- Tự nhiên, tự nhiên. Như ngươi nói, cửa này quá khó khăn, khảo nghiệm không chỉ có là sức mạnh, cũng có khiêu chiến dưới trọng áp này. Nếu như thế, ngươi có bản lãnh gì chi bằng sử dụng đi, chỉ cần có thể lên được đỉnh núi là được.
- Được!
Đường Kiếp rống to ra tiếng:
- Hãy chờ lời này của ngươi!
Nói xong hắn lấy tay vào túi, đã lấy ra một vật.
Kinh Môn Kỳ!
Ngay sau đó Đường Kiếp tiện tay hất lên, Kinh Môn Kỳ kia đã cắm ở một góc đài cao, tiếp theo là Cảnh Môn Kỳ, Đỗ Môn Kỳ lại ra, phân thủ nhị địa, thành thế tam giác, tay của Đường Kiếp hất lên, rất nhiều vật liệu bay ra ngoài.
- Bày trận?
Hầu tử kia cho dù không hiểu trận đạo, thời khắc này cũng nhìn ra Đường Kiếp đang làm gì, thất thanh la hoảng lên:
- Ngươi cũng bày trận ở Thủy Nguyệt Động Thiên? Ngươi vật liệu từ ở đâu ra?
Đường Kiếp cười to nói:
- Đương nhiên là mang vào. Huyền Nguyệt Chân Quân tự mình xem qua, xác nhận không có lầm, hứa cho ta mang vào. Mà nay ngươi lại nói qua, do ta phát huy. Nếu như thế, ta tự nhiên có thủ đoạn gì thì sử dụng thủ đoạn đó. Ta thông trận đạo, mọi người Tẩy Nguyệt phái đều biết, giờ phút này bày trận có cái gì tốt ly kỳ rồi. Ngự Thiên Long Vũ trận, ra cho ta!
Theo tiếng hô quát của hắn, hai tay huy động liên tục, trên đài cao đã phóng ra một mảnh hoa quang, một đường cột sáng hình rồng đã phóng lên cao.
Hầu tử kia nhìn xem ngớ ra, lẩm bẩm nói:
- Thật là trận pháp, thật là trận pháp.
Nó không biết Ngự Thiên Long Vũ trận này là trận pháp gì, nhưng nó biết rằng Đường Kiếp nếu lấy nó bày ra, liền khẳng định có tác dụng, chỉ là nghĩ không thông Huyền Nguyệt Chân Quân làm thế nào lại để cho hắn mang vào.
Tuy nhiên nói đến đây, thật đúng là oan uổng Huyền Nguyệt Chân Quân rồi.
Trong trận mà nói, rộng lớn phức tạp, tuy rằng cần vật liệu, nhưng giữa vật liệu cũng có thể thay.
Đường Kiếp đã sớm hiểu biết vài thứ không thể mang vào Thủy Nguyệt Động Thiên, vài thứ lại có thể.
Những vật liệu này chính là hắn hao hết tâm tư mang vào, mỗi một vật một mình xách đi vào đều không thuộc về hàng cấm, nhưng tổ hợp lại, lại có thể trở thành vật liệu cần thiết của trận đạo.
Lúc trước Huyền Nguyệt Chân Quân nhìn đến mấy thứ này, tuy rằng cũng cảm nhận được một chút giảo quyệt Đường Kiếp, chung quy lại bởi vì Đường Kiếp chưa vi phạm lệnh cấm mà không thể nói cái gì, chỉ có thể mặc cho đi qua.
Sau khi tiến vào, Đường Kiếp cũng biết phương pháp này có thể không dùng càng không cần dùng là tốt, bởi vậy cũng chỉ là lưu trữ làm thủ đoạn hậu bị.
Mặc dù Đường Kiếp cũng thật không ngờ, hắn còn thật sự sử dụng hậu thủ trong thời khắc này.
Thời khắc này cột sáng hình rồng như long vũ ngự thiên, sau khi gào thét ra một mảnh hơi thở mãnh liệt, vòng quanh phóng tới phía Đường Kiếp, đúng là một đầu xông vào trong cơ thể Đường Kiếp, biến mất không thấy gì nữa, thay thế chính là khí tức đột nhiên cực thịnh trên thân Đường Kiếp.
- Hóa ra là loại thêm vào pháp trận.
Hầu tử nói thầm một câu.
Xem điệu bộ này, trận này chủ yếu là thêm vào tăng lên sức mạnh của Đường Kiếp, khiến cho sức mạnh thông qua đường núi, đây cũng là trận pháp dễ phát huy tác dụng nhất ở Thủy Nguyệt Động Thiên, tuy có e ngại làm càn, nhưng ở thời khắc này cũng là có thể phát huy tác dụng lớn.
Đường Kiếp cười nói:
- Không chỉ có thêm vào!
Nói xong hắn hít sâu một hơi, đã vung đao lại lần nữa xông lên đường núi.
Lúc này đây hắn là chân chính xông tới.
Một bước bước ra, lại là một bước, tuyệt không đình trệ, có thể thấy được long vũ ngự thiên này tạo cho hắn thêm vào sức mạnh, đã khiến cho hắn rút ngắn thời gian cần có thông qua đường núi trên phạm vi lớn.
Cùng lúc đó, Phong Xà trần đầy khoảng trống lại lần nữa chen chúc tới.
Đường Kiếp chỉ là cười một tiếng dài, đao tay phải nhô lên vung cao, một đao khí trụ hình rồng đã từ thanh đao của hắn phun ra, điên cuồng cuốn vế hướng phía những con Phong Xà đó.
Đồng thời vung đao, Đường Kiếp đã lại lần nữa cất bước, từng bước một, tuy rằng đi mà không vui, lại vững như Thái Sơn.
Khí trụ hình rồng bay cuốn mây xoáy, cắn nuốt tất cả Phong Xà phía trước, tự thân cũng dần dần biến mất trong dây dưa.
Ngay tại lúc đồng thời khí trụ biến mất, Đường Kiếp lại bổ ra một đao, lần này lại là Vô Song Trảm.
Dưới ánh đao lạnh thấu xương, vẫn như cũ bổ ra một con đường sống hoa lệ, Đường Kiếp tiếp tục đi về phía trước .
Sau khi đợi cho Vô Song Trảm qua đi, Đường Kiếp lại đánh ra một khí trụ hình rồng.