Xoát!

Tia máu vung ra theo sự xuất hiện của ánh đao, thân thể Đường Kiếp mãnh liệt nghiêng về phóa trước, cả người đã lăn trên bình đài, chỉ có một bắp chân trái là lẳng lặng nằm yên ở trên thềm đá dưới bình đài.

Mất đi một chân, cộng thêm thân thể đã kiệt sức khiến Đường Kiếp ngay cả đứng lên cũng không nổi, chỉ có thể nằm trên mặt đất cười ha hả.

Lên được rồi!

Cuối cùng mình đã lên được rồi!

Nhìn lên không trung, Đường Kiếp không ngừng cười to, tiếng cười càng lúc càng lớn, dần dần quanh quẩn phía chân trời khiến toàn bộ Thủy Nguyệt Động Thiên đều tràn ngập âm thanh của hắn.

Một đám đệ tử Nông Đường trợn mắt há hốc mồm nhìn Đường Kiếp, Triệu Huy và vài người khác lại lên tiếng nỉ non:
- Đồ điên, đúng là đồ điên!

Vì đi lên bình đài mà không tiếc chém đứt chân của mình, loại chuyện thế này cũng là lần đầu tiên phát sinh ở Tẩy Nguyệt phái gần hai ngàn năm nay.

Đường Kiếp chỉ cười trong chốc lát, xong lại ngồi dậy.

Hắn dùng tay chống đât leo đến cạnh chân bị gãy nhặt lên —— sau khi bị chặt gãy, cái chân kia liền giống như cục đá trên mặt đất, như cỏ dại trong đồng ruộng, sẽ không chịu ảnh hưởng của đại trận. Theo phương diện này mà nói, nếu không suy xét về vấn đề sinh mạng, cắt mình thành từng khối sau đó ném lên trên đỉnh núi để tổ hợp lại lại là một biện pháp rất tốt để lên núi.

Nhặt lại cái chân bị gãy, Đường Kiếp đặt nó vào chỗ miệng vết thương, với cảnh giới bây giờ của hắn, chỉ cần có thể tìm cái chân bị gãy về lại có thể dễ dàng nối lại chi đã bị gãy.

Tuy nhiên điều kiện đầu tiên là hắn phải có đầy đủ sức lực sinh mạnh, hiện tại thân thể của hắn đã khốn cùng tới cực hạn rồi, ngay cả ngồi xuống lấy cái chân bị gãy của mình về cũng là một chuyện kỳ tích rồi, nếu như trông cậy vào thân thể như vậy để nối chi lại hoàn toàn là không thể nào.

Cũng may là Đường Kiếp có biện pháp.

Hắn quay đầu hô to về phía đám người Triệu Huy:
- Giúp ta một việc được không?

- Cái… cái gì?
Một đệ tử Nông Đường hỏi.

- Giúp ta lấy ít ván gỗ..

Cái này thì đơn giản, tuy rằng không thuộc về phần thưởng xứng đáng được có, nhưng bản thân nó cũng không đáng tiền, dù có lấy cũng không tính là vi phạm qui định.

Rất nhanh liền còn người nhặt một đống ván gỗ đến cho hắn.

Đệ tử Nông Đường không thể bước lên trên thềm đã, tất cả mọi vật chỉ có thể ném cho Đường Kiếp, cho nên chuyện kế tiếp cũng chỉ có thể do Đường Kiếp tự mình làm.

Đường Kiếp cắn răng chịu đựng, dựa vào hai tay run rẩy cầm tấm ván gỗ và dây thừng cố định lại chân bị gãy, đến lúc này mới thở phào một hơi.

Hắn quay đầu lại nhìn những đệ tử Nông Đường đó nói:
- Đa tạ.

Những người kia vội vàng tỏ vẻ đừng ngại.

Đường Kiếp cười nói:
- Vậy phần thưởng của ta có thể đưa cho ta không?

Đám đệ tử Nông Đường lúc này mới tỉnh ngộ:
- Ồ ồ, được, ngươi muốn cái gì? Ta sẽ đi lấy cho ngươi!

- Tuyết Chi!
Đường Kiếp nói.

Tuyết Chi và Sâm Tinh giống nhau, đều là những vật dùng để kéo dài mệnh và đại bổ, thích hợp nhất để sử dụng trong trạng thái luyện thức.

Hiển nhiên Đường Kiếp chính là muốn thừa dịp này để bồi bổ thân thể khốn cùng của mình, đồng thời cũng dùng để tấn công Khai Thức.

Về phần cái chân kia, hắn dường như cũng không lo lắng nhiều lắm.

