Lúc này Đường Kiếp không tiếp tục đi lên trước nữa mà ngồi nghỉ ngơi ở bình đài 200m.

Cái chân gãy của hắn vẫn đang được khôi phục, Đường Kiếp đã sử dụng pháp thuật trị liệu với vết thương, tuy rằng hắn không am hiểu về phương diện này, hiệu quả pháp thuật rất thấp, nhưng dựa vào tu vi cảnh giới bây giờ của hắn, cộng thêm sau khi gãy chân lập tức nối lại nên nhiều nhất chỉ một ngày là có thể hoàn toàn bình phục.

Mượn cơ hội này Đường Kiếp vừa lúc có thể thích ứng và làm quen với cảnh giới mới.

Sự thật còn nhanh hơn so với dự đoán của hắn.

Bởi vì Đường Kiếp đã ngưng tụ thức hải nên hắn đã có thể nhận thuộc tính linh khí.

Lúc ban đầu linh khí vốn không có thuộc tính, nhưng trong quá trình biến hóa sẽ phải chịu ảnh hưởng xung quanh, dần dần tạo ra đặc tính của riêng mình, thể hiện trong linh triều chính là hình dạng và màu sắc quanh diễm khác nhau, đây cũng là lý do vì sao mà sau khi pháp thuật được thi triển sẽ tạo ra các loại quanh diễm.

Đường Kiếp tu chính là Thiếu Hải Động Kim Quyết, Cửu Chuyển Hỏa lại là tâm hỏa nhất mạnh, linh khí lợi tức hỏa mà không lợi thủy mộc, rồi sau đó người mới dần khôi phục, cũng bởi vì nguyên nhân này mà tuy rằng hắn cũng đi học một ít pháp thuật trị liệu nhưng uy lực cũng yêu đi rất nhiều, dưới tình huống bình thường Đường Kiếp cơ bản không cần dùng đến.

Nhưng sau khi tới Khai Thức Đường Kiếp có thể phân biệt linh khí, linh thức như xúc tu, có thể sử dụng linh khí trong phạm vi nhất định, Đường Kiếp phát hiện mình chỉ cần cảm thấy khống chế linh khí thủy mộc cho vết thương thì tốc độ khôi phục sẽ nhanh hơn rất nhiều.

Mặc dù còn kém xa so với đệ tử am hiểu linh khí thủy mộc, nhưng cũng là một tiến bộ rất lớn.

Kết quả tốt của cái này chính là chỉ dùng công sức một đêm nhưng thương thế của Đường Kiếp trên cơ bản đã hồi phục lại một ít.

Khi bọn Triệu Huy đi vào, nhìn thấy tình huống của Đường Kiếp như vậy liền tán thưởng không ngừng.

Kỳ thật từ vận dụng linh thức cũng có thể thấy được tiềm lực của một người, Đường Kiếp có thể chỉ trong một đêm vừa hồi phục lại vừa thăng cấp, có thể thấy năng lực không chế linh thức của hắn cũng không giống bình thường.

Triệu Huy chắp tay hướng về phía Đường Kiếp:
- Chúc mừng thương thế của sư đệ đã bình phục.

Đường Kiếp cười nói:
- Điều này ít nhiều cũng là nhờ các sư huynh Nông gia chăm sóc, đưa dược liệu đều là tốt nhất, Đường Kiếp xin khắc sâu ở trong lòng.

Triệu Huy nói:
- Cuối cùng cũng là do tự bản thân ngươi…

Hắn đang muốn khách khí thêm hai câu nữa, đột nhiên dừng lại, ánh mắt không dám tin nhìn Đường Kiếp, run run chỉ vào hắn, nói:
- Ngươi…

- Ta làm sao?
Đường Kiếp bị hắn làm cho thất thần.

Triệu Huy hít sâu một hơi, chỉ vào Đường Kiếp nói:
- Ngươi dài ra một sợi tóc bạc..

Ngươi dài ra một sợi tóc bạc.

Chính là lời nói bình thản này nhưng lại khiến trong lòng đám người này bị chấn động.

Tiếng nghị luận đột nhiên vang lên, tiếng gầm lập tức vang tận mây xanh.

Duy chỉ có mình Đường Kiếp thờ ơ, chỉ có điều trên mặt lại mỉm cười.

Qua mộ hồi lâu Triệu Huy liền hét lớn một tiếng:
- Được rồi, còn không mau chúc mừng Đường sư đệ!

Lúc này tiếng ồn ào mới dừng lại.

