Nhìn lên đỉnh núi lẻ loi trơ trụi, vùng quê trống trải khiến Đường Kiếp cũng thở dài không thôi.

Hắn cũng không tiếp tục đi lên mà ngồi xuống ngay tại chỗ, tĩnh tọa hơi thở, điều dưỡng thể xác và tinh thần.

Ban ngày chính là thời khắc trèo lên ngọn núi.

Buổi tối chính là lúc để tu luyện.

Thủy Nguyệt đỉnh càng đi về phía sau lại càng khó đi, nếu như chỉ thuần túy dựa vào cố gắng của bản thân thì có mất một trăm năm cũng không lên được đỉnh núi.

Thật sự có thể giúp mọi người đi lên núi, ngoại trừ ý chí hùng mạnh và khí lực kiên cố ra, kỳ thật trọng yếu nhất vẫn là không ngừng nâng cao chính mình trong quá trình trèo lên này.

Căn cứ vào trận pháp được thiết lập trong Thủy Nguyệt Động Thiên, mỗi người sau khi tiến vào đều căn cứ thực lực thật sự để điều chính sức lực tương đối, khiến cho Tử Phủ cũng tốt mà Thoát Phàm cũng tốt, khó khăn cơ bản lúc ban đầu đều giống nhau. Thực lực càng mạnh sẽ gặp được sức lực càng lớn, bất đồng duy nhất chính là an bài ý chí và thể lực.

Nhưng cho dù có an bài thế nào cũng có thể khẳng định được pháp trận tạo thành trở ngại vô cùng lớn đối với mọi người, lớn đến mức khó ai có thể lên tới 500m.

Đây chính là đài cao 500m anh hùng.

Đột phá chính là phương pháp cực hạn duy nhất, chính là tăng thực lực của bản thân lên cao.

Bởi vì sức lực do pháp trận định ra, trước khi đi vào người sẽ không xuất hiện biến hóa nào.

Vào lúc này nâng cao bản thân liền trở thành mấu chốt lớn nhất để trèo lên trên đỉnh.

Đây cũng là mục đích lớn nhất khi thiết kế ra Thủy Nguyệt Động Thiên.

Trở ngại bản thân là vô pháp vượt qua, muốn khiêu chiến cực hạn thì trước hết phải vượt qua chính mình.

Cũng bởi vì nguyên nhân này, cứ hơn trăm mét lựa chọn dược vật đối với người khiêu chiến mà nói cũng là rất quan trọng, bởi vì đó là đều duy nhất bọn họ có thể dựa vào để nâng cao tự thân.

Sở dĩ Đường Kiếp phải ở Khai Thức đi tới trong Thủy Nguyệt Động Thiên cũng là vì mục đích này.

Nếu có thể hoàn thành Khai Thức ở Thủy Nguyệt Động Thiên, không chỉ có ưu đãi vô cùng lớn đối với hắn, cũng mang tới trợ giúp cực lớn đối với việc trèo lên đỉnh Thủy Nguyệt của hắn.

Thời khắc này ngồi vào chỗ của mình, tâm thần của Đường Kiếp khẽ ngưng tụ, chính thức bắt đầu nếm thử cảm giác lần đầu tiên tấn công Khai Thức.

Cái gọi là Khai Thức kỳ thật chính là mở thức hải.

Người mở thức hải có không gian tư duy.

Mỗi người đều có không gian tư duy, nhưng nó cũng không tồn tại cụ thể.

Xác thực mà nói, bất kỳ ai trước khi tiến vào Khai Thức đều có tư duy, bởi vậy cũng có thể nói mình có thức hải, nhưng loại tồn tại này chỉ dừng lại cho biết mặt, gọi là có tư duy nhưng không phải là vật chất tồn tại khách quan.

Chỉ có khi tiến vào kỳ Khai Thức, sau khi chính thức mở thức hải ra thì thức hải mới thật sự là thức hải, là tồn tại có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Thoát Phàm bậc ba, bách luyện, cửu chuyển, Khai Thức, phân biệt đại biểu chính là cho thể xác và tinh thần, tức là thân Thoát Phàm, nội phủ thông linh, ý niệm ngưng thật.

Từ đây cũng có thể thấy được đây là một quá trình đi từ ngoài vào trong, đồng thời cũng là một quá trình từ thực nhập hư, sau đó lại từ hư chuyển về thực.

