Sáng sớm khi đám người Triệu Huy đi vào trong Thủy Nguyệt Động Thiên, rất kinh ngạc khi phát hiện ra Đường Kiếp đã ngồi ở trên đài cao 150m.

Trên người hắn vẫn còn một ít mồ hôi, hiển nhiên là hắn cũng vừa mới lên đến không bao lâu.

- Đường huynh ngươi….
Triệu Huy chỉ chỉ Đường Kiếp nói.

Đường Kiếp thản nhiên trả lời:
- Đang ở trong động vô cùng vui mừng, trằn trọc khó ngủ vào ban đêm cho nên đem dũng khí truy tàn tặc nâng sức lực dư thừa lên đỉnh cao.

Hắn nói là mình vô cùng vui, nhưng trên mặt lại biểu hiện vẻ nghiêm túc, không hề có một chút vui mừng.

Triệu Huy thấy hắn như thế biết trong lòng của hắn hơn phân nửa là có ý tưởng khác, cũng không nói thêm, chỉ có thể chắp tay nói:
- Tiền bối trong phái bố trí Đăng Phong lần này dùng khảo nghiệm cực hạn và thăng tiến làm chủ, cần kết hợp lao động và nghỉ ngơi tốt, nếu không sau này sẽ gặp khó khăn. Nếu sư đệ có dư thời gian có lẽ vẫn không nên nóng lòng nhất thời thì tốt hơn.

- Đa tạ sư huynh dạy bảo, Đường Kiếp cảm tạ.

Sau khi khách khí một phen, Đường Kiếp và nhóm sư đệ của Nông gia liền đi xử lý Linh Điền.

Ánh sáng bạc khẽ chiếu xuống, từng mảnh ruộng bậc thang tạo thành một cảnh tượng điền viên vô cùng tốt đẹp.

Bắt đầu từ hôm nay, Đường Kiếp liền bắt đầu quá trình vất vả phân cao thấp với ngọn núi lớn này.

Không ngừng bay lên cao thì lực cản cũng càng lúc càng lớn.

Khoảng cách từ 150m đến 200m, Đường Kiếp cảm thấy phải cố hết sức, gần như mỗi một bước đều phải dùng hết khí lực toàn thân, sau đó phải nghỉ ngơi một chút mới có thể tiếp tục.

Lúc hắn dừng lại nghỉ ngơi, tất cả sức lực đau quặn bụng dưới đều bị mặt đất ngăn cản, nhưng hai chân chỉ cần cử động nhẹ nhàng liền cảm thấy trên chân dường như bị trói lên vật nặng vạn tấn.

Cũng bởi vì nguyên nhân bước đi trên núi vô cùng gian nan, nên cảm giác đi trên thềm đá giống như chân đã bị phế, chỉ có tiến vào đài cao mới có thể thoát khỏi sức lực kinh khủng này.

Độ cao 50m, hơn ba trăm bậc thang, Đường Kiếp cứ như vậy mà cứng rắn đi một ngày một đêm mới đến được.

Lúc Triệu Huy cách một ngày sau trở lại, khi thấy Đường Kiếp đứng ở trên đài cao 200m liền cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Chỉ trong thời gian hai ngày đã đi tới một bước này, mặc dù có là tinh anh trong hàng đệ tử thì cũng không thể đuổi kịp Đường Kiếp.

Tuy nhiên Triệu Huy vẫn khuyên nhủ hắn:
- Đường sư đệ, có thể tới bước này cũng có thể thấy được ý chí của sư đệ cứng cỏi, bản tính kiên cường. Tuy nhiên lên một chuyện, cũng không phải là dựa vào ý chí mà đi mà cần lợi dụng mọi ích lợi của hoàn cảnh. Đường sư đệ ngàn vạn lần đừng chỉ lo việc đi lên là chính mà quên mất mục đích tiến vào Thủy Nguyệt Động Thiên.

Đường Kiếp cũng chỉ có thể cười mà gật đầu.

