Triệu Huy cười to:
- Tất nhiên là có yêu vật. Nếu không có yêu vật thì sẽ không thể tạo nên mảnh Linh Điền này.

Lúc này Đường Kiếp mới nhớ tới, linh thực cũng cần bón phân. Nghĩ đến cổ chiến trường lấy Cửu Tuyệt Tru Tiên Trận làm cơ sở, bên trong cũng có không ít sinh linh, chính là vì tuần hoàn tự thành này mà Thủy Nguyệt Động Thiên cũng không ngoại lệ.

Chẳng qua yêu vật vô tri sẽ không ngoan ngoãn nghe lời như vậy, chắc hẳn sẽ chạy tới tác loạn một trận, cần phải để đệ tử Nông Đường ra tay đuổi đi.

Kỳ thật muốn đối phó với những yêu vật này cũng không phải là không có biện pháp, nhưng nếu ở trong động chán đến chết cũng không phải là chuyện tốt. Đệ tự Nông Đường cũng là đệ tử, cũng cần chiến đấu tôi luyện, vì vậy nên lưu chút yêu vật cho đệ tử Nông Đường, thứ nhất có thể tôi luyện, mà thứ hai cũng giúp bọn hắn có việc để làm, thuận tiện kiếm thêm một khoản thu nhập.

Triệu Huy kia nói:
- Ngọn núi này phần lớn có nhiều yêu vật và linh thực xen lẫn, chẳng qua chỉ là nghịch ngợm xíu thôi chứ không có chỗ hại quá lớn, nếu sư đệ nhìn thấy thì kính xin hãy giơ cao đánh khẽ, chớ nên chém tận giết tuyệt. Chỉ có một loại yêu vật sư đệ nếu nhìn thấy, lại chỉ có thể ra tay nhưng không thể giết chết.

- Xin hỏi là yêu vật gì?

Triệu Huy nói cho hắn biết là một loại yêu vật tên Tán Phong Xà.

Loài yêu vật này thích sống theo bầy đàn, nhanh như thiểm điển, rất ham thích linh thực, tốt nhất về mặt chủ động công kích người khác, tính tình tàn nhẫn hiếu sát, thậm chí đệ tử Nông gia cũng bởi vì nguyên nhân đó mà bị tổn thất. Thứ này không phải là do Tẩy Nguyệt phái mang từ bên ngoài vào, mà là một loại yêu vật tự sinh trưởng ở trong hoàn cảnh đặc thù này, chưa từng nhìn thấy ở bên ngoài. Bởi vì nắm giữ linh khí thiên địa để sinh trưởng, bởi vậy giết không thể hết, cho dù là Tử Phủ Đại Năng cũng không thể giết sạch, thời gian dài trôi qua lại lưu cho Nông gia một cái cần để ứng phó, khiến nó trở thành một bài học hàng ngày.

Đệ tử của Thủy Nguyệt Động Thiên nếu muốn trèo lên tới đỉnh núi cũng không tránh được mà phải trải qua môn khảo nghiệm này.

- Thì ra là thế, xin hỏi làm thế nào để đối phó với yêu vật này?
Đường Kiếp hỏi. Đệ tử Nông Đường trường kỳ tách chiến với yêu vật, hẳn là tương đối quen thuộc với Táng Phong Xà.

Triệu Huy trả lời:
- Yêu vật này chủ yếu là có tốc độ nhanh, số lượng lớn, thể tích lại nhỏ. Đều mờ mịt như sương, một khi giết xong liền chui vào trong thân thể ngươi, vào trong người liền cắn nuốt huyết nhục, vô cùng tà dị lợi hại. Nơi này có 200m tinh thảo gọi là Hương Tích Thảo, cất ở trong người sẽ khiến Tán Phong Xà giảm đi hứng thú với huyết nhục của ngươi, mặc dù vẫn không tránh được công kích nhưng sẽ yếu hơn rất nhiều. Cho nên nếu như ngươi đi tới 200m tiếp theo, cái khác không thể lấy nhưng nhất định phải lấy một gốc cây Hương Tích Thảo. Tuy nhiên yêu thú này chỉ yếu tồn tại ở chỗ cao, nếu như sư đệ không tự tin có thể lên cao tới hơn 500m thì vẫn không cần lấy thì tốt hơn.

- Đa tạ đã chỉ giáo,
Đường Kiếp mở túi Giới Tử trên người lấy ra một lọ đan dược, vung tay ném lọ đan dược kia về phía Triệu Huy:
- Một chút ý tứ, không cần phải từ chối.

