Cuối cùng, sau khi truyền Phân Thần Định Tâm Pháp, Vệ Thiên Xung đột nhiên nhớ tới một chuyện:
- Phân Thần Định Tâm Pháp một lợi tham ngộ, tu luyện tới chỗ cao thâm có thể nhất tâm đa dụng, đồng thời tìm hiểu nhiều loại tâm pháp khác nhau mà không loạn bản tâm. Trong Thủy Nguyệt Động Thiên ngoài linh khí dư thừa, có Linh Điền ngàn năm, tâm đắc của các tổ tiên Tẩy Nguyệt để lại trong lúc tu luyện, có rất nhiều đệ tử vào Thủy Nguyệt Động Thiên chỉ để tìm hiểu mấy thứ đó. Sư phụ của ta năm đó ở trong Thủy Nguyệt Động Thiên đạt được lợi ích lớn nhất, Nhật Diệu Cửu Biến chính là pháp thuật ông ấy tìm thấy trong di trạch tổ tiên, cũng bởi vậy mà trở thành một trong mười chín Thiên Khôi...

Nói đến đây, y nhìn Đường Kiếp:
- Ngươi đòi ta Phân Thần Định Tâm Pháp, có phải đã sớm biết mình sẽ đi Thủy Nguyệt Động Thiên không?

Đường Kiếp cười không đáp.

Vệ Thiên Xung bừng tỉnh đại ngộ.

Y nhìn quanh nói:
- Y Y? Y Y tiểu nha đầu đâu?

Đường Kiếp nhún vai:
- Còn có thể ở đâu? Đương nhiên là nơi tuyên bố tin tức. Ta nói ngươi sẽ không thật sự tin ta có năng lực dựa vào mấy chuyện đó mà đoán được chứ?

- Ngươi lừa ta!
Vệ Thiên Xung tức giận nhào tới vung quyền đấm Đường Kiếp.

Đường Kiếp cười ha ha né ra, lấy tốc độ của hắn, Vệ Thiên Xung cũng không đuổi theo kịp được rồi.

———————————————

Như Đường Kiếp nói, hành trình Nhai Hải, phái Tẩy Nguyệt cho hắn vào Thủy Nguyệt Động Thiên ba ngày, cùng với miễn thưởng ba mươi năm cống hiến, ngoài ra chính là ba vạn linh tiền và hơn tám nghìn điểm cống hiến kia

Có những thứ này, cuộc sống sau này của Đường Kiếp cũng thoải mái hơn nhiều.

Đừng quên giết những người bị giết cũng có không ít chỗ tốt.

Đường Kiếp bán hết đồ trong tay, dù rẻ cũng phải bốn trăm ngàn linh tiền. Phải biết rằng trong túi Giới Tử còn hơn năm mươi cái, chỉ gói to đã có thể bán hơn hai mươi vạn, số còn lại sở dĩ cũng chỉ bán hơn hai mươi vạn là vì một phần cho Vân Đan Kỳ, một phần khác Đường Kiếp giữ lại tự dùng.

Có khoản tiền này thêm vào cống hiến lúc trước, Đường Kiếp trong thời gian dài có không làm nhiệm vụ cũng không có vấn đề gì.

Tuy nhiên Đường Kiếp không làm như vậy, ngược lại thay đổi liên tục nhận nhiệm vụ.

Đây là công tác chuẩn bị vào Thủy Nguyệt Động Thiên.

Lần này ban thưởng, giá trị nhất đúng là Thủy Nguyệt Động Thiên.

Nơi này là trọng địa phái Tẩy Nguyệt, có tài nguyên, từ trước tới nay dùng bồi dưỡng đệ tử tinh anh và đệ tử có cống hiến cao.

Tiêu Biệt Hàn vì Đường Kiếp tranh thủ đến đấy, không chỉ là ba ngày hành trình trong Thủy Nguyệt Động Thiên, mà quan trọng yếu là sau đó có thể sử dụng cống hiến đổi số ngày tư cách.