Lúc này Triệu Huy mới nói:
- Ngươi đã đi đến 200m, ta sẽ đi lấy Hương Tích Thảo cho ngươi.

Không nghĩ tới Đường Kiếp thế mà lại lắc đầu:
- Không, sư huynh, ta không cần Hương Tích Thảo, ta muốn Sâm Tinh.

- Cái gì?
Triệu Huy ngây người:
- Sâm tinh này là vật dùng để kéo dài tính mạng, ngươi muốn nó làm cái gì… chẳng lẽ ngươi…

Triệu Huy đột nhiên biến sắc.

Hắn đột nhiên nghĩ tới một chuyện, tuy rằng sức lực trên đỉnh Tủy Nguyệt chỉ yếu chỉ tác dụng vào bắp chân, nhưng nếu không ngừng trèo lên thì sức lực này cuối cùng cũng sẽ lan tràn đến toàn thân của đối phương, tạo thành xu thế toàn thân bị ngã. Đến lúc đó gánh nặng đáng kể vẫn hình thành như cũ, và cũng sẽ khiến cho việc khôi phục thể lực của kẻ leo núi trở nên vô cùng khó khăn.

Phương pháp duy nhất dùng để đối kháng với loại sức mạnh này chính là nâng cao chính mình.

Nhưng nếu như không thăng tiến, trong quá trình trèo lên ở đây, gánh nặng này chỉ cần lớn mạnh tới một trình độ nào đó có thể sẽ tạo thành nguy hiểm đối với sinh mạng.

Lúc này Đường Kiếp lại bỏ qua Hương Tích Thảo mà yêu cầu Sâm Tinh kéo dài tính mạng, với mục đích gì thì không nói cũng biết.

Hắn đây là muốn liền mạng mạnh mẽ xông lên!

Triệu Huy không thể tin được nhìn Đường Kiếp, lẩm bẩm nói:
- Cái này chỉ cần đi lên mà thôi, không cần phải liều mạng như thế chứ?

- Đại khuyết chi nhật chính là lúc đại bổ, Triệu Huy có nghe nói về luyện thức chưa?
Đường Kiếp thản nhiên trả lời.

Vừa nghe vậy Triệu Huy liền hiểu ra:
- Hóa ra Đường sư đệ là muốn tiến vào trạng thái luyện thức?

Cái gọi là luyện thức chính là lúc ban đầu khí Đường Kiếp rừng Học Tử chém giết mà tiến vào trạng thái đó, sau khi được Lý Dư cứu liền đại bổ bản thân, thực lực tăng cao.

Mà trạng thái luyện thức này kỳ thật chính là một loại biểu hiện của ý niệm linh thức, chẳng qua là khi đó thức hải chưa mở, hết thảy đều hồ đồ, cho dù có xảy ra chuyện gì cũng không biết làm sao mà phát sinh ra.

Nhưng lại có thể khẳng định loại trạng thái này có ích lợi rất lớn đối với phát triển thức hải, nếu có thể tiến vào trạng thái luyện thức lúc ở Khai Thức thì tuyệt đối sẽ tạo nên ích lợi rất lớn.

Kỳ thật loại phương pháp này cũng không phải là do Đường Kiếp sáng chế đầu tiên, có lẽ rất lâu trước kia đã có người phát minh ra phương pháp này, chỉ có điều phương pháp này tương đối hung hiểm. Dù sao trạng thái luyện thức là khi thân thể vô cùng thiếu thốn, chỉ cần một chút không tốt sẽ gây ra chết người.

Vì để đánh sâu vào Khai Thức mà lượn một chuyến qua sinh tử quan thực quá không đáng giá, bởi vậy cũng có rất ít người sử dụng.

Nhưng đối với một người có hy vọng nặng như sinh tử giống Đường Kiếp thì hắn lại tình nguyện làm thế.