Đệ tử Nông Đường kia đã lĩnh mệnh vội vàng đi, cũng may là trước đó bọn hắn đã đoán được Đường Kiếp có thể sẽ cần Tuyết Chi, bởi vậy đã sớm tìm cho hắn một gốc cây Tuyết Chi tốt nhất, lúc này chỉ cần cầm đến giao cho Đường Kiếp mà thôi.

Sâm Tinh một ngàn tám trăm năm, Tuyết Chi một ngàn tám trăm năm, Ích Tử một ngàn tám trăm năm, tuy rằng số lượng không nhiều lắm nhưng chất lượng lại cao đến kinh người. Chỉ cần ba gốc linh thảo này đã hơn xa so với vô số linh dược bên ngoài kia, huống chi Đường Kiếp còn mang theo một ít dược vật đến đây, trong đó bao gồm một viên Ngọc Hoàn Châu đến từ Cửu Tuyệt Tru Tiên Trận —— khoảng chừng mười năm này, đại đa số vật liệu đều bị hắn sử dụng, một ít lại bán cho Thất Tuyệt Môn và Tẩy Nguyệt phái. Lần đầu tiên sử dụng Ngọc Hoàn Châu này là cho phân thân, chỉ là vì hiện tại phân thân đang cần. Giá trị của cái này vô cùng phi phàm, khó trách đến cả Huyền Nguyệt chân nhân nhìn thấy cũng phải khiếp sợ.

Tuy nhiên vật ấy chỉ dùng để bổ dưỡng chứ không thể kéo dài mệnh, thậm chí ngược lại còn có thể hỏa thiêu thân thể.. Bởi vì niên hạn của Sâm Tinh không đủ, dược lực còn thua xa Ngọc Hoàn Châu khiến Đường Kiếp nhất định phải lấy thêm Tuyết Chi nữa.

Dù sao thì bản chất của Ngọc Hoàn Châu cũng không phải là độc dược, chỉ là có một chút tác dụng phụ nho nhỏ, tuy có dược lực vạn năm nhưng chỉ cần hai cây linh dược một ngàn tám trăm năm cũng đủ để đối phó.

Tham gia chiến đấu ở Thủy Nguyệt Động Thiên vốn là ở trạng thái bình thường, chỉ với khả năng như vậy cũng không thể nào trèo lên đỉnh núi được, cũng vì vậy nên Tẩy Nguyệt phái không hề ngăn cản mọi người mang theo dược vật, chẳng qua là thăng tiến gian nan, càng đi về phía sau càng không phải là dựa vào dược vật liền có thể giải quyết được.

Những vật khác dựa vào dược vật chưa chắc có thể giải quyết, nhưng luyện thức chắc chắn không ở trong đó.

Thân thể khốn cùng cần dinh dưỡng, chỉ cần là đồ tốt thì chính là càng nhiều càng tốt.

Thời khắc này Đường Kiếp đã lấy ra hết toàn bộ những thứ mình mang theo, từng ngụm từng ngụm bỏ vào trong miệng.

Dược lực hóa thành giọt linh lưu nhỏ ngấm vào trong thể xác và tinh thân của Đường Kiếp, từng chút nhồi vào thân thể khô cạn của hắn, mang dược lực ngấm vào trong mỗi một nơi, mỗi một tế bào trong thân thể của hắn, khiến Đường Kiếp thoải mái đến mức gần như phải cất tiếng rên rỉ.

Tuy nhiên Đường Kiếp biết rằng đây không phải là thời khắc để hưởng thụ.

Thừa dịp này tấn công vào Khai Thức là thượng sách.

Ngay sau đó hắn bế khí ngưng thần, bắt đầu cô đọng ý thức bản thân thanh quá trình thức hải.

Trong lúc luyện thức, ý thức vốn là cô đọng tràn ngập khắp mọi nơi trong thân thể, chỉ có điều tán mà không tụ lại, không thể luyện thành thức hải.

Vào lúc Đường Kiếp đang chăm chú hết sức, ý thức liền bắt đầu rút ra khỏi mọi nơi trong thân thể của hắn.

Đây là một loại cảm giác thật kỳ diệu.

Ý thức của ngươi biến mất là một loại cảm giác mơ hồ. Cũng giống như trên tay bị thương, ngươi có thể cảm giác được vị trí này đau đớn nhưng ngươi rất khó có thể miêu tả cụ thể và đặc thù của nó.

Nhưng khi ý thức cô đọng lại, tất cả liền trở nên không giống nhau.

Cái này giống như có một đôi mắt vô hình, dùng linh khí làm vật trung gian, chạy khắp mọi nơi trong cơ thể, có thể nhìn thấu rõ ràng tất cả các vị trí trên thân thể.

Cái này có chút tương tụ với nội thị, tuy nhiên nội thị là pháp thuật, chỉ có tác dụng nhất thời, nhưng ý thức cô đọng lại biến hóa từ bản chất, một khi đạt tới bước này thì ý thức sẽ hình thành linh thức!