Nói đúng ra chỉ cần có đủ cống hiến, Đường Kiếp vẫn có thể vẫn ở lại Thủy Nguyệt Động Thiên, nhưng đổi chỉ này chỉ có một lần, một khi rời khỏi sẽ không có tư cách đổi, trừ phi phái Tẩy Nguyệt mở tư cách cho hắn.

Đường Kiếp không biết khi nào mới có tư cách lần hai, đây là nguyên nhân hắn nắm chắc cơ hội, cố gắng làm nhiệm vụ, tích lũy cống hiến.

Phái Tẩy Nguyệt vì hắn giữ lại danh ngạch hạn chế mười năm, chỉ cần trong mười năm hắn mới tiến vào cũng có thể, cho nên hắn phải lợi dụng tốt mười năm này.

Nếu có thể, hắn hy vọng lúc Khai Thức có thể vào Thủy Nguyệt Động Thiên tấn công Khai Thức, thậm chí vượt qua Tam Khô Kiếp, không thể nghi ngờ chính là chuyện hạnh phúc nhất.

Cứ như vậy, Đường Kiếp bắt đầu liều mạng nhận nhiệm vụ, kiếm cống hiến. Dựa vào khả năng thay đổi hình dạng, hắn từ do đi lại trong núi sông, chưa bao giờ sợ uy hiếp của Thiên Thần Cung và Thú Luyện Môn.

Đảo mắt đã ba năm trôi qua.

Trong ba năm này, Đường Kiếp hoàn thành vô số nhiệm vụ, tuy rằng không có tới một lần 8000 điểm cống hiến như vụ Vạn Thú Viên, nhưng một lần cũng được trăm điểm, kiến tha lâu đầy tổ, cũng dần tích lũy được mấy ngàn điểm cống hiến.

Đương nhiên ngày ngày bôn ba khiến thời gian tu luyện bị rút ngắn, ba năm qua, Đường Kiếp chỉ từ Tứ Chuyển lên Ngũ Chuyển.

So ra, các đệ tử cùng năm đều mượn cơ hội đuổi theo lần nữa.

Đường Kiếp cũng không sốt ruột, cứ bôn ba bận rộn giữa các nhiệm vụ, nhoáng một cái đã bảy năm.

Thời gian trôi qua, hắn càng ngày càng quen thuộc với thế giới này, cảm giác mình dần dung nhập, trở thành một tu giả.

Trong khoảng thời gian này hắn đã trải qua rất nhiều chuyện, điều tra đệ tử tham ô, đuổi giết con gái phản đồ đã xuất giá, đánh cắp cơ mật môn phái, thậm chí giết hại cả tiểu phái —— vì đối phương bị Thú Luyện Môn mua chuộc.

Hắn đã trải qua rất nhiều cuộc chiến, trong đó đại chiến mười hai trận, tiểu chiến vô số, chiến sinh tử ba trận, mỗi một lần đều là tìm đường sống trong chỗ chết, mỗi lần đều phải dựa vào bản thể ra tay mới giữ được tính mạng, thậm chí có một lần hắn còn bị người ta thiết kế, trúng kế, suýt nữa thì chết.

Lúc đó hắn mới ý thức được thế giới bên ngoài lớn bao nhiêu, đối thủ bên ngoài mạnh bao nhiêu, mặc dù là tán tu cũng có vô số ngọa hổ tàng long, bất kể là tâm trí hay thực lực đều không thua hắn.

Lần nào cũng hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc, danh tiếng của Đường Kiếp trong phái Tẩy Nguyệt càng lúc càng vang xa, giờ không ít người thấy hắn đều xưng Đại sư huynh.

Thoáng chớp mắt mười năm qua đi, Đường Kiếp từ Thoát Phàm Tứ Chuyển đã lên tới Bát Chuyển, tốc độ chậm đi rất nhiều, duy có tích lũy cống hiến càng lúc càng nhiều, số cống hiến đã qua ba vạn rồi.

Cống hiến đủ rồi nhưng cảnh giới lại không đủ, khoảng cách để Đường Kiếp hoàn thành Cửu Chuyển vẫn còn kém, mặc dù mọi thời gian đều dùng vào việc tu luyện, nhưng trong tình huống bình thường cũng phải mất hai năm thời gian.

Tuy nhiên Đường Kiếp không vội, bởi vì bản thể mới trải qua một lần Nam Minh Ly hỏa thần viêm khảo nghiệm, lại lần nữa đạt được một Thiên Niên Yêu Hóa Bạch Liên.

Đường Kiếp dùng cái này giao dịch với Thất Tuyệt Môn, rốt cục sau ba tháng hoàn thành Cửu Chuyển.

Lúc này, kỳ hạn tới Thủy Nguyệt Động Thiên không còn tới một tháng.

Đỉnh Trích Tinh!

Là ngọn núi cao nhất trong dãy Xuất Vân, núi cao sáu ngàn tám trăm mét.

Trên đỉnh có một tòa tháp tên Trích Tinh, cao một ngàn hai trăm mét.

Tháp này nằm trong Thủy Nguyệt Động Thiên Tẩy Nguyệt phái.

Nghe nói Trích Tinh đỉnh này cao bảy ngàn sáu trăm mét.

Một ngàn tám trăm năm trước, vì kiến thiết ngọn núi này, đại năng Tẩy Nguyệt phái chém đứt đỉnh núi tám trăm mét rồi dời Trích Tinh tháp thới, từ đó về sau Trích Tinh tháp liền biến thành Thủy Nguyệt Động Thiên, khí phách hùng vĩ, so với Lang Gia phúc địa thì lớn hơn không biết bao nhiêu lần.

Trích Tinh tháp là Đạo Binh, không gian bên trong vô hạn, tự lập thành một thế giới, đừng nói chứa ngọn núi 800m, cho dù cất chứa nhiều hơn nữa cũng không thành vấn đề.

Dưới Trích Tinh tháp có Tham Thần điện.

Điện này là chủ điện của Tẩy Nguyệt, những buổi nghị sự cũng được tiến hành trong này.

Khi gặp đại sự, triệu kiến đệ tử toàn phái, cử hành nghi thức, đăng đàn giảng thuyết đều được tiến hành ở quảng trường trước điện.

Đại điện vốn là một khu kiến trúc rộng rãi, có dãy phòng cao cửa rộng, đẹp đẽ tinh xảo, điêu lan ngọc thế, có thể nói là hoa lệ cực kỳ.

Tứ đại tử phủ của Tẩy Nguyệt phái nằm trong Tham Thần điện.

Đương nhiên, bây giờ là ngũ đại Tử Phủ rồi.

Nói một cách khác, toàn bộ Thủy Nguyệt Động Thiên chính là do ngũ đại Tử Phủ tự mình trấn thủ, có thể thấy ý nghĩa to lớn dường nào!

Hôm nay, có một người trẻ tuổi lên Trích Tinh đỉnh.

Đường Kiếp!

Đứng trước Tham Thần điện, đẩy cánh cửa điện khổng lồ ra là một biển sao trời.

Bước vào trong điện như đặt mình trong trong hư không, khắp nơi là ánh sao, phương xa còn một bóng trăng khuyết, bất kể sao trời biến ảo thế nào, vầng trăng khuyết vẫn ở chỗ kia, toát lên sự u tĩnh thanh nhã.

Đường Kiếp vái vầng trăng kia một vái.

Trong đại điện chợt có tiếng nói vang lên:
- Đường Kiếp!

- Có đệ tử!
Đường Kiếp cung kính trả lời.

Trong hư không xuất hiện ánh sáng, giống như mặt trời nhỏ chìm nổi bên ánh trăng.

Nhìn kỹ lại thì thấy đó là một người đang khoanh chân ngồi trên không trung, toàn thân tản mát ánh sáng mãnh liệt khiến người khác không nhìn thấy rõ dáng vẻ y, ánh sáng kia chính là linh khí, qua phương thức đặc thù phóng xuất ra ngoài, bao vây toàn thân, khiến người chìm nổi trong đó, Đường Kiếp nhìn qua thoáng run lên rồi lại cúi đầu.

- Ta là Huyền Nguyệt Chân Quân, ngươi có công ở Nhai Hải, được bề trên ngợi khen, ban thưởng ngươi một hàng Thủy Nguyệt Động Thiên, ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng?

- Vâng, đệ tử đã chuẩn bị sẵn sàng.
Đường Kiếp trả lời.

Hào quang giảm xuống, Đường Kiếp đã có thể miễn cưỡng nhìn thấy Huyền Nguyệt Chân Quân, đó là một nam tử toàn thân bạc trắng, nhìn không ra tuổi tác, nếu y cứ ngồi bất động ở đó, người ta sẽ nghĩ đó là một pho tượng.

Huyền Nguyệt Chân Quân không nói mà đảo mắt nhìn qua, Đường Kiếp chỉ cảm thấy đáy lòng lạnh run.

Hắn biết cái liếc mắt này, vị Huyền Nguyệt Chân Quân đã nhìn thấu toàn thân hắn mất lần, thậm chí trong túi Giới Tử có gì cũng bị tra xét rõ ràng, chỉ cần mang theo cấm vật cũng bị soi ra.

Cũng may lần này Đường Kiếp đã có chuẩn bị, không mang theo đồ cấm, những vật như Luyện Hồn Châu đã để lại cho Y Y cất giữ.

Huyền Nguyệt Chân Quân kiểm tra xong, nét mặt hiện ra vẻ cổ quái, nhưng khó hiểu với món đồ Đường Kiếp mang theo.

Nhưng có kỳ quái thì vẫn phải gật đầu tỏ vẻ tán thành.

Sau đó y thủ dấu tay phất tới Đường Kiếp, quang hoa nhắm vào mi tâm Đường Kiếp bay tới.

Đường Kiếp chỉ cảm thấy trán mình nóng lên, trên trán đã có thêm một dấu ấn hình mặt trăng.

Huyền Nguyệt Chân Quân nói:
- Đây là dấu ấn nhập tháp, giúp ngươi có thể tự do thông hành.

Sau đó vung ống tay áo nói:
- Đi đi.

Đường Kiếp cảm giác một luồng lực lượng quấn lấy mình, kéo hắn ra sau điện.

Một đường bay vút, vô số cửa điện ầm ầm tự động mở ra.

Cho đến tiếng ầm cuối cùng vang lên, Đường Kiếp đã bay ra khỏi Tham Thần điện, trước mắt là một tòa tháp cao lượn lờ trong sương, đúng là Trích Tinh tháp.

Nguồn lực lượng kia vẫn kéo hắn bay về phía trước, rõ ràng nhìn quãng đường rất ngắn nhưng Đường Kiếp biết Trích Tinh đỉnh này đã bày trí cơ quan rồi, nếu không có Chân Quân tiễn mình, chỉ e cả đời này cũng không tới được chỗ tháp này.

Lúc tới trước đỉnh tháp, lực lượng kia biến mất, Đường Kiếp từ không trung hạ xuống.

Giọng nói của Huyền Nguyệt Chân Quân lần nữa vang lên:
- Bây giờ bắt đầu, tự hành tiến vào. Quy củ nhập tháp phải nhớ kỹ, chớ để vi phạm!

- Đệ tử ghi nhớ, không dám quên!

Huyền Nguyệt Chân Quân không nói gì nữa, Đường Kiếp đi nhanh về phía trước.

Trước mắt là một cánh cửa bằng đồng, trên cửa còn có khắc một con khỉ nhỏ bộ dáng quỷ dị có con mắt thứ ba, không rõ lai lịch.

Đường Kiếp muốn đẩy cửa thì thấy dị thú kia bắt đầu chuyển động, nhìn Đường Kiếp cười nói:
- Ôi! Lại có tiểu tử muốn vào trong bụng ta sao? Để ta tính xem đã bao lâu không có người vào? Một năm... Hai năm... Ồ, không đúng không đúng, hẳn là ba năm, đã ba năm rồi không ai tới đây. Tẩy Nguyệt phái gần đây làm sao vậy? Là nhân tài càng ngày càng điêu linh hay mấy lão già kia càng lúc càng nhỏ nhen?