Trên đỉnh Thủy Nguyệt.

Đường Kiếp vẫn đi từng bước một về phía đỉnh.

Ngọn núi tám trăm tám mươi tám mét, hơn năm ngàn bậc thang, Đường Kiếp không biết mình có thể đi tới đó không, hắn cũng không quan tâm.

Thời khắc này hắn đã hoàn toàn thu hồi kỳ vọng đi lên đỉnh núi, chậm rãi đi lên giống như du sơn ngoạn thủy, nhàn nhã lững thững, ánh mắt nhìn khắp cảnh sắc thiên trung mỹ lệ, sơn thủy cảnh sắc trong động này.

Kỳ thật nếu dụng tâm quan sát sẽ phát hiện ra cảnh sắc trong Thủy Nguyệt Động Thiên này cực kỳ đẹp.

Sương mù nồng đậm mang tính chất biến hóa, ở trên mảnh đất này biến ảo ra sắc thái kỳ quái lộ ra cảnh đẹp hiếm có, chỉ có điều người tới chỗ này chỉ một lòng nghĩ tới trèo lên đỉnh nên cũng không để ý tới cảnh sắc trên đường.

Lúc này tâm tinh của Đường Kiếp một mảnh trống rỗng.

Hắn cứ đi tới như vậy, thưởng thức cảnh sắc tươi đẹp, đi một chút lại dừng một chút, rất nhanh liền tới chỗ bình đài 400m.

Đệ từ Nông Đường tuy tiện đưa cho hắn một gốc cây linh dược, hắn liền tiếp tục đi tới trước.

Ở chỗ này mơ hồ đã có thể thấy được chữ viết lởm chởm trên vách núi đá, đó là một ít tu luyện tâm đắc do một ít tiền bối lưu lại, đương nhiên cũng không thiếu một ít bản vẻ đẹp.

Tuy nhiên lại chỉ nhìn thấy sơ về tâm đắc của cao nhân, cái này không nhìn cũng được.

Đường Kiếp tiếp tục đi tới trước.

Đài anh hùng 500m, độ cao này là lạch trời với rất nhiều người, bởi vì muốn đi đến nơi này ít nhất cũng phải nâng cao thêm nửa cấp, đối với Đường Kiếp mà nói cũng chỉ là lững thững dạo chơi mà thôi.

Hắn rất nhanh đã đi tới trên đài anh hùng 500m.

Điểm khác so với những bình đài trước là trên đài năm trăm tên anh hùng dựng thẳng một khối đá thật lớn, bóng loáng như gương, mặt trên khắc đầy chữ viết, đều là do những người đã tới đây lưu lại, phóng mắt nhìn đi chí ít cũng có mấy trăm người viết tên lại ở trong này.

Ở một góc trên kính vách tường Đường Kiếp thấy được tên của Minh Dạ Không, ở trên đó viết:
- Thiên Khu một trăm bốn mươi hai năm, tiến vào Thủy Nguyệt Động Thiên, trèo lên trên đài anh hùng, đã tìm hiểu được tâm pháp của thượng sư Chân Diễn, ngộ ra Minh Tê Nhất Kiếm, do đó lưu lại để thết đãi hậu nhân.

Sau đó chính là một loạt chữ nhỏ dày đặc, viết về lý giải Minh Tê Kiếm của hắn.

Minh Tê Kiếm này chính là một đạo kiếm ý cực hạn hắn được phong tặng ở trong lệnh tiến cử ngày đó, không ngờ lại có thể hiểu ra được ở trong này.

Đường Kiếp đã từng nhìn kiếm này liền cảm thấy kiếm ý cực kỳ, nhưng không biết là từ đâu đến, không thể nhận thấy lại vô lực sử dụng, hiện giờ nhìn thấy dòng lưu niệm liền đi đến xem, cuối cùng đã có chút hiểu biết về Minh Tê kiếm này.

Tuy rằng hắn dùng đao, phương pháp này vô dụng đối với hắn nhưng đạo lý lại tương thông, nghĩ đến có lẽ sẽ có tác dụng lớn đối với đao đạo của hắn trong tương lai.

Xem sơ qua cảm niệm của Minh Dạ Không, Đường Kiếp lại đi tìm vị thượng sư Chân Diễn mà hắn đã nói, quả nhiên người này cũng là một nhân vật đã nổi danh từ lâu của Tẩy Nguyệt phái, thứ hắn lưu lại đúng là lý giải về ngưng luyện và cực hạn.