Lúc này ngươi có thể nói là ý thức do hư nhập thức, cũng có thể nói nó là giác quan thứ bảy ngoài nhãn tai mũi lưỡi thân ý.

Bất kể là giải thích thế nào thì cũng cùng một ý, chính là ý niệm trở thành tồn tại thực chất có thể cảm thụ bên ngoài, cũng có thể cảm giác ngoại giới.

Cái này chính là linh thức!

Theo sự di chuyển của ý thức toàn thân Đường Kiếp, ngưng tụ về phía thức hải, thân thể vốn đang mỏi mệt cũng hoàn toàn mất đi chống đỡ.

Đường Kiếp trực tiếp ngã xuống.

May mà dược lực đã bắt đầu phát huy tác dụng, Đường Kiếp tiếp nhận ý thực tiếp tục chống đỡ.

Đường Kiếp nằm ở trên bình đài, dường như giống như người chết cứng.

Lúc này hắn hoàn toàn không thể cử động, chỉ có thể chỉ huy duy nhất một thứ chính là ý thức của hắn.

Ý niệm trong thân thể dần rút đi, rời khỏi khắp mọi nơi trong thân thể, cuối cùng cũng hội tụ thành một đoàn, hình thành một mảnh trắng xóa giống như sương trắng.

Cái này chính là thức hải.

Ngưng thức thành hải!

Quá trình Khai Thức chính là quá trình ngưng luyện ý thức, hội tụ thành hải.

Đường Kiếp đã sớm tiến vào trạng thái luyện thức liền dễ dàng nhảy qua bước đầu tiên, trực tiếp tiến vào bước thứ hai.

Ngưng tụ thức hải vốn là một quá trình cực kỳ phiền toái, nhưng sau khi Đường Kiếp đã trải qua hết thảy, cái này lại trở nên đơn giản và thoải mái.

Chỉ thấy một đám lại một đám mây mù dâng lên, đó là ý thức của hắn dựa vào linh khí mà hóa thành linh thức, ngưng tụ thành thức hải.

Nói chung thức hải có cảnh tượng mây sương bốc hơi, vả lại ngưng mà không tán cũng coi như đã thành công.

Mà Đường Kiếp đã đi tới một bước này, nói một cách khác là hắn hiện tại đã thành công.

Theo sự tạo ra của thức hải, linh thức cũng chính thức có thể vận dụng, có thể thật sự phát huy tác dụng, liền giống như mắt cảm thụ ánh sáng, mũi cảm thụ mùi, tác dụng của nó chính là cảm thụ linh khí.

Người tiến đến Khai Thức cảm thụ linh khí giống như phàm nhân cảm thụ không khí, tuy biết nó tồn tại nhưng muốn nắm chắc để dùng lại rất khó khăn.

Mở ra nhận thức giống như đã có được kính hiển vi, có thể quan sát và cảm thụ càng thêm gần hơn.

Vì thế Đường Kiếp cảm nhận được một loại cảm nhận khác thường trước nay chưa từng có, cảm giác mình dường như đã đưa thân vào biến rộng, khắp nơi bên cạnh hắn đều là linh khí hải dương.

Linh khí bên trong hải đượng xen lẫn với vô số vật, đó là những thành phần vô dụng đối với hắn.

Từ trước đến giớ hắn vẫn không cảm giác được.

Hiện tại hắn lại có thể cảm thụ, thậm chí còn có thể chủ động lựa chọn, lảng tránh.

Nói cách khác, hiện tại hắn hấp thu linh khí càng lúc càng thuần túy rồi!

Không chỉ như thế, sau khi tu luyện, thông qua linh thức Đường Kiếp lại càng nhạy bén nhận thấy được hết thảy mọi biến hóa, do đó có thể ít đi đường vòng, nhanh chóng tăng tu vi của mình lên.

Đây đúng là ý nghĩa trọng yếu của tầng thứ nhất trong Khai Thức, có lợi đối với tu luyện.

Đây cũng là một khâu rất trọng yếu trong con đường thanh công sau này.

Trước khi tu giả tiến vào Khai Thức chỉ giống như người mù đi đường, chỉ có thể cảm nhận con đường đi có tồn tại nhưng không nhìn thấy con đường, sau khi bước vào Khai Thức, cuối cùng thì người mu này mới mở mắt ra được.

Tuy nhiên Đường Kiếp không có ý định dừng lại, thức hải vẫn sôi trào như trước, ngưng luyện, sinh hoa, mang theo khí tượng không giống bình thường.

Vì thế mọi người liền thấy trên người của Đường Kiếp lại toát ra bạch khí nhè nhẹ.

Linh thức phóng ra ngoài!

Đây là Khai Thức đã đạt tới trình độ biểu hiện nhất định!