Ở trong chuyện này thân Thoát Phàm là dễ dàng nhất, bách luyện thoáng qua một cái liền trực tiếp từ phàm thể hóa thành linh thể.

Nội phủ thông linh thứ hai, lúc này gọi nó là thông linh mà không phải là linh phủ nữa, nói cách khác chính là Cửu Chuyển Kỳ cũng không thể khiến lục phủ ngũ tạng của con người trở nên cùng cấp bậc với linh thể mà chỉ có chút thông linh mà thôi. Đây cũng chính là lý do vì sao tu giả Cửu Chuyển Kỳ khi nội phủ bị thương có thể hợp lại, nhưng lúc hoàn toàn biến mất lại không thể tái sinh. Bởi vì chúng nó còn không thật sự tu thành linh phủ.

Đến khi tới Khai Thức lại càng không giống với lúc trước.

Có thể mở thức hải đã xem là thành công, ngay cả thông linh cũng không tình là gì cả, kia chính là chuyện thuộc loại Thiên Tâm Tử Phủ phải làm.

Dù vậy, Khai Thức cũng khó khăn hơn Cửu Chuyển mấy lần, thân mình chính là một trạm kiểm soát nhỏ, thậm chí còn có chút thất bại phiêu lưu.

Loại thất bại phiêu lưu này cũng không phải là nói tấn công không thành công bị thất bại, mà là sau khi thất bại lại cắn trả bản thân, ý nghĩa hai cái này hoàn toàn thất bại. Tuy rằng tấn công Khai Thức thất bại không có tỷ lệ tử vong cao, nhưng thất bại một lần thì linh hồn liền bị thương một lần, cái giá phải trả không hề nhỏ.

Nếu như linh hồn bị thương quá mức nghiêm trọng thì từ nay về sau tiềm lực sẽ bị hao hết, con đường phía trước bị cắt đứt.

Cho nên nói tiên lộ vô cùng gian nan cũng không phải là nói giỡn. Ai cũng biết con đường không thể càng chạy càng hẹp, nhưng ai cũng không thể nào khống chế được con đường của chính mình. Giống như hiện tại Đường Kiếp cũng không dám nói mình nhất định sẽ thành công tấn công Khai Thức.

Mà chỉ cần hắn thất bại, con đường đi tương lai cũng sẽ bị chia nhỏ ra.

Thời khắc này Đường Kiếp ngồi ngay ngắn trên đất, hai tay đặt trên đầu gối, ý niệm đã chìm vào thiên quan trong đầu.

Cái gọi là thiên quan chính là chỗ mở thức hải.

Nơi này giống như một mảnh hư không hắc ám, mờ mịt vô tung, cái gì cũng không nhìn thấy.

Đối với người bình thường tấn công Khai Thức mà nói, chuyện cần làm kỳ thật rất đơn giản, chính là ngưng tụ ý niệm của mình trong đó, thông qua ý niệm nắm trong tay linh khí mở ra một mảnh không gian có thể cất chứa ý thức bản thân, là vì thức hải. Sau khi hoàn thành một bước này, ý niệm không còn gọi là ý niệm nữa mà là dựa vào linh khí hóa thành vật hữu hình, đó chính là linh thức.

Ở trong quá trình này, tu giả nhất định phải thật cẩn thận, bởi vì thức hải mở là trực tiếp thông qua linh hồn để hoàn thành, chỉ không cẩn thận một chút sẽ bị cắn trả lại ngay.

Cho dù sau khi quen thuộc tỷ lệ của loại cắn trả này cũng không quá lớn, nhưng hàng năm vẫn có rất nhiều ví dụ thất bại kho tấn công vào Khai Thức xuất hiện, có nhiều người thậm chí còn khiến mình biến thành ngu ngốc.

Cho dù không suy xét tới loại ví dụ cực đoan này, nhưng vừa nghĩ tới việc một lần thất bại sẽ khiến linh hồn bị thương, từ đó làm cho con đường phía trước của mình bị hẹp lại, tiềm lực cũng thu nhỏ liền tạo ra một áp lực rất lớn đối với Đường Kiếp.

Tâm pháp tấn công sớm đã quen thuộc, công tác chuẩn bị cũng ổn thỏa từ lâu, nhưng mà lúc bắt đầu tiến hành Đường Kiếp lại có một loại cảm giác lo được lo mất, khiến cho hắn chậm chạp không hạ quyết tâm được.

Một khi thất bại thì phải làm sao bây giờ?

Một khi thất bại thì phải làm sao bây giờ?