Các đệ tử nhìn về phía Đường Kiếp, bỗng nhiên đồng thanh nói:
- Chúc mừng sư đệ, sinh ra tóc bạc sớm, tiến vào Tam Khô Kiếp!

Tam Khô Kiếp.

Đúng vậy, khi trên đỉnh đầu Đường Kiếp sinh ra một sợi tóc bạc thì đồng nghĩa với việc Tam Khô Kiếp đến.

Tam khô giả, thể khô, khí khô, huyết khô.

Nó là hiện tượng tất yếu xuất hiện khi tu giả đại thành Khai Thức, khi đi vào Tam Khô Kiếp, tu giả Khai Thức không thể tránh khỏi việc bước vào trạng thái tam khô, huyết khi hao tổn, thực lực đại giảm, bởi vâu đây cũng là kỳ thung lũng của tu giả Khai Thức.

Sở dĩ là như thế vì sau khi tu giả tiến vào Khai Thức khiến thể xác, tinh thần và ý chí thăng hoa, cơ bản đã thoát khỏi thể phàm trần chuyển hóa thành linh thể.

Mà Tam Khô Kiếp chính là quá trình chết đi cuối cùng của thân thể phàm trần.

Chỉ có khiến tất cả bộ phận trong thân thể phàm nhân trừ ý thức bị chết đi thì tu giả mới được xem là chuyển thành Linh giả thật sự.

Đây mới gọi là Thoát Phàm thật sự.

Đên lúc đó linh thể đã có được thân thể bất tử khác với phàm tục, bất kể vũ khí có nhiều thế nào cũng không thể giết chết.

Cũng bởi vì nguyên nhân này, cái gọi là kỳ Tam Khô Kiếp thật ra chính là tu giả dục hỏa trùng sinh khi kiếp nạn mà thôi.

Đối với từng tu giả mà nói, Tam Khô Kiếp đều là sự tồn tại khiến họ vừa yêu vừa hận.

Bởi vì Tam Khô Kiếp khiến cho thực lực của bọn họ giảm xuống rất nhiều, khí thiệt thể hư. Có vẻ không bằng so với Cửu Chuyển nhưng Tam Khô Kiếp lại là con đường Thoát Phàm bọn họ phải đi qua, không có một đoạn thung lũng suy yêu này thì nhất định sẽ không có được tương lai huy hoàng.

Cho nên mỗi tu giả khi đến thời khắc mấu chốt này đều nghĩ hết mọi biện pháp rút ngắn thời gian kỳ tam khô, đồng thời dùng mọi khả năng giảm bớt, cũng tìm kiếm thêm linh dược để tăng tự thân.

Quá trình Tam Khô Kiếp chính là thân thể phàm trần chết đi, quá trình hoàn thiện linh thể, bởi vậy khi hoàn cảnh bên ngoài càng tốt thì tốc độ thông qua tam khô lại càng mau, đắp nặn linh thể cũng càng mạnh —— mà Thủy Nguyệt Động Thiên lại là nơi thích hợp hơn tất cả để vượt qua tam khô.

Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao Đường Kiếp cho dù có liều mạng cũng muốn đại thành Khai Thức ở nơi này, kế hoạch ban đầu của hắn chính là muốn tấn công vào Khai Thức thẳng đến khi đại thành, tiến vào tam khô, còn dư lại thời gian sẽ toàn lực làm thân thể Thoát Phàm, đúc ra linh thể.

Ngày hôm qua sau khi hắn thành công Khai Thức không vào tam khô, bởi vậy mới nói là công thiệt nhất quỹ, không nghĩ tới chỉ có vài ngày đã chính thức bước vào tam khô.

Trong chuyện này hiển nhiên cũng là bản thân hắn đã đến gần cực kỳ, cộng thêm linh khí ở Thủy Nguyệt Động Thiên dồi dào, hiệu suất tu luyện được nâng cao trên phạm vi lớn.

Cũng bởi vì nguyên nhân này nên mọi người mới có thể chúc mừng hắn, thật sự lúc này chính là thời điểm tốt nhất để tiến vào tam khô.

- Đa tạ các vị sư huynh.
Đường Kiếp vội chắp tay đáp tạ.

Triệu Huy nói:
- Sư đệ có thể tiến vào tam khô ở Thủy Nguyệt Động Thiên quả thật là việc đáng mừng. Tuy nhiên việc nào cũng có lợi có hại, sau khi tiến vào tam khô, sư đệ sẽ khí hư thể hư, thực lực không tăng mà còn giảm. Nếu lúc đầu khi sư đệ thành công đánh sâu vào Khai Thức liền tới đại thành, lấy tiến cảnh như thế mà trèo lên đỉnh núi sẽ không có vấn đề gì lớn, nhưng như bây giờ lại không tốt lắm. Thật không hiểu rốt cục là phục hay là họa.

