Đường Kiếp nhìn dị thú:
- Xin hỏi các hạ là?

Con khỉ ba mắt cười to:
- Ta? Không phải đã nói rồi sao, ngươi đang muốn vào trong bụng ta. Ngốc, ngốc quá!

- Ngươi là Trích Tinh tháp?

Con khỉ gật đầu:
- Đúng vậy đúng vậy, ta chính là Đạo Binh chi hồn Hầu đại nhân của Trích Tinh, toàn bộ Trích Tinh tháp ở trong lòng bàn tay ta. Nếu như ngươi dám vi phạm quy củ, ta có thể đối phó của ngươi. Đương nhiên, nếu ngươi mua chuộc ta thì ta có thể mắt nhắm mắt mở cho qua.

Trích Tinh thiên hầu nói xong lại cười hắc hắc.

- Thật sao, nhưng lần này ta không mang chuối tiêu, để sau đi.
Đường Kiếp lên tiếng, cũng không để ý tới nó mà đẩy cửa vào.

Thấy Đường Kiếp mặc kệ mình, con khỉ kia đầu tiên ngây ra, sau đó tức giận rống lên:
- Khốn khiếp, khốn khiếp, dám không nhìn thiên hầu đại nhân! Chuối tiêu, hắn bảo chuối tiêu dụ dỗ ta, Minh Dạ Không, ngươi nghe thấy không!

Một tiếng cười truyền đến, hào quang hiện ra trước Trích Tinh tháp, cũng tỏa sáng như Huyền Nguyệt Chân Quân, chiếu sáng tứ phương, nhưng người ngồi trong lại là Minh Dạ Không.

Y tóc dài xõa vai, nhắm mắt tĩnh tọa.

Đến lúc hiện thân, y mới nhìn Trích Tinh thiên hầu:
- Đã sớm nói vẻ mặt kia của ngài sao có thể lừa được hắn. Thế nào? Hắn còn chưa hỏi gì đã nhìn thấu ngài rồi. Thủ hộ thần thú mà dễ mua chuộc như thế, thậm chí chủ động còn bị từ chối... Ha hả, lục đại phái đã không phải là lục đại phái.

Trích Tinh tháp tuy ở trong Thủy Nguyệt Động Thiên chưa đến hai ngàn năm nhưng bản thân đã có năm nghìn năm lịch sử, dù Minh Dạ chân quân cũng phải gọi nó một tiếng tiền bối.

- Thôi đi!
Trích Tinh thiên hầu khoanh tay lộ vẻ không phục. Nó cũng biết đệ tử có thể đi vào Thủy Nguyệt Động Thiên khẳng định cũng không dễ lừa, nhưng hai ngàn năm qua, nó cũng lừa được không ít người, nhưng kẻ không thèm hỏi han cũng không thèm nịnh hót như Đường Kiếp thì tương đối hiếm thấy.

- Vậy tiền bối thấy kẻ này thế nào?

Thiên hầu đảo hai mắt:
- Coi như một nhân tài, chỉ cần hắn không vi phạm quy củ, ta sẽ giúp hắn một chút.

- Vậy đa tạ tiền bối.
Minh Dạ Không chắp tay, người đã dần dần tan biến.

Nhìn Minh Dạ Không trôi đi, Trích Tinh thiên hầu sầm mặt:
- Có thể vào Thủy Nguyệt Động Thiên, có ai không phải mầm non được để ý? Hai nghìn năm qua đã không biết bao người nhờ ta hỗ trợ dẫn đường. Nhưng có bao kẻ lên được đỉnh hả? Kẻ này cống hiến ba vạn, có thể lưu lại trăm ngày. Nhưng trong trăm ngày tấn công lên cao thì không khả năng! Hừ, hầu tử ta vẫn phải phí chút tâm lực.

Nói xong liền nhắm mắt, đối với chuyện Minh Dạ Không cũng không để trong lòng.