Thời khắc này khi hiểu rõ suy nghĩ của Đường Kiếp, Triệu Huy cũng mang giọng điệu khô khốc nói:
- Đường sư đệ, hãy suy nghĩ cho kỹ rồi hãy làm, đây là lấy sinh mạng làm tiền đặt cược đấy. Hơn nữa trạng thái luyện thức cũng không phải là dễ dàng tiến vào, mặc dù ở trong trạng thái sinh tử tồn vong cũng không chắc có thể đi vào luyện thức.

Đường Kiếp thản nhiên trả lời:
- Ta đã tiến vào hai lần rồi.

Một câu này đã hoàn toàn chặn hết mọi lời nói của Triệu Huy.

Đường Kiếp không hề lừa hắn, thật sự hắn đã tiến vào hai lần rồi.

Lần đầu tiên là ở rừng Học Tử, lần thứ hai là trong một lần khổ chiến ở trong thập niên du lịch.

Cũng bởi vì thế nên Đường Kiếp đã sớm quen thuộc với luyện thức.

Kỳ thật bí quyết thật sự của luyện thức không ở lúc sinh tử mà là áp bức, thiếu hụt khiến tự thân hoàn toàn tiến vào. Rất khó có thể hoàn toàn vượt qua áp bức cực hạn, rất nhiều người cho dù có chiến đấu đến chết cũng không làm được điểm ấy, phải là người có ý chí kiên cường quán triệt ý niệm khắp toàn thân mới có thể làm được, đây chính là luyện thức, cũng là cô đọng ý thức.

Nghe nói từ rất xa xưa tu giả từng xem luyện thức là khúc nhạc dạo của Khai Thức, kiên định cho rằng chỉ bước qua luyện thức mới có thể là Khai Thức. Tuy nhiên bởi vì luyện thức cũng không phải là con đường cần phải bước qua khi tiến vào Khai Thức, theo sự biến thiên của năm tháng mà thói quen này dần dần biến mất trong dòng chảy dài của lịch sử, hiện giờ có rất ít người làm việc đặt cược tính mạng ngu ngốc thế này, cho dù linh thức có được khi làm việc này thuần túy hơn ngưng luyện.

Sức ép trên đỉnh Thủy Nguyệt này cũng đủ, cộng thêm ý chí của Đường Kiếp cũng kiên cường nên tiến vào trạng thái luyện thức thật đúng là không phải việc khó.

Đây chính là nguyên nhân vì sao hắn lựa chọn Sâm Tinh, cũng chỉ có thứ này mới có thể khiến thân thể của hắn trở nên hùng mạnh nhất dưới tình huống khốn cùng. Về phần Táng Phong Xà… đến lúc đó rồi nói sau.

Triệu Huy rất nhanh đã đưa tới cho hắn một Sâm Tinh ngàn năm cực lớn lại tốt, Đường Kiếp cầm lấy Sâm Tinh liền tiếp tục đi về phía trước.

50m kế tiếp, khó khăn lại càng được nâng cao.

Trên chân của Đường Kiếp giống như cột một ngọn núi, khiến hắn đi nửa bước cũng cảm thấy khó khăn. Không chỉ như thế, bởi vì không có nguyên nhân lâm trận nâng cao nên hiện tại Đường Kiếp đã cảm thấy áp lực này lan tràn, đã từ trên đùi khuếch tán đến toàn thân.

Sức lực khuếch tán này cũng không biến mất khi hắn dừng lại mà vẫn tồn tại, khiến hiệu quả khi hắn nghỉ ngơi cũng giảm đi rất nhiều, dường như giống như phản ứng hóa học, ngay cả hô hấp cũng bắt đầu trở nên khó khăn.

Thế nhưng Đường Kiếp vẫn chưa dừng lại, hắn biết rằng chỉ dựa vào áp lực như vậy cũng không ép khô hắn được.

Mục tiêu của hắn là 300m!

Tới chỗ 300m lại đạt được một gốc linh thảo, sau đó dựa vào sức lực của ba gốc linh thực và linh dược mình dự trữ được mà chính thức tấn công Khai Thức!