Đường Kiếp thản nhiên nói:
- Cái này cũng không sao cả, mới vừa vào tam khô, khí huyết có suy yếu nhưng còn lâu mới tới lúc yếu nhất, so ra thì thực lực lúc này vẫn có tăng trưởng so với trước đây.

- Lại không thể tiến thêm được nữa.
Triệu Huy nói.

Đúng vậy, vấn đề lớn nhất lúc này của Đường Kiếp chính là không có cách nào tiến lên nữa.

Vốn với tiến độ bây giờ của Đường Kiếp, cho dù không lên được đỉnh núi thì phỏng chừng cũng có thể lên đến sáu bảy trăm mét, quãng đường còn lại chỉ cần hắn tiếp tục tu luyện, trong thời gian trăm ngày cũng đủ để hắn bù lại chênh lệch và tiếp tục lên đỉnh núi.

Nhưng sau khi vào tam khô, tuy rằng bởi vì hắn mới tiến vào tam khô nên thực lực giảm xuống có hạn, nhưng con đường nâng cao thực lực lại bị cắt đứt. Bởi vì tình huống hiện tại của hắn chsinh là càng nâng cao cảnh giới thì thực lực sẽ giảm càng nhiều.

Trừ phi Đường Kiếp có thể một hơi vượt qua được Tam Khô Kiếp, đạt được Thoát Phàm đỉnh cao, khôi phục tất cả sức lực, như vậy hắn lên núi là một chuyện dễ dàng.

Nếu Ngọc Hoàn Châu vẫn còn thì đây cũng không phải là một vấn đề khó.

Tới bây giờ, dưới tình huống dược liệu đã bị tiêu hao hết, nếu nghĩ chỉ dựa vào linh khí nồng đậm của Thủy Nguyệt Động Thiên để vượt qua Tam Khô Kiếp thì chính là nằm mơ.

- Nếu đã vậy thì bây giờ có thể đi lên cao thì cứ việc đi.
Đường Kiếp thản nhiên nói:
- Trèo lên đỉnh Thủy Nguyệt, nhìn bút tích tiền nhân để lại, tìm hiểu các phương pháp cổ kim, ngộ thiên địa.

Nói xong đã đi từng bước hướng lên trên đỉnh, đi rất nhàn nhã chứ không còn gian nan như trước kia nữa.

Triệu Huy nhìn hắn đi từng bước lên đỉnh núi, trong miệng nỉ non nói lại lời của Đường Kiếp “Trèo lên đỉnh Thủy Nguyệt, nhìn bút tích tiền nhân để lại, tìm hiểu các phương pháp cổ kim, ngộ thiên địa”, chợt có chút ngộ ra, Triệu Huy liền khom người thật thấp với Đường Kiếp:
- Xin đa tạ sư đệ đã chỉ điểm, Đăng Phong chúng ta có gắng hết sức mà nghe thiên mệnh. Đấu thì đấu mà thả thì thả. Dũng khí của sư đệ như hổ, không tiếc đánh cược một lần, thả là hiển nhiên, bất kể thành bại hay tiến thoái như thế nào thì thiên hạ cũng không thể ngăn trở con đường thăng tiến của sư đệ!

Nói xong đã khom người với Đường Kiếp.

Lúc cần đấu thì phải đấu, tiên lộ chỉ có thể tranh giành; khi cần thả thì phải thả, thuận theo thiên ý.

Đây là tu luyện và xử sự mà Triệu Huy đã lĩnh ngộ được từ Đường Kiếp.

Lúc này khom người xuống, nhưng trên người Triệu Huy lại thả ra quang hoa, càng ngày càng treo cao, hào quang vạn trượng.

Chúng đệ tử Nông Đường nhìn thấy đều lên tiếng:
- Chúc mừng Triệu sư huynh đã có điều lĩnh ngộ, tu thành Chiếu Nhật Thiên Tâm Công!

Lúc này Triệu Huy đã bật cười ha hả.

Hắn tu luyện Chiếu Nhật Thiên tâm Công đã nhiều năm những vẫn kẹt lại tại rào cản cuối cùng mà không thể tiến thêm, không nghĩ tới lĩnh ngộ hôm nay lại khiến hắn bỏ xuống nghi ngờ trong lòng, thành tựu thần công, từ đó thực lực tăng tiến, tu vi phát triển, tất nhiên là vô cùng vui vẻ.