——————————

Vào tháp, Đường Kiếp nhìn thấy một vùng quê, bốn phía nở đầy hoa tươi, khung cảnh xinh đẹp.

Linh khí trong này cực kỳ nồng đậm, quả thực là hít một hơi có thể hóa thành linh dịch chảy vào thân thể, trình độ còn mạnh hơn Cửu Tuyệt Tru Tiên nhiều.

Cũng khó trách, Binh Chủ Quy Khư chỉ có một người tạo ra không gian.

Còn Thủy Nguyệt Động Thiên là do vô số đại năng Tẩy Nguyệt phái tạo ra, hiệu quả đương nhiên khác nhau.

Nếu có thể, Đường Kiếp thật muốn ngồi xuống tu luyện, cái gì đều không cần, chỉ cần thổ nạp linh khí nơi này, tốc độ tu luyện của hắn cũng tăng thêm mấy lần.

Tuy nhiên nếu chỉ có vậy, Đường Kiếp đã không tiêu tới mười năm tích lũy cống hiến.

Dù mật độ linh khí nơi này dày hơn bên ngoài, nhưng trăm ngày trong này cũng chỉ tương đương ba năm tu luyện.

Hắn tích cóp mười năm sao chỉ để đổi lấy ba năm.

Phía xa còn một ngọn núi.

Đường Kiếp biết ngọn núi này cao tám trăm tám mươi tám mét, đúng ngọn núi bị Trích Tinh đỉnh cắt đi năm đó.

Trên đỉnh núi có Ánh Nguyệt Đàm, tương truyền là nơi tổ tông bản phái là Thủy Nguyệt thiên tôn nhập đạo phi thăng, lưu lại di trạch, ai có thể lên tới đỉnh núi sẽ có phúc duyên lớn.

Đáng tiếc trên đỉnh có đại trận, bất cứ kẻ nào ở trong này đều không thể bay, mặc dù là đi bộ lên, cũng sẽ có áp lực lớn.

Trăm ngàn năm qua, vô số đệ tử anh kiệt của Tẩy Nguyệt phái đã vào đây, nhưng có thể lên tới đỉnh núi thì vô cùng hiếm. Dù là Thiên Tâm Tử Phủ cũng không ngoại lệ, thực lực càng mạnh, áp lực càng lớn, cảnh giới không phải ưu thế, chỉ có thể dựa vào ý chí bản thân.

Trừ lần đó ra, Tẩy Nguyệt phái ngàn năm đều phân bổ cho đệ tử Nông đường.

800m núi này, khắp nơi đều là đệ tử Nông Đường khai khẩn Linh Điền, cũng ấn niên hạn phân chia, gieo trồng và thu gặt, linh thực càng lên cao sinh trưởng càng lâu, càng thêm quý hiếm.

Những đệ tử này do thân phận đặc thù nên được miễn áp lực đại trận, tự do đi lại trong núi. Tuy nhiên có Trích Tinh thiên hầu giám thị, bọn họ trồng linh thực nhưng lại không cơ hội kiếm lời một gốc. Ai mà liều mạng cũng đều không có kết cục tốt.

Theo quy củ Tẩy Nguyệt phái, những khu điền trên núi, mỗi lần lên được trăm mét, có thể tự do lựa chọn độ cao.

Nếu trên 600m, mỗi 50m được chọn một lần.

Nếu lên tới 750m, cứ mười thước được chọn một lần.

Ngoài ra là tiền nhân di trạch.

Có quá nhiều tiền bối ở chỗ này tọa hóa Quy Khư, cũng có quá nhiều tiền bối ở những độ cao bất đồng lưu lại kinh nghiệm tâm đắc của mình.

Những kinh nghiệm này chỉ có đệ tử tài năng mới được lên học tập.

Vì vậy, đối với những đệ tử vào đây, ai cũng chọn nếm thử việc trèo lên đỉnh núi —— vì cũng có giá trị tài nguyên, vì càng lên cao càng có nhiều kinh nghiệm, linh khí càng thêm nồng.