Một khi thất bại thì phải làm sao bây giờ?

Cái thanh âm này không ngừng quanh quẩn ở trong đầu hắn, giống như tâm ma quấy rầy khiến tâm thần của hắn bất an, làm cho hắn không thể chuyên chú.

Tâm pháp ý niệm ngưng hình dừng lại ở một bước mấu chốt cuối cùng, chậm chạp không dám bước ra, mãi một hồi lâu sau Đường Kiếp mới thở dài một tiếng, buông hai tay ra.

Hắn buông tha cho tấn công.

Giờ này khắc này tâm tình của hắn căn bản không thích hợp để tiếp tục tấn công vào Khai Thức, nếu cứ cưỡng ép tấn công, vậy thì tỷ lệ thất bại của hắn không phải hai thành mà là trăm phần trăm.

Lúc này Đường Kiếp mới thật sự hiểu rõ tâm tinh của những Thiên Tâm đỉnh cao khi đối mặt với cảnh giới Tử Phủ.

Trong bọn họ có rất nhiều người sớm đã đạt tới một bước tấn công này, thế nhưng lại thủy chung dừng ở cảnh giới kia, không phải bọn hắn không có năng lực mà chỉ sợ là trong lòng nhiều người vẫn còn có chút sợ hãi.

Mà thời khắc loại sợ hãi này được sinh ra, thất bại liền biến thành một chuyện tất yếu.

Cũng bởi vì nguyên nhân này, những nhân vật cường đại như Phượng Hồng Loan, Yến Trường Phong cũng chỉ có thể ngồi xem mà không dám tấn công vào Tử Phủ, tâm tính như vậy có thể hiểu được.

Mà so sánh thì Minh Tử Không quyết đoán và quyết tâm tấn công Tử Phủ lại càng vô cùng đáng ngưỡng mộ.

Trách không được phần đông anh hùng trong thiên hạ nhưng cũng chỉ có ít ỏi mấy người Tử Phủ, đù sao đại đa số mọi người đều là sợ chết.

Bất quá chính mình đã từng nói vào sinh ra tử vô số lần, không thể nói là hạng người sợ chết được.

Nếu ngay cả chết còn không sợ thì vì sao lại sợ cái loại suy sụp và thất bại nho nhỏ thế này cơ chứ?

Đường Kiếp nhất thời không tìm được đáp án, cứ như vậy mà bắt đầu vắt óc suy nghĩ.

Trải qua một thời gian sau, hắn đột nhiên ngửa đầu cười ha hả:
- Hóa ra là như vậy! Thật ra ta không phải sợ chết mà là sợ không có hi vọng!

Đối với Đường Kiếp mà nói, chết không hề đáng sợ, kể tử khi hắn bắt đầu thề sẽ giết sạch Thiên Thần Cung là hắn đã biết giữa mình và Thiên Thần Cung chỉ có một bên còn sống. Cũng bởi vì nguyên nhân này nên hắn đã nghĩ đủ mọi biên pháp để đối phó với Thiên Thần Cung, thậm chí không tiếc bại lộ chính mình lần nữa.

Nhưng còn sống mà không có hy vọng lại càng làm hắn khổ sở hơn so với giết hắn.

Linh hồn bị thương khiến tiềm lực bị giảm xuống, con đường tương lương trở nên hẹp dần và gây ảnh hưởng, cho nên đối với người bên ngoài chỉ là một điểm tổn thất nhỏ, nhưng đối với hắn mà nói là cắt đứt mọi hy vọng của hắn.

Hơn nữa hiện tại hắn nhất hồn song thân, mệnh có hai cái nhưng hồn vẫn chỉ có một.

Bản thể và phân thân, giống như một trợ thủ đắc lực với hắn, cũng thể phân chia.

Cũng bởi vì thế nên tổn thương hồn còn làm hắn sợ hãi hơn so với tổn thương thân thể.

- Nếu tử vọng có thể làm ta sợ hãi hơn việc hy vọng bị cắt đứt thì sự tình đã dễ dàng hơn rồi.
Sau khi hiểu rõ điểm ấy, trong mắt của Đường Kiếp lộ ra một đường hào quang.

Hắn quay đầu lại nhìn về phía đỉnh núi Thủy Nguyệt, trong mắt đã lộ ra mỉm cười.

Hắn không tu luyện nữa mà là tiếp tục đi lên đỉnh núi.

Hắn đã có một phương án mới.