Lúc này Đường Kiếp mới hiểu được, hóa ra biểu hiện cực hạn cũng có rất nhiều loại, thứ mà thượng sư Chân Diễn và Minh Dạ Không sử dụng bất quá chỉ là một bộ phận trong đó mà thôi, ở trên kính vách đá còn khắc vô số tâm đắc, chỉ tính riêng về tâm đắc cực ý cũng có rất nhiều loại.

Đường Kiếp nhìn xem như si mê như say, rất nhiều đạo lý vốn không biết rõ lại có thể tìm thấy đáp án.

Có khi thậm chí có thể tìm thấy không chỉ là một đáp án.

Nơi này chính là bình đài không bị phong tỏa, tất cả người tới chỗ này có thể viết ý nghĩ của mình ở phía trên, thậm chí có lúc còn có những bằng chứng đối chọi lẫn nhau.

Tỷ như ở góc dưới bên trái vách tường còn có một hồi tranh luận, người tranh luận hiện giờ đều là mấy vị đại nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy ở Tẩy Nguyệt phái.

Đầu tiên là Tiêu Biệt Hàn viết một đoạn về binh đạo ở phía trên, cho rằng con đường trong Binh xứng đáng là thiên thành, trong thiên địa tất yếu sẽ có một thần binh chân chính, có thể hiệu lệnh vạn binh thiên hạ.

Tiếp theo đã có người đón lời ở phía dưới.

- Sư huynh lại không có cùng ý nghĩ với Hàn sư đệ. Binh vốn không có nhận thức, không có nhân chỉ thì sao có Vương trời sinh chứ…. Lý Huyền Nguyệt.

Kia cũng chính là Huyền Nguyệt chân nhân.

Sau đó lại có vài vị tu giả nói tiếp ở phía sau, có người ủng hộ Tiêu Biệt Hàn, cũng có người ủng hộ Lý Huyền Nguyệt.

Cuối cùng là do Lăng Tiêu chưởng tôn kết thúc tràng tranh luận này:

- Binh tại giết chóc, nhân chủ sát phạt. Binh giả nhân chủ, Vương tương khó tìm. Sinh tử thiên hạ kết thúc nhân tâm… Lăng Tiêu.

Sau lời nói này tranh luận cũng dừng lại.

Nhưng cách nhìn liên quan tới binh đạo vẫn nảy sinh rối rắm như cũ.

Một khắc nhìn thấy chữ trên vách đã kính, trong lòng Đường Kiếp có chút cảm giác.

Hắn lấy dao găm màu vàng của mình ra nhìn, không hiểu sao vào lúc này đột nhiên lại có một loại cảm xúc, lẩm bẩm nói:
- Binh tại…. Thiên thành.

Dao găm màu vàng kia không có bất kỳ phản ứng nào.

Ngẫm nghĩ một chút, Đường Kiếp cũng lắc đầu cười cất dao găm.

Sau đó hắn tiếp tục xem những lời dặn dò được lưu lại trên vách đá kính.

Nội dung lưu lại rất nhiều, không có cái nào không có, có tâm đắc, có cảm ngộ, có luận đạo, cũng có công pháp cụ thể.

Nếu như nghiên cứu một cái nào đó, chỉ có lý giải vẫn chưa đủ mà còn cần thực nghiệm nữa.

May mà Đường Kiếp đã học qua Phân Thần Định Tâm pháp.

Phân Thần Định Tâm pháp và Cửu Lê Tâm kinh trong mười hai bí tuyền có chút tương tự, đều là sử dụng một môn bí quyết sử dụng nhiều loại pháp thuật cùng một lúc. Nhưng khác nhau ở chỗ, mười hai bí tuyền là lộ tuyến kinh mạch, giống như sáng tạo ra mười hai con đường trên cơ thể người, hai loại pháp thuật đồng thời chạy qua trên hai con đường, do đó sẽ không sinh ra va chạm.

Phân Thần Định Tâm pháp cũng là tuân theo đặc điểm tâm niệm hùng mạnh của Tẩy Nguyệt phái. Trực tiếp phân hóa tâm niệm, có chút cùng loại với năng lực Tả Hữu Hổ Bác, khiến tâm niệm song phân và đồng thời cũng đi theo hai pháp, cũng bởi vì nguyên nhân chính này mà yêu cầu không thể xung đột với pháp thuật thân mình, nhưng đồng thời cũng không phức tạp và phiền toái như mười hai bí tuyền mà linh hoạt hơn nhiều.

Hai loại pháp môn này mỗi cái mỗi vẻ, cả hai Đường Kiếp đều biết, cùng hợp lại thi triển lại cảm thấy vô cùng kỳ diệu.