Nhìn ngọn núi phía xa, trong mắt Đường Kiếp bốc lên hỏa ý.

Hắn đi tới ngọn núi, không nhanh không chậm, không bao lâu đã tới chân núi.

Chân núi có cầu thang đá, thành một đường bao quanh lên tới đỉnh núi.

Hai bên cầu thang là ruộng bậc thang, mơ hồ còn thấy đệ tử Nông Đường đang xử lý linh thực.

Có người thấy Đường Kiếp liền nói:
- Xem này, có người đến rồi!

Tiếng kêu hấp dẫn không ít đệ tử Nông Đường đến xem, Đường Kiếp phát hiện, số đệ tử phụ trách Linh Điền trong này không ít, vẻn vẹn trong trăm mét ruộng bậc thang đã có trên trăm đệ tử.

Những người đó đều nhìn Đường Kiếp, ánh mắt lộ ra vẻ cực kỳ hâm mộ.

Bọn họ cả ngày ở trong Thủy Nguyệt Động Thiên, nhưng muốn hô hấp linh khí cũng khó khăn. Bọn họ ở trong núi, vĩnh viễn không được mang bảo khí, chỉ có thể nhìn những đệ tử xuất sắc tới đây, tự do sử dụng linh khí, lấy đi linh thực quý giá.

- Là Đường Kiếp.
Một đệ tử Nông Đường trầm giọng nói.

Mười năm trước Đường Kiếp được phép tiến vào Thủy Nguyệt Động Thiên đã chấn động trong phái, đệ tử Nông Đường đương nhiên cũng có người biết được.

- Hóa ra là tên may mắn kia.
Một gã đệ tử Nông Đường hừ nói.

- May mắn sao?
Một gã mặc trận y, cầm trong tay Bàn Long Côn khinh thường nói:
- Nếu như ngươi có thể một hơi giết chết trên trăm đệ tử Thú Luyện Môn, hai vị Thiên Tâm chân nhân, ngươi cũng có thể có được may mắn này. Nhưng chỉ sợ ngươi còn chưa lấy được đầu đối phương, ngược lại để công huân rơi vào tay người khác!

Đệ tử Nông Đường vừa nói lập tức im miệng.

Lúc này Đường Kiếp đã đi tới thang đá, đang muốn đặt chân lên, đột nhiên nghĩ tới chuyện gì liền quay lại thi lễ với hai đệ tử Nông Đường:
- Đường Kiếp tham kiến các sư huynh Nông đường, nhờ có các sư huynh ngàn năm bồi dưỡng mới có trọng địa Tẩy Nguyệt phái ta hôm nay, Đường Kiếp hôm nay có cơ hội bước vào bảo địa, xin bái tạ mọi người!

Hắn chân thành nói như suy nghĩ từ nội tâm.

Mọi người không ngờ Đường Kiếp khách khí như vậy, trong lúc nhất thời không biết làm sao.

Những năm gần đây, bọn họ ở trong này gieo trồng đào tạo linh thực, cũng đã gặp không ít sư huynh tiến vào nơi đây.

Có người khách khí thì gật đầu với bọn họ xem như kính ý; có kẻ khốn khiếp thì giễu cợt bọn họ vô năng, ngông nghênh lên núi còn thốt ra đủ lời nhục nhã.

Người chưa lên núi mà bái tạ như Đường Kiếp thì đúng là lần đầu mới gặp.

Một đám đệ tử Nông Đường nhìn nhau, cuối cùng là một vị thoạt nhìn như sư huynh đứng ra nói:
- Đường sư đệ khách khí. Sư đệ nhập phái mới mười năm đã được nhập Thủy Nguyệt Động Thiên, nhất định là tinh anh tương lai của Tẩy Nguyệt phái. Tại hạ Triệu Huy, chúc Đường sư đệ lên đường thuận lợi!

Những đệ tử Nông Đường còn lại cũng chắp tay với Đường Kiếp.

Đường Kiếp thi lễ:
- Đa tạ chư vị!