Nhìn về mảnh không trên đỉnh đầu kia, Đường Kiếp cắn chặt răng tiếp tục đi tới.

Lúc này hắn đã đi hai ngày hai đêm.

Nếu tính theo tỷ lệ, cho tới bây giờ cứ mỗi 50m tiếp theo sẽ hao phí thời gian gấp bội.

Nếu dùng cái này mà suy diễn ra tiếp, như vậy đoạn đường 250 đến 300m sẽ mất đến bốn ngày, tiếp theo đó là tám ngày, mười sáu ngày, ba mươi hai ngày, sáu mươi bốn ngày.

Nếu như không suy nghĩ nâng cao và biến hóa, vậy thì đi tới đài 500m sẽ mất khoảng 127 ngày.

Tuy nhiên sự thật lại không phải toán học, nó không giống như thế.

Sau khi trở ngại đạt tới trình độ nhất định sẽ biến thành rãnh trời không có cách nào vượt qua.

Nếu một bước mà dùng mấy canh giờ cũng không bước ra được thì thời gian mấy năm kia cũng vô dụng.

Cũng bởi vì nguyên nhân này, nếu như không thăng tiến thì từ 250m đến 300m đã là một rãnh trời đối với đại số người.

Đây cũng là lý do vì sao lại nói không có tiến bộ thì tuyệt đối không có khả năng đi tới đỉnh núi—— lộ trình chưa tới một phần ba liền thành cực hạn, dựa vào nghị lực là hoàn toàn không thể đi hết lộ trình còn lại.

Đứng ở trước đài cao 300m, Đường Kiếp hít một hơi dài, ánh mắt tràn ngập kiên định.

Triệu Huy có chút lo lắng nhìn hắn nói:
- Đường sư đệ, ngươi quyết định chứ?

- Vâng, ta quyết định!

Hắn nói xong liền bước về phía trước.

Một bước bước ra giống như ngã thiên quân.

Đường Kiếp chỉ cảm thấy lực hút xuống phía dưới vô cùng khủng bố, giống như có vô số cánh tay lôi kéo thân thể của hắn không cho hắn đi.

Sức lực này có ở khắp mọi nơi, hai chân đã sớm vượt qua cực hạn, ảnh hưởng đến mỗi một nơi khắp người hắn, ngay cả lục phủ ngũ tạng của hắn cũng đã bị sức lực này lôi kéo, giống như có lực hút điên cuồng hút lấy mông của hắn, Đường Kiếp thậm chí có cảm giác nội tạng đang từ chỗ này rơi xuống.

Trái tim bắt đầu trở nên cuồng loạn, không ngừng gia tốc, dùng tình thế trước này chưa từng có mà dần dần phát ra tiếng vang rầm rầm; máu trong người điên cuồng chảy xuôi, giống như trường giang đại hà phát ra âm thanh nổ vang; đầu lại phát ra tiếng vang vọng ong ong, dường như có một ngàn mặt trống đang điên cuồng đánh bên tai hắn.

Cả người Đường Kiếp lung láy sắp đổ.

Mà chết người chính là cảm giác không ổn này cũng không ngừng lại theo sự dừng lại của hắn.

Theo bước chân lên thềm đá của hắn, ánh hưởng toàn thân sẽ luôn tồn tại, cũng vẫn ảnh hưởng tới hắn làm hắn suy yếu, thẳng đến khi hắn đi lên đài cao 300m mới thôi.

Cũng bởi vì nguyên nhân này nên Đường Kiếp không thể dừng lại.

Hắn hít sâu một hơi rồi lại cất bước.

Nhưng mỗi một bước đi lên thêm đá đều vô cùng gian nan.

Giống như có người gắt gao đè chặt mu bàn chân của hắn, cho dù Đường Kiếp có dùng sức thế nào thì chân của hắn cũng không thể nhấc lên.