Triệu Huy nhận lấy khẽ nhìn thoáng qua, toàn thân mạnh mẽ run run một chút, bật thốt lên:
- Cửu Chuyển Thủy Vân Đan!

Viên thuốc này là một trong hàng loạt Cửu Chuyển Thất Tuyệt Môn, chủ yếu dùng để nuôi dưỡng thận, là lúc trước Đường Kiếp dùng yêu hóa Bạch Liên trao đổi được.

Sau khi hắn tu thành Cửu Chuyển vẫn chưa dùng hết tất cả đan dược, mà Cửu Chuyển Thủy Vân Đan này vừa lúc còn thừa lại một lọ, đối với hắn đã là vô dụng.

Triệu Huy lúc này đang ở Cửu Chuyển Kỳ, Thủy Vân Đan có ích lợi lớn đối với hắn, cho nên khi Triệu Huy nhìn thấy vật ấy liền kích động như thế.

Với hắn mà nói viên thuốc này thật sự quá trọng yếu.

Hắn không biết giờ phút này Đường Kiếp làm sao lại có thể nhận ra hắn tu luyện công pháp này, thời khắc này vô cùng kích động khom người nói với Đường Kiếp:
- Đa tạ sư đệ!

- Khách khí rồi!
Đường Kiếp thuận tay lấy ra một chồng bùa, khẽ vung tay lên, vô số lá bùa kia đều đã tự bay về hướng một gã đệ tử Nông Đường, rơi xuống tay hắn, lúc này mọi người mới nhìn thấy đây là tiểu bố vũ phù.

Tiểu bố vũ phù này có thể tạo thành mưa tưới ướt thổ địa. Bởi vì đệ tử Nông Đường hàng năm đều gieo trồng, phần lớn đều sử dụng tiểu bố vũ thuật, nếu không liền quá mức xa hoa.

Giá trị của tiểu bố vũ phù mà Đường Kiếp đưa ra có vẻ quá thấp so với Cửu Chuyển Thủy Vân Đan, nhiều nhất cũng chỉ khiến mọi người có thêm chút khí lực, có thể kết thúc công việc sớm hơn, tuy nhiên trên tâm ý đều là quan tâm tới mọi người, khiến mọi người cảm thấy hắn lại cao thêm vài phần, đều tỏ vẻ cảm tạ.

Lúc này Đường Kiếp mới tiếp tục nghỉ ngơi.

Trải qua chuyện lần này, tin chắc đệ tử Nông Đường sẽ không còn ý kiến gì đối với hắn, có tin tức gì nhất định cũng sẽ vui vẻ nói cho hắn biết.

Nghỉ ngơi một lúc Đường Kiếp liền tiếp tục lên núi.

Qua cột mốc biên giới 50m, vừa mới bước ra một bước Đường Kiếp liền cảm thấy toàn thân trở nên nặng trĩu, sức lực lớn hơn trước đây gấp đôi.

Quả nhiên 50m trên ngọn núi này chính là một ngưỡng, càng về sau thì khó khăn sẽ càng lớn.

Đều nói 100m đầu tiên đều dễ dàng, nhưng với thực lực bây giờ của Đường Kiếp, chỉ mới 50m tiếp theo cũng khiến hắn cảm thấy mình phải cố gắng hết sức.

Nếu như 50m đầu tiên Đường Kiếp đi mười bước nghỉ ngơi một chút… vậy thì 50m bậc thang tiếp theo Đường Kiếp cứ năm bước nhất định phải ngồi xuống nghỉ ngơi một lát.

Đợi đến 20m cuối cùng Đường Kiếp gần như là cứ hai đến ba bước sẽ hao hết sạch khí lực.

Cái này khiến cho quá trình đi lên của hắn trở nên cực kỳ gian nan, mãi đến khi ánh mặt trời trên Thủy Nguyệt Động Thiên dần dần tối, đại biểu cho đêm tối sắp xuất hiện thif Đường Kiếp mới khó khăn đi tới trước cột mốc biên giới thứ hai, lúc này hắn đã mệt đến mức thở hồng hộc, toàn thân trở nên vô lực.

Hắn ngồi ở trước cột mốc biên giới há mồm thở hổn hển, Triệu Huy và đệ tử Nông Đường bên kia đã vây lại vỗ tay cười nói:
- Chúc mừng sư đệ, mới ngày đầu tiên đã đi được trăm mét, xem ra đài cao anh hùng 500m nhất định sẽ có một vị trí nhỏ cho sư đệ.

Cái gọi đài cao anh hùng 500m là chỉ một bãi đá ở trên núi cao 500m, các đệ tử hậu bối có thể tới nơi này cũng sẽ lưu lại tên của mình, lưu lại cùng với thời gian.