Bắt đầu từ hôm nay Đường Kiếp liền đứng ở trên đài anh hùng 500m này, mỗi ngày chiêm ngưỡng những dòng lưu niệm, tâm đắc của tổ tiên, những điều hiểu ra về pháp thuật của tiền bối trên vách tường kính này.

Hắn có thể vừa đọc trình bày và phân tích của Liêu Ngọc Mạnh nuôi dưỡng hỗn, vừa vận chuyển Vô Cực Đao của Trịnh Thanh Ngạn.

Cũng có thể ngồi xuống khi dùng Song Long Phân Thủy Thuật của Hồng Vũ thượng nhân, yên tĩnh nằm khi luyện Minh Kính Cao Huyền pháp của Liễu Ngọc Dương chân nhân.

Có khi hắn sẽ lớn tiếng niệm ra những lưu niệm được viết trên vách đá kính, từng chữ leng keng, đó là Tứ Cửu Chân Ngôn, vừa tụng niệm, lại không quên chân đạp Loạn Phong Bộ, từng luồng khí trào dâng.

Có khi hắn sẽ mang theo Đoạn Tràng Đạo vung bậy bạ trên một bệ đá, khi thì lạnh thấu xương, khi thì sắc bén, khi thì chậm rãi, khi thì thông thuận.

Đó là đang hòa tan lý giải về đao kiếm ý của vô số tiền bối khắc vách đá kính này vào trong đao.

Tâm đắc trên vách đá kính rất nhiều, mặc dù Đường Kiếp có được Phân Thần Định Tâm pháp và mười hai bí tuyền cũng rất khó có thể lĩnh hội hết tất cả tâm đắc, nghiệm chứng tất cả trình bày và phân tích và học tập tất cả bí pháp.

Bởi vậy cuối cùng hắn cũng chỉ có thể lựa chọn ra một thứ để học, một thử để có thể sử dụng.

Cái này khiến cho hắn tiến bộ thần tốc chỉ trong một khoảng thời gian.

Mặc dù như thế nhưng Đường Kiếp lại cảm thấy loại tiến bộ này cực kỳ có hạn, dường như có thứ gì đó đang ngăn cản mình khó có thể đột phá, khiến hắn không thể tiến vào một trình tự rất cao.

Cái này không quan hệ với tầng cao hơn và cảnh gới, chỉ là có liên quan với thuật pháp và lý giải mà hắn chọn.

Đó chính là cực hạn!

Đao ý cực hạn mà hắn theo đuổi giống với kiếm ý của Minh Dạ Không, so với một kiếm lúc trước của Minh Dạ Không, dường như tất cả pháp thuật đều có vẻ ảm đạm vô quang.

Tiếc là cho dù hắn có cố gắng thế nào cũng không thể chém ra một đao giống như vậy.

Hôm nay hắn vẫn nỗ lực ở trên đài cao như trước.

Đoạn Tràng Đạo cuốn theo phong vân, chém ra một phát về phía chân trời mênh mông.

Nếu bàn về khí thế hùng hồn, một đao hôm này của Đường Kiếp không biết là đã to hơn trước kia được bao nhiêu lần.

Nhưng lại kém khá xa so với đao ý cực hạn mà Đường Kiếp muốn.

Đường Kiếp thu đạo, kinh ngạc nhìn bầu trời tự nói:
- Rốt cục là còn kém cái gì chứ?

- Có lẽ là kém hơn một viên Khứ Hồi Vô Tâm.
Một thanh âm vang lên ở phía sau Đường Kiếp.

Hoảng hồn quay đầu lại, Đường Kiếp nhìn thầy một vị lão nhân mặc áo tím đang đứng ở trên một thềm đá cuối cùng để bước lên trên đài cao.

Hắn khẽ mỉm cười với Đường Kiếp:
- Tâm vi nhân sở sử, tính vi tâm sở hướng. Có lẽ ngươi cảm giác mình đã sử dụng hết toàn lực, không hề giữ lại, nhưng lòng của ngươi biết ngươi không có như vậy. Đao ý cực hạn là bỏ qua tất cả đao ý, cái bỏ này không chỉ có liều mình mà còn bỏ cả pháp. Ngươi học rất nhiều, cũng quá tạp. Tạp mà không có thứ tự, loạn mà vô chương thì sao có thể là cực hạn? Nếu muốn đánh ra một đao như vậy thì trước tiên hãy sắp xếp rõ pháp của mình đi.

Đường Kiếp nghe xong liền trợn mắt há hốc mồm.