Sau đó mới quay người, bước bước đầu tiên lên đỉnh núi.

Một bước này, Đường Kiếp lập tức cảm giác cơ thể nặng nề, suýt nữa ngã xuống.

Là trọng lực!

Đường Kiếp ý thức nhìn xuống dưới chân mình.

Chỉ mới một bước nhưng trên cầu thang và dưới cầu thang nhưng lại có cảm thụ khác nhau hoàn toàn, khi Đường Kiếp đứng ở bậc một cầu thang, rõ ràng cảm thấy dưới đất như có thứ gì lôi kéo hắn, khiến hắn không nhấc nổi chân.

Cũng may trọng lực này chưa tính là quá lớn, vừa rồi Đường Kiếp bị bất ngờ, lúc này đã chuẩn bị tâm lý, hắn tiếp tục bước lên bậc thứ hai, quả nhiên trọng lực lại lớn hơn một ít.

Đường Kiếp đã hiểu sao nơi này không thể bay.

Hiển nhiên, trọng lực là đến từ vùng đất phía trước.

Nó không phải trọng lực, mà là một loại lực kéo.

Cách mặt đất càng xa lực kéo càng mạnh, lên tới độ cao nhất định thì không nhấc nổi chân nữa.

Quả nhiên đệ tử tên Triệu Huy kia nói:
- Đường sư đệ, nơi đây chịu đại trận khống chế, càng lên cao càng khó đi. Tuy nhiên sức mạnh này còn có tác dụng chống lại đối phương chống đỡ, bởi vậy chỉ cần đệ có thể bước lên bậc thang là được, ngàn vạn lần không cần đau khổ chống đỡ, sẽ chỉ làm lực lượng tác dụng lâu lên người, tự tiêu hao khí lực của đệ.

Nghe Triệu Huy nói như vậy, Đường Kiếp lập tức hiểu ra.

Hiển nhiên, lực kéo từ thấp đến cao là cho các đệ tử cơ hội đột phá và nghỉ ngơi.

Nếu áp lực từ trên xuống, vậy kẻ leo núi sẽ lâm vào trạng thái gánh nặng, căn bản không được nghỉ ngơi.

Nếu bình thường không được nghỉ ngơi cũng không sao, nhưng trong khảo nghiệm cực hạn mà không được nghỉ ngơi thì chẳng khác nào giết người.

Có thể có cực hạn nhưng sẽ không kéo dài; có thể kéo dài đấy tất nhiên sẽ không gọi là cực hạn.

- Thì ra là thế, môn phái quả nhiên suy nghĩ sâu xa, đa tạ sư huynh nhắc nhở.
Đường Kiếp vội cười nói.

Những đệ tử Nông Đường dù không có duyên lên đỉnh núi, nhưng bọn họ ở trong này nhiều năm, thấy không ít chuyện. Một câu của Triệu Huy đã thổi bay sương mù trong lòng, giúp hắn tỉnh táo tiết kiệm khí lực, đồng thời cũng tiết kiệm thời gian.

Như lời Triệu Huy nói, hắn một hơi trèo lên, không cường ngạnh chống đỡ mà đi vài bước lại ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.

100m đầu là dễ trèo nhất, bởi vậy rất nhanh, Đường Kiếp đã qua 50m đầu tiên.

50m đầu có một đường cong, đường cong bên cạnh có một tấm bia đá ghi độ cao, bên cạnh còn có ghế đá cho người tới nghỉ ngơi.

Đường Kiếp ngồi ghế đá nghỉ ngơi, nhìn Triệu Huy cầm Bàn Long Côn đi tới đi lui, trong lòng khẽ động, nói:
- Triệu sư huynh, huynh cầm vũ khí làm gì?

Triệu Huy trả lời:
- Đương nhiên là phòng yêu vật đến làm loạn rồi.

- Yêu vật?
Đường Kiếp nao nao:
- Trong Thủy Nguyệt Động Thiên còn có yêu vật sao?