Nơi này đồng thời cũng là ranh giới phân chia tinh anh và tài trí bình thường, chỉ có người lưu lại tên của mình ở trên 500m này mới có thể được gọi là tinh anh thật sự.

Nghe nói những trụ cột vững vàng của Tẩy Nguyệt phái như Minh Dạ Không, Yến Trường Phong, Phượng Hồng Loan đều đã tới đài cao anh hùng 500m.

Trừ cái đó ra, còn ngày đầu tiên lên tới chỗ trăm mét cũng có thể coi là một tiêu chuẩn nhỉ, chỉ là không phỉa kỳ lục mà là dùng để làm tham khảo. Cũng bởi vì thế nên bọn Triệu Huy mới nói Đường Kiếp tiến vào đài cao anh hùng 500m là chuyện bình thường.

Lúc này Đường Kiếp lại cười lắc đầu:
- Trăm mét đâu này vô cùng gian khổ, thật không biết phía sau còn khó khăn thế nào nữa. Đúng rồi, ta đi được trăm mét, vậy chiếu theo quy củ thì có được một gốc cây linh dược không?

- Đó là đương nhiên.
Triệu Huy nói:
- Đường sư đệ cần cái gì cứ nói với chúng ta, ta nhất định sẽ chọn một gốc linh dược tốt nhất cho sư đệ.

Thủy Nguyệt Động Thiên này ngàn năm đều là do đệ tử Nông Đường cai quản, linh dược cũng được phân ra cao thấp ưu khuyết. Đường Kiếp ra tay hào phóng, ngôn ngữ lại khách khí nên đệ tử Nông Đường tự nhiên là muốn chọn những thứ tốt nhất đưa cho hắn.

Đường Kiếp ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Vậy thì chọn Nam Ích Tử đi.

Triệu Huy cười nói:
- Nam Ích Tử an thần thanh tâm, định hồn trấn phách, nhưng lại không có ích gì tới tinh lực, cũng không có tách dụng khi tấn công vào cảnh giới. Xem ra lần này sư đệ chắc là có việc cần làm rồi. Sư đệ chờ chút, ta sẽ tự mình đi tìm thuốc cho sư đệ.

Nói xong Triệu Huy đã rời đi, một lát sau liền trở về, trong tay cầm một gốc thực vật giống với khoai tây vừa mới đào được, đúng là Nam Ích Tử mà Đường Kiếp cần.

Nam Ích Tử này nhìn như bình thường ngưng tinh hoa lại nội liễm, vì vậy phương pháp đánh giá tốt xấu rất đơn giản, chính là càng lớn càng tốt.

Thông thường Nam Ích Tử cũng tương đương với một quả táo, thế nhưng Nam Ích Tử trong tay Triệu Huy lại lớn hơn so với khoai tây mấy phần, từ đó có thể thấy cái này không hề tầm thường.

Lúc này Triệu Huy lại nói:
- Nam Ích Tử một ngàn tám trăm năm, tuyệt không khoa trương, sư đệ, chúc mừng ngươi.

Một đệ tử Nông Đường đã lớn tiếng nói:
- Mấy năm trước cũng có một tiểu tử tiến vào Thủy Nguyệt Động Thiên, kiêu ngạo tới mức lỗ mũi sắp đụng phải bầu trời. Dùng thời gian một ngày rưỡi leo lên tới 100m này cũng yêu cầu một gốc cây Nam Ích Tử, hơn nữa còn luôn miệng nói cái gì mà nhất định phải đủ một ngàn tám trăm năm, dám ít đi một chút sẽ không bỏ qua cho chúng ta.

Người khác lại tiếp lời:
- Sau đó chúng ta tìm một cây còn lớn hơn so với cái này đưa cho hắn.

- Nhưng lại là cái bị trùng đục.

- Bên trong đều là khoảng trống áy!

- Tiểu tử kia tức giận đến mặt đều chuyển thành màu xanh.

- Cuối cùng không bước qua 300m liền xám xịt cút xéo.

- Ha ha ha ha!

Một đám người ngươi một lời ta một câu đều cười ha hả.

Đường Kiếp nghe xong cũng chỉ lắc đầu cười khổ, liên tục nói lời cảm tạ tiếp nhận Nam Ích Tử.

Đám người Nông gia tới thời điểm nghỉ việc không thể ở lâu, liền chỉ có thể bái biệt Đường Kiếp.

Toàn bộ Thủy Nguyệt Động Thiên thoáng cái chỉ còn thừa lại một mình Đường